Nhiếp Huyễn cười cười nói với Chu Dục: "Huynh đệ hai người các ngươi đã bàn bạc tốt rồi sao, hôm qua thì có Cảnh Dương, ngươi xin nghỉ, hôm nay có ngươi, Cảnh Dương xin nghỉ." Dừng một chút liền thuận tiện mà hỏi: "Bá Dương sao rồi? Trẫm nghe nói đêm qua đã tỉnh lại, đúng không?"
Chu Dục hơi cúi thấp đầu, trả lời: "Nhận được sự quan tâm của bệ hạ, gia huynh đúng là đã tỉnh dậy, có thể xem là vẫn còn mạnh khỏe."
"Thật không?" Nhiếp Huyễn hơi hơi mím môi, một lát sau mới nói: "Đi, trẫm đi thăm hắn."
Chu Dục sửng sốt, muốn nói, hoàng đế thâm sâu nhìn hắn một cái, không biết vì sao lại không dám nhiều lời nữa, nói: "Vậy thần liền cho người về chuẩn bị..."
Nhiếp Huyễn khoác tay: "Không cần chuẩn bị. Bá Dương còn đang bệnh, trẫm không muốn kinh động đến hắn, trẫm và Bá Dương quân thần tình thâm, cũng không cần quá để ý tới nghi thức xã giao như vậy."
Lúc Chu Dục nghe thấy mấy chữ "quân thần tình thâm" theo bản năng sắp nhướn mày, cuối cùng vẫn nhịn xuống được không để thất lễ trước mặt vua, chỉ cung kính nói: "Thần tuân chỉ."
Nói xong, lại chuẩn bị loan giá, thật sự không để Chu Dục quay về nhà chuẩn bị.
Tướng phủ vội vàng mở cửa chính, lúc Chu Sưởng bước ra nghênh giá thậm chí còn chưa kịp thay quan phục, giữa mi mục tràn đầy vẻ u buồn, ánh mắt nhìn về phía hoàng đế cũng không còn sáng tỏ như xưa, hắn thập phần lo lắng nói: "Không biết bệ hạ đại giá, không kịp đón tiếp từ xa, vạn mong bệ hạ bao dung."
Dừng một chút lại nói: "Gia huynh vừa mới khởi sắc, nhưng bệnh vẫn nặng, chưa đứng lên được, hay là hai huynh đệ thần tiếp đón bệ hạ?"
Nhiếp Huyễn biết hắn đang lo lắng chuyện gì, cười hỏi: "Trẫm muốn nói chuyện với hai ngươi lúc nào mà không được? Cần phải chạy đến tận đây sao. Trẫm đến là để thăm đại ca ngươi, chẳng lẽ Cảnh Dương ngươi không cho sao?"
Đương nhiên Chu Sưởng không dám nói không cho, chỉ là càng thêm lo lắng, cùng hoàng đế đi đến trước tẩm đường của huynh trưởng.
Gương mặt Chu Hi đầy vẻ bệnh yếu, thật sự dựa vào đầu giường không dậy nổi, Nhiếp Huyễn nâng tay cản lại động tác muốn đứng lên hành lễ của hắn, nghiêng người ngồi bên cạnh giường, yên lặng nhìn hắn.
Gương mặt tuấn tú trắng đến mức không còn một tia huyết sắc, càng thêm giống như là bạch ngọc, Nhiếp Huyễn cơ hồ muốn vươn tay tới thử chạm vào xem người ngọc này có độ ấm hay không.
Nhưng y nhịn được, thò tay vào dưới chăn gấm, cầm lấy cổ tay gầy yếu của Chu Hi, từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch hỏi: "Thanh Hà Ôn Thiện Chi có được không?"
Thân làm thừa tướng, tổng chưởng chính sách quan trọng, điều khiển mọi việc xoay vần, cho dù từ quan, cũng là nguyên lão. Hoàng đế muốn chọn thừa tướng mới, cần tới hỏi sách lược.
Chu Hi nhắm chặt mắt. Giấu đi tia cảm xúc cuối cùng nơi đáy mắt tối đen nổi bật trên gương mặt tái nhợt.
Sắc mặt của Chu Sưởng cũng thay đổi, sợ đại ca nhà mình không chịu đựng nổi mà lại rơi vào hôn mê, hận không thể chụp lấy hai bả vai của hoàng đế chất vất y kích thích một bệnh nhân như vậy là rắp tâm làm gì.
Đã nghe thấy thanh âm đại ca nhà mình đạm mạc vang lên, vô cùng vững vàng nói: "Ôn Thiện Chi tính tình cẩn thận, có sự thành thục, có thể làm tướng."
Nhiếp Huyễn cười rộ lên, y sinh ra đã anh tuấn bất phàm, lúc cười rộ lên lại càng thêm đẹp mắt.
Chu Hi chậm rãi mở mắt ra, nhìn khuôn mặt tươi cười của hoàng đế, thờ dài một hơi.
Hoàng đế vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn, nói với hắn: "Trẫm muốn sửa lai quy chế tổ tiên. Cứ để một thừa tướng một thứ tướng như vậy, không tốt, dứt khoát khôi phục chế độ cũ của tiền triều, một thừa tướng, ba phó tướng, một chủ chiến sự, một chủ tài kế, một chủ hình ngục giám sát, Bá Dương nghĩ thế nào?"
Chu Hi lắc lắc đầu: "Thần xin được từ quan, trọng sự quốc gia, không dám tham dự nữa."
Hoàng đế vẫn cười, nâng tay vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn, ý bảo hắn trước hết hãy nghe mình nói xong: "Thập lang nhà ngươi tài năng như thế, nhưng tuổi tác hãy còn nhỏ, tương lai bao giờ cũng có thể chưởng ấn cửu khanh; Còn về phần Lục lang, nếu như Ôn Thiện Chi đã bái tướng, vậy Lục lang đến Hộ bộ đi, tương lai kế thừa tướng ấn, trẫm để cho hắn."
Chu Hi ngưng một chút, trước đây lúc trên giường hoàng đế từng nói với hắn, muốn hắn làm thái phó cho thái tử, đổi lại hai đệ đệ của hắn một chính đường lục bộ, một chưởng ấn cửu khanh.
Hiện giờ hứa phong lại còn cao hơn lúc ấy.
Hắn đột nhiên ngất xỉu giữa triều, tự biết không thể tiếp tục làm thừa tướng được nữa, lại không ngờ tới hoàng đế vẫn nguyện ý trọng dụng đệ đệ nhà mình như vậy, nhất thời quên cả tạ ân.
Ngược lại là Chu Dục và Chu Sưởng đang đứng phía sau lần lượt quỳ xuống.
Nhiếp Huyễn nhìn vào mắt Chu Hi, bàn tay được che dấu dưới tấm chăn chậm rãi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Chu Hi: "Còn Bá Dương ngươi... từ quan, trẫm không cho phép. Ngươi nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt, sau này an tâm làm thái phó cho Tuấn ca nhi của trẫm. Đó là chức quan nhàn tản, cũng rất thích hợp với ngươi... Ngươi cũng sửa cái tính tình kia của ngươi đi."
Chu Hi cúi đầu, nhìn bàn tay đang được bao bọc trong một bàn tay khác dưới tấm chăn, lại thở dài một cái, nhưng nhẹ khẽ hơn rất nhiều, hắn gật đầu, nói: "Thần...tạ bệ hạ ân trọng."
CHÍNH VĂN HOÀN
Còn một mớ phiên ngoại về các thụ, mỗi bạn một phiên ngoại, thêm phiên ngoại về bữa hẹn hò của bạn Chu Hi và bạn hoàng nữa, phiên ngoại hiện đại và bánh bao, phiên ngoại đồng nhân văn văn học mạng cổ đại bla bla bla... từ từ làm J)))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT