Lưu Quảng có phần hoảng hốt, hắn rõ ràng cảm thấy một tia hàn ý dù cho đứng trước mặt hắn chỉ Hứa Phong, là phế Hứa gia, thậm chí là phế vật nhất Càn Linh Thành.
"Hừ! Tiểu phế vật! Phô trương thanh thế!"
Lưu Quảng hừ lạnh một tiếng, hắn bây giờ nhìn rất không vừa mắt, ngày bình thường bị người khác trong Hứa gia "củ hành", tất cả oán hận đều trút lên đầu Hứa Phong.
Lưu Quảng cười nanh tranh, giơ tay hướng về phía Hứa Phong đánh ra một quyền.
Ba!
Một đạo thanh âm thanh thúy vang lên, trong tưởng tượng của Lưu Quảng một quyền trực tiếp đem Hứa Phong đánh ngã lại không xuất hiện giống như những lần trước, chỉ thấy nắm đấm của mình bị một cái bàn tay trắng noãn hời hợt bắt lấy, tự như cái kìm, khiến nắm đấm của Lưu Quảng không thể động đậy.
"Ha ha! khá lắm, Hứa Phong ngươi vẫn rất có khí lực mà! Đáng tiếc, ngươi chỉ là một tên phế vật!". Lưu Quảng y nguyên cảm thấy Hứa Phong chỉ là phế vật, đây ấn tượng nhiều năm đã thâm căn cố đế trong suy nghĩ của hắn.
Lưu Quảng cũng không cố thoát hỏi bàn tay của Hứa Phong, mà là giơ lên một tay khác, nguyên lực nhàn nhạt vận chuyển, lần nữa hướng về Hứa Phong tung ra một quyền.
Một quyền này, Lưu Quảng đã vận dụng nguyên lực trong thể nội, hiển nhiên đã thật sự quyết tâm.
"Một con chó, cũng dám đối chủ với nhân sủa loạn!"
Thanh âm Hứa Phong lạnh như băng, tên Lưu Quảng này chính là một tên cẩu nô tài của Hứa gia, cũng dám chủ động ra tay với mình, quả thực là muốn chết.
Đối mặt với nắm đấm chứa nguyên lực của Lưu Quảng. Hứa Phongkhông tránh không né, đồng dạng giơ lên một cái tay khác, biến chưởng thành quyền, lấy cứng chọi cứng nghênh đón.
Khác biệt với Lưu Quảng, Hứa Phong không có sử dụng nguyên lực, cánh tay hắn cơ bắp bỗng nhiên căng cứng, dựa vào lực lượng thân thể thuần túy đánh ra.
"Phế vật chỉ là phế vật, coi như ta là một con chó, cũng có thể cắn chết tên rác rưởi như ngươi! Hôm nay là ngươi muốn ăn đòn, ta liền thành toàn ngươi!". Lưu Quảng khinh bỉ nhìn Hứa Phong, hắn liếc mắt liền nhìn ra trên nắm tay Hứa Phong không có nguyên lực, lần nữa xác định Hứa Phong vẫn là phế vật, nguyên bản bất an vừa sinh ra trong lòng liền bị quét sạch.
"Tiểu phế vật bất quá là phô trương thanh thế mà thôi!"
"Một chút nguyên lực đều không có, phế vật bậc này làm sao cùng mình đấu!"
"Mình dù gì cũng là võ giả Ngưng Khí Cảnh tam trọng!"
Khóe miệng Lưu Quảng nhếch lên một nụ cười mỉa mai, sâu trong mắt loé ra vẻ tàn nhẫn, vừa rồi Hứa Phong nói hắn là một con chó, đã chọc giận hắn.
Trên nắm tay Lưu Quảng, nguyên lực lần nữa tăng lên, đem tu vi Ngưng Khí Cảnh tam trọng toàn bộ phát huy ra, hắn muốn một quyền phế đi cánh tay của Hứa Phong.
Răng rắc!
Hai nắm đấm mạnh mẽ đụng vào nhau, lập tức vang lên một tiếng xương nứt giòn tan.
"Ô ngao!"
Lưu Quảng phát ra một tiếng kêu lớn, trong mắt hắn tràn ngập vẻ kinh ngạc lẫn sợ hãi, ngay khi nắm đấm của hắn đụng và nắm đấm Hứa Phong, hắn cảm giác được rõ ràng một cỗ cự lực mạnh mẽ khó mà kháng cự, giống như quyền của hắn đánh trên miếng sắt, cánh tay hắn lập tức đảo ngược uốn cong.
Lưu Quảng thống khổ ngã trên mặt đất, trên cánh tay máu tươi chảy ròng, uốn cong, cái tay này xem như đã phế bỏ.
"Làm sao có thể? Ta là võ giả Ngưng Khí Cảnh tam trọng, làm sao có thể đánh không lại một cái phế vật?"
"Lưu Quảng, ngươi nhục mạ ta là phế vật, ngay cả ta đều đánh không lại, đến cùng ai mới là phế vật hả?". Hứa Phong thản nhiên nói.
Hứa Phong căn bản không có đem Lưu Quảng để vào mắt, tu luyện Hỗn Nguyên Kinh Lôi Quyết, tu vi của hắn đã bước vào Ngưng Khí Cảnh ngũ trọng, trọn vẹn cao hơn Lưu Quảng hai cái cảnh giới, lại sau khi trải qua tẩy tinh phạt tủy cùng Lôi Điện Thối Thể, đối phó kiểu người như vậy, Hứa Phong không cần thiết vận dụng nguyên lực.
Vẻn vẹn bằng vào lực lượng thân thể, cũng đủ để nghiền ép!
"Hứa... Hứa Phong thiếu gia! Ta sai rồi! Bỏ qua cho ta đi! Ta không dám nữa!". Lưu Quảng trông thấy Hứa Phong hướng mình đi tới, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, hắn nghĩ mãi mà không rõ, Hứa Phong rõ ràng là một tên phế vật, bỗng dưng sao lại lợi hại như vậy?
Ầm!
Hứa Phong như thiểm điện đấm ra một quyền, trực tiếp đánh vào vị trí đan điền Lưu Quảng, quyền xuất như kinh lôi, cương mãnh bá đạo, trong nháy mắt nghiền nát đan điền khí hải của Lưu Quảng, hủy đi tu vi Ngưng Khí Cảnh tam trọng của hắn.
"Ngươi... Ngươi... Ngươi phế đi tu vi võ đạo của ta!"
Lưu Quảng tuyệt vọng nhắm mắt lại, hắn không thể tin được tất cả sự việc đã phát sinh, trong lòng không ngừng cầu nguyện đây chỉ là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng tương đối chân thực mà thôi.
Nhưng mà, hắn sai. Sự thật này so với ác mộng còn tàn khốc hơn!
"Cười người hôm trước hôm sau người cười! Bổn thiếu gia giả trư ăn thịt hổ và cái kết, đừng bao giờ xem thường người khác. Từ nay về sau, ngươi mới là phế vật!". Hứa Phong cười lạnh nói.
"Hứa Phong thiếu gia, ta đã biết sai! Ngươi đã phế đi tu vi của ta, cầu ngươi bỏ qua cho ta đi! Ta thật không muốn mất mạng!". Trong mắt Lưu Quảng lóe lên một tia oán độc xẹt qua rồi tắt, cố nén đau đớn đứng lên quỳ xuống đất kêu khóc cầu xin tha thứ, dù nhục nhã hay thể diện cũng không bằng còn sống!
"Giao Ngưng Khí Đan ra."
Hứa Phong nhìn xuống Lưu Quảng quỳ trên mặt đất khóc lóc cầu xin tha thứ, nhàn nhạt nói.
"A... Đều ở chỗ này đây! Cho ngươi! Đều cho ngươi!"
Lưu Quảng ngây ra một lúc, vội vàng dùng cánh tay còn lành lặn kia vươn vào trong ngực, lấy ra va cái bình ngọc chứa Ngưng Khí Đan, toàn bộ đều đưa cho Hứa Phong.
"Ba bình Ngưng Khí Đan này ta nhận, ngươi có thể cút! Thay ta chuyển cho chủ tử của ngươi một câu... Bảy năm cắt Ngưng Khí Đan của ta, ta sẽ đòi lại không thiếu một viên!". Hứa Phong lạnh lùng nói, bên trong mang theo một cỗ lãnh ý, chợt không nhìn Lưu Quảng nữa, quay người trở lại trong phòng của hắn.
Thực lực!
Hứa Phong giờ đây càng khắc sâu ý thức được sức nặng của hai chữ này. Không có thực lực, thì dù ngươi có là thiếu gia thì ngay cả một tên hạ nhân cũng dám khi nhục.
"Ba bình, mỗi bình sáu viên, tổng cộng mười tám viên Ngưng Khí Đan, hẳn là đủ để ta đột phá."
Hứa Phong mở ra bình ngọc chứa Ngưng Khí Đan, đem Ngưng Khí Đan đều đổ ra, một hơi liền nuốt vào toàn bộ.
Nếu là có người nhìn thấy Hứa Phong ăn Ngưng Khí Đan theo cách này, nhất định sẽ cảm thấy hắn không muốn sống nữa! Ăn Ngưng Khí Đan lượng lớn cùng lúc như vậy rất dễ tạo thành linh khí tràn đầy, không cách nào hấp thu, tu vi không tăng mà còn giảm, thậm chí có thể nguy hiểm tính mệnh.
Nhưng Hứa Phong không phải người bình thường, hắn tu luyện Hỗn Nguyên Kinh Lôi Quyết, dựa vào lôi đình chi lực trong thân thể, có thể đem dược lực bên trong đan dược nhanh chóng đề luyện ra, cũng có thể đem linh khí dư thừa dùng để rèn luyện thân thể, căn bản không xảy ra tình huống linh khí bạo thể.
Sau khi Hứa Phong dùng Ngưng Khí Đan, hắn lập tức ngồi xếp bằng, dựa theo Hỗn Nguyên Kinh Lôi Quyết tu luyện.
Ông!
Một thoáng thời gian sau, vô số thiên địa linh khí hướng về Hứa Phong tụ đến, lấy hắn làm trung tâm hình thành một luồng khí xoáy không màu, theo sự thổ nạp mà tranh nhau tiến vào thể nội của hắn.
Trong đan điền, mười tám viên Ngưng Khí Đan bị lôi đình nguyên lực tinh luyện một phen, trong nháy mắt thu nhỏ một vòng, lập tức dần dần tan rã, tiến vào khắp tế bào, rèn luyện huyết nhục xương cốt toàn thân toàn thân của hắn.
Hứa Phong có thể cảm giác rõ ràng, thân thể của hắn đang phát ra tiếng vang xì xì, cơ bắp toàn thân giống như là nạp điện, trở nên bền bỉ hữu lực.
Sau một hồi lâu, trên thân hắn loé lên một đoàn quang mang, một cỗ khí lưu màu trắng từ đỉnh đầu bay lên.
"Hô hô..."
Hứa Phong thu lại thủ ấn, lập tức phun ra một ngụm trọc khí, từ từ mở mắt, trong đôi mắt một tia lôi mang chấn nhiếp nhân tâm chớp tắt mà qua.
"Ngưng Khí Cảnh bát trọng!"
Khóe miệng Hứa Phong nở nụ cười, lần tu luyện này đột phá ba tiểu cảnh giới, cảm giác thân thể biến hóa càng rõ ràng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT