Nhiếp Kỳ thấy Nhiếp Huyễn tim đập loạn, lắc đầu cười một tiếng, không nói lời nào, chỉ bôi dược cao lên toàn bộ các vết thương trên vai tay hoàng đế, liền bỏ Tuyết Ngọc Sinh Cơ cao xuống, rút khăn gấm ra lau tay.
Nhiếp Huyễn thông suốt, nghĩ, thừa tướng của y quả thật là đầy bụng thơ từ chắc đều đọc thuộc lòng như cháo, nguyên chủ bạc nhược, khiến cho hắn không thể quen, nhưng hoàng đế hiện giờ đầy tiền đồ như thế, hắn lại vẫn còn muốn theo cách cũ hay sao?
Mấy cái kinh thánh hiền thơ từ này nọ chả lẽ thi được công danh xong liền quăng hết vào lò đốt rồi.
Nhiếp Kỳ nghiêng mặt dò xét thần sắc hoàng đế, lại lắc lắc đầu.
Làm hoàng đế, nhất là như vị hoàng điệt nhi này của hắn, sinh vào giờ tốt, sinh ra thì đã làm thái tử, lớn lên thì kế vị, đa phần đều coi rất nhiều sự việc như là chuyện đương nhiên.
Nói là thiên tử, dân chúng vô tri còn có thể thật sự xem hoàng đế là thần tiên, nhưng nếu ngày ngày đều gặp mặt hoàng đế, nhất là từng nhìn thấy bộ dáng hoang dâm ốm yếu của y lúc trước đây, như Chu Hi và mình đây, làm sao còn có khả năng cứ ngu muội mà cho rằng quả thật là con trời được chứ?
Bất quá cũng chỉ là một người trẻ tuổi thông thường mà thôi.
Nhưng đây lại là chuyện rất khó để giải thích với hoàng đế, cũng không có cách nào mở miệng. Thậm chí hắn còn cảm thấy câu kia của mình cứ xem như là nói lỡ, chuyện giữa Chu Hi và hoàng đế vẫn để cho chính hai người bọn họ tự mà xử lý đi thôi, hắn thật vất vả mới thoát được, không muốn lại bị lôi vào.
Hoàng đế từ sau khi khỏi bệnh liền cứ như là sống lại thành người khác, xử thế quyết đoán và tâm tính cũng khác hẳn ngày xưa, Chu Hi càng là hồ ly ngàn năm, hai bên bên này cũng không mượn hắn đến lo lắng đâu.
Nếu lo vì mấy chuyện này, không bằng trở về chép hai quyển đạo kinh.
Hắn nghĩ nghĩ cảm thấy hôm nay đã gặp được hoàng đế rồi, hình như cũng không còn chuyện gì khác phải làm, có lẽ cũng nên cáo lui, liền muốn tránh ra, hoàng đế lại một tay lôi hắn trở về lòng y, vẻ sâu thẳm trong ánh mắt dần tan đi, trông mong mà nhìn hắn.
Nhiếp Kỳ liếc nhìn cách tay hoàng điệt nhi nhà mình, như cười như không mà nói: "Bệ hạ còn muốn làm gì?"
Nhiếp Huyễn đặt hắn lại tư thế ngay ngắn, nói như làm nũng: "Hoàng thúc ngoại trừ muốn gặp mặt trẫm, không còn muốn làm gì khác nữa sao?"
Nhiếp Kỳ thò tay, gỡ ra từng đầu ngón tay của hoàng đế.
Nhiếp Kỳ sau khi thoát ra khỏi lòng y, liền nhấc chân bước thẳng lên lầu trên của Noãn các, đi được hai bước, quay đầu nhìn về phía hoàng đế: "Không phải muốn sao?"
Nhiếp Huyễn cảm thấy trên mặt nóng lên, nhỏ giọng gọi: "Tiểu hoàng thúc..."
Nhiếp Kỳ cười cười, thảng nhiên bước lên lầu.
Nhiếp Huyễn xoa xoa mặt, đứng dậy, theo sau hắn bước lên lầu.
Tiểu hoàng thúc của y đã đứng ở bên giường, đang cởi ngoại bào, thấy y bám theo mà tới, lại thò tay niết lên vành tai y, nói: "Đỏ. Trước kia sao ta lại không biết, ngươi còn có thể đỏ mặt."
Nhiếp Huyễn bước tới ôm chặt hắn, cười biện giải: "Là vưa rồi bị tiểu hoàng thúc nhéo đến đỏ."
Nhiếp Kỳ trầm mặc một lát, nghiêng đầu cắn một ngụm lên vành tai không bị thương của y, Nhiếp Huyễn "á á" kêu lên, cánh tay đang ôm Nhiếp Kỳ lại không chịu buông lỏng, chỉ tỏ vẻ ai oán nói: "Tiểu hoàng thúc, sẽ để lại dấu."
Nhiếp Kỳ cũng không đẩy y ra, còn vươn tay cởi áo cho y, chậm rãi nói: "Lát nữa lại bôi chút dược cho ngươi là được...Nghe kỹ, chỉ cho phép làm một lần, không cho dùng cái thứ dược loạn thất bát tao kia, rõ chưa?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT