Mục Thần cúi đầu nhìn, nhất thời ngẩn ra.

Cả ngọn núi ban đầu ngập tràn một màu xanh đầy sức sống, lúc này từ chỗ bọn họ đặt chân trở ra, những cánh hoa nhạt màu nháy mắt bừng nở, lan toả theo hình vòng tròn chậm rãi bao phủ cả đỉnh núi, chẳng qua bao lâu, trong vòng mấy dặm quanh họ chỉ toàn là sắc hoa.

Mục Thần kinh ngạc nhìn cảnh sắc thay đổi, trong lòng như bị nhét đầy một lọ mật ong nóng hổi, cả người tựa như nhuốm đầy mật, nóng đến mức dường như phải bỏng, ngọt đến độ trái tim đập chệch cả nhịp.

Còn nhớ khi hắn mang Cố Vân Quyết về, họ đã trồng cây Lãnh Hương, lúc đó Cố Vân Quyết hỏi hắn, có phải hắn thích cây này không? Hắn đáp, Đan Dương Tử thích, bởi vậy nơi nào trồng cây này, hắn sẽ cảm thấy vững lòng hơn. Cố Vân Quyết nói, sẽ trồng cả một ngọn núi toàn Lãnh Hương cho hắn, để loài cây này chỉ nở hoa vì một mình hắn, hắn vốn tưởng đó là câu nói đùa của trẻ con, không ngờ Cố Vân Quyết lại coi là thật.

Cây Lãnh Hương cực kì khó trồng, muốn trồng nhiều như thế này, có thể phải tốn rất nhiều công sức và tâm huyết. Mà những cây này lại bừng nở đúng lúc hắn đến, lúc này tạo thành cả một biển hoa.

Lúc này Cố Vân Quyết kéo hắn bước lên, Mục Thần nhìn kĩ lại, giữa mây mù cuồn cuộn là một toà cung điện trông giống như đúc Viêm Dương Cung, gần ngay trước mắt.

Cùng là sắc đỏ thắm ấy, cùng là thềm ngọc rào hoa, cùng là vườn cây và thác linh tuyền, ngay cả hàng trúc chỉ vàng trước gác lửng cũng được cắt cao cao thấp thấp y như đúc.

Mục Thần nhận ra kết cấu của nơi này, thầm giật mình, nhất thời ngẩng đầu trông ra xa, quả nhiên toà Viêm Dương Cung này chỉ là một góc nhỏ trên núi. Nhìn ra phương xa, Sùng Dương Cung, Thấm Dương Cung, Chính Dương Cung, Bình Dương Cung, Hàn Dương Cung, tất cả không khác chút nào! Cố Vân Quyết thế mà lại xây nên một Sùng Vân Môn khác ở đây!

Cố Vân Quyết nhìn sắc mặt Mục Thần, y hạ thấp giọng nhằm che giấu chút âu lo của mình, thì thầm bên tai hắn: "Có thích không?"

Mục Thần nhếch khoé môi, cảm thấy ánh mắt của đồ đệ nhỏ bây giờ toàn là dáng vẻ "cần khen ngợi", một chút lo âu không nắm chắc này cũng khiến cho lòng hắn khẽ run. Hắn giơ tay xoa xoa đầu Cố Vân Quyết, cảm giác đồ đệ nhỏ còn cao hơn cả mình lúc này đẹp trai kinh khủng, nhìn thuận mắt chết đi được.

Hắn thản nhiên đáp: "Có."

Cố Vân Quyết vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ ôm chặt lấy Mục Thần vào trong lòng, thâm tình nói: "Sư tôn có bằng lòng ở lại đây vĩnh viễn cùng con, không bao giờ bỏ đi nữa không?"

Mục Thần từng nói Sùng Vân Môn đã nuôi lớn hắn, đó là nhà của hắn, hắn nhất định phải bảo vệ nơi đó, bởi thế không thể không bỏ đi.

Bây giờ Cố Vân Quyết lại xây dựng một Sùng Vân Môn khác, chỉ để người trong lòng có thể nhìn khung cảnh quen thuộc mà sống được nhẹ nhõm thoải mái hơn.

Nghĩ đến tâm tư của Cố Vân Quyết, Mục Thần nhìn vào mắt y, mất một lúc không đáp nổi, người này sao cứ hoài lo lắng hắn sẽ chạy mất thế nhỉ? Đặt y trong lòng rồi, làm sao hắn nỡ bỏ chạy? Trên thế gian này, có lẽ chỉ có một người có thể đợi chờ hắn như thế. Một câu tuỳ ý, đối phương cũng khắc ghi trong lòng, hắn sao nỡ đi được?

Cố Vân Quyết thấy hắn không nói gì, tưởng rằng hắn còn đang lưỡng lự, y tiếp tục thâm tình dỗ dành: "Nếu sư tôn vẫn còn hoài niệm Sùng Vân Môn, mỗi năm con sẽ theo sư môn về đó một lần."

Nói cứ như đưa vợ thăm về nhà mẹ đẻ vậy, bàn tay Mục Thần đang đặt trên ót Cố Vân Quyết giơ lên, đập cho hắn một cái, cười mắng: "Đồ đệ ngốc!"

Cố Vân Quyết ăn đòn oan, nhưng nhìn cặp mắt đang cười của Mục Thần, cũng không thèm lăn tăn tại sao mình lại bị đòn, đầy vui sướng nắm lấy tay hắn: "Sư tôn đồng ý?"

Mục Thần gật đầu: "Theo ngươi."

Cố Vân Quyết lúc này mới thở phào, ôm chặt Mục Thần không nỡ buông lỏng. Đồng thời y phát ra một luồng uy áp khiến thần hồn người khác cũng phải chấn động, nhằm nhắc nhở xung quanh về sự xuất hiện của họ.

Trước khi hai người tới đã truyền tin tức đi trước lâu rồi, giờ đây cây Lãnh Hương đồng loạt nở rộ đã khiến cho người sống trong điện chú ý đến, sau đó lại bị chấn động bởi cơn uy áp này, những người trên núi Dung Cổ lập tức biết được ai vừa đến.

Đám người Bạch Y đã chờ từ lâu liền bước ra, thấy hai người cùng quay lại, đáy mắt thấp thoáng ý cười, gã tiến lên trước, cung kính nói: "Thuộc hạ đang đợi các chủ và phu nhân."

Mục Thần nhướn mày, vân vê đầu ngón tay Cố Vân Quyết, nghi hoặc hỏi: "Phu nhân?"

Cố Vân Quyết lập tức giải thích: "Con là phu nhân, người là các chủ."

Mục Thần gật đầu, nghe cũng thuận tai ghê, có điều hình như vẫn có vấn đề gì đó.

Không đúng, sai vai vế rồi! Tên đồ đệ ngốc này trắng trợn tự tăng cho mình một hàng thứ bậc!

Đến khi Mục Thần hoàn hồn lại, Cố Vân Quyết đã ngã lăn ra đất, trước mặt nhiều người thế này, Mục Thần cũng không thể tiếp tục so đo tính toán chuyện này nữa.

Nhìn kĩ lại mấy người này, Mục Thần còn nhận ra vài gương mặt, dù là kiếp này hay kiếp trước thì vẫn là người của Cố Vân Quyết, chứng tỏ là đáng tin cậy. Bạch Y rõ ràng là tâm phúc của Cố Vân Quyết, từ cử chỉ lời nói có thể thấy rằng gã ta thoải mái hơn người khác rất nhiều. Người còn lại chính là nữ mị quỷ mà hắn đã để ý đến từ lâu!

Liễu Diệp mày cong mắt hạnh, mũi cao miệng nhỏ, không chỉ xinh đẹp mà thân hình cũng đầy hấp dẫn, quần áo mỏng tang đỏ rực trên người khó mà che nổi eo thon mông vểnh của nàng, bộ ngực tròn trịa trên người nửa lộ ra, nàng chỉ yên tĩnh đứng đó, khó mà che giấu được vẻ phong tình hút hồn người.

Tóm lại là chẳng giống gái nhà lành chút nào!

Sắc mặt Mục Thần trở nên lạnh lùng, tên đồ đệ ngốc nghếch này, vẫn còn nhớ mãi không quên được cô gái này, còn mang cô ta về đây!

Nhận thấy Mục Thần đang chú ý đến mình, nàng ta nhếch cặp môi hồng tươi đẹp, cặp chân dài bước lên trước một bước, nháy mắt liền nổi bật khỏi đám đông.

Ánh mắt Mục Thần hơi loe loé, không thể không nói, cô nàng này thân hình cực kì cân đối, thân cao chân dài, cực kì cao ráo.

Đúng lúc này, cô nàng hào phóng chắp tay ôm quyền, cúi người cung kính nói: "Thuộc hạ Lam Mạc Ly xin ra mắt phu nhân!" Giọng nói vô cùng cương trực, rõ ràng là giọng nam nhân.

Mục Thần giật nảy mình lùi về sau.

Hắn lùi lại một bước thôi, không hề phát hiện trong cái bóng đằng sau mình có người thò đầu để lộ cặp mắt đang nhìn hắn, một bước không báo trước này giẫm thẳng vào đầu đối phương, làm y đau đớn rên lên.

Mục Thần vội vàng cúi đầu nhìn, đối diện ngay với một cặp mắt đen lay láy, hắn nhanh chóng nhấc chân lên, lùi thêm một bước vừa hay dựa vào ngực Cố Vân Quyết đang đứng nguyên một chỗ nghiêm mặt, hắn đầy kinh ngạc, những người này là ai?

Cố Vân Quyết thuận thế vươn một tay ra ôm lấy eo Mục Thần, không thể nén nổi ý cười bên khoé môi, "Giờ sư tôn rốt cuộc tin con trong sạch rồi chứ."

Mục Thần bĩu môi, trong lòng lại như chợt thở phào, cả người thoải mái hẳn, hắn túm lấy cánh tay vắt trên eo mình, giọng nói lạnh lùng thờ ơ: "Ta không hiểu ngươi nói gì."

Thấy Mục Thần bị giật mình, trong mắt Lam Mạc Ly lộ ra chút ý cười, quay người một cái biến thành một nam tử cực kì tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, mặt đầy chính trực, giống danh môn chính phái hơn cả đại đồ đệ của tứ đại môn phái.

Đồng tử Mục Thần loe loé, nhất thời lòng hiếu kì trỗi dậy, liền thấy Lam Mạc Ly phất tay áo một cái, lại biến thành mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành, trong tay là hồng sa phấp phới, đầy quyến rũ.

Mục Thần giơ tay vỗ hai cái cổ vũ, cặp mắt trong trẻo vẫn còn ngỡ ngàng, rõ là vẫn còn đang lơ mơ.

Cố Vân Quyết thừa cơ giải thích: "Bản lĩnh của cậu ta khá đặc biệt, cậu ta có một ngàn gương mặt."

"Vậy... ngươi là nam hay nữ?" Mục Thần bất giác hỏi.

Hiện tại Lam Mạc Ly vẫn đang giữ dáng vẻ nữ tử, vừa nghe thấy câu hỏi này, cậu ta ngẩng đầu nhìn trời, nghi hoặc nói: "Không nhớ nữa rồi, đại khái chắc là nam?"

Mục Thần run rẩy, cảm thấy cả người nổi da gà.

Cố Vân Quyết thừa cơ xoa xoa lưng hắn, phất phất tay đuổi đám Bạch Y đi, y nắm lấy tay Mục Thần ân cần nói: "Từ lúc nơi này được xây xong vẫn chưa có ai ở, người xem có chỗ nào chưa được, con cho người đập đi xây lại."

Mục Thần gật đầu khẽ mỉm cười, có thể thấy tâm trạng không tồi. Tất thảy mọi thứ ở đây đều được xây y theo tỉ lệ của Viêm Dương Cung, từng nhành cây ngọn cỏ đều giống y hệt nơi họ từng sống.

"Phòng luyện đan này được xây to gấp ba lần trước kia."

Cố Vân Quyết giải thích: "Một nửa của người, một nửa của con."

Mục Thần lập tức nói thêm: "Ngươi không được làm vướng chân ta."

Cố Vân Quyết nhanh chóng gật đầu, "Người nói là được."

Hai người lượn quanh một vòng, cuối cùng trở lại phòng ngủ, Mục Thần nhìn hai phòng ngủ trước kia bị hợp lại thành một, chỉ có đúng một cái giường lớn khác thường đầy xa hoa, bất mãn nhướn mày, "Chỗ này không giống ở kia."

Cố Vân Quyết nghiêm túc giải thích đầy đủ: "Về sau hai người cùng ở, thế này sẽ tiện hơn."

Mục Thần nhìn đối phương đầy thăm dò, có vẻ không tin cho lắm.

Cố Vân Quyết đột ngột kéo tay hắn lên miệng hôn một cái, Mục Thần đỏ mặt, tên đồ đệ ngốc này lại bày trò rồi. Lúc này lại nghe người bên cạnh chậm rãi nói: "Thanh Hàng, chúng ta cử hành hôn lễ đi."

Mục Thần trợn trừng mắt, tên đồ đệ ngốc này, dám gọi tên tự của hắn... hôn lễ?!

"Ngươi... không được nghịch!" Mục Thần phản ứng lại, hơi mất kiểm soát mà đẩy Cố Vân Quyết ra, không ngờ đối phương lại sáp lại, ôm chặt lấy thắt lưng của hắn, giọng nói thâm trầm mang đậm tình ý, "Sư tôn đang lo lắng điều gì? Sợ có người nói nhăng nói cuội sao?"

Mục Thần nháy mắt đờ người ra, sau đó dịu lại, phản ứng đầu tiên của hắn đúng là thanh danh. Không phải của mình, mà là của Sùng Vân Môn trong số bốn môn phái... Nhưng hắn ngẫm lại, hắn đã dùng lí do này khiến Nhạc Minh Trạch đuổi hắn ra khỏi sư môn, trong tiên giới đã có không ít người biết đến chuyện hắn cùng Cố Vân Quyết kết thành đạo lữ, vậy nên, còn gì mà đắn đo nữa?

Cố Vân Quyết tiếp tục dỗ dành: "Ở đây không có ai biết đến người cả, người không còn là Thái thượng trưởng lão của Sùng Vân Môn nữa, con cũng đã bị Sùng Vân Môn đuổi đi, theo lí mà nói chúng ta đã không phải là sư đồ nữa. Nhưng khế ước đạo lữ của chúng ta vẫn còn, chúng ta vẫn là đạo lữ, tại sao không dám cho người khác biết?"

Mục Thần cân nhắc một hồi, hắn vỗ vỗ bàn tay của Cố Vân Quyết, tỏ ý bảo đối phương buông ra.

Cố Vân Quyết cau mày túm hắn lại, gọi: "Thanh Hàng?"

Mục Thần bất mãn trừng mắt, "Phải gọi là sư tôn! Gọi lung tung nữa ta bắt ngươi phạt quỳ!"

Cố Vân Quyết ấm ức sáp lại, giữ lấy gò má Mục Thần mà dụi, "Sư tôn."

Lúc này Mục Thần mới dịu sắc mặt, tay xoa xoa ót đối phương, tâm tình nơi đáy mắt từ do dự, đắn đo, mâu thuẫn chuyển thành bình tĩnh, hắn nói: "Mọi thứ làm đơn giản thôi."

"Sư tôn đồng ý?" Cố Vân Quyết kinh ngạc mừng rỡ ôm lấy mặt Mục Thần, đầu ngón tay nhè nhẹ run, trong cặp mắt đen láy dường như ẩn chứa đầy vụn sao, phát ra ánh sáng loá mắt.

Gương mặt thanh tú của Mục Thần hơi mất tự nhiên, tên đồ đệ ngốc này, đã nói là làm đơn giản thôi, sao còn phải hỏi lại nữa? "Ngươi có chắc là muốn hỏi lại lần nữa không?" Mục Thần trợn mắt nhìn Cố Vân Quyết, cặp mắt dần tối sầm, nếu tên đồ đệ ngốc này còn dám hỏi lại, hắn liền nói không đồng ý nữa.

Cố Vân Quyết đã không còn muốn hỏi lại nữa, hưng phấn ôm hắn lên xoay liền hai vòng.

Mục Thần tức giận cúi đầu, lại bị ý cười trên mặt đối phương làm cho hoa cả mắt, nghĩ lại hắn cũng thư thái hẳn, tên đồ đệ ngốc này chưa phạm thượng đủ nhiều sao? Để y vui vẻ lần này thôi. Nghĩ xong, hắn cũng mặc kệ động tác của Cố Vân Quyết, nhìn nụ cười tựa như có được cả thế giới trên gương mặt tuấn tú của y, bản thân hắn cũng nhếch môi cười.

Hắn chưa từng thấy Cố Vân Quyết cười mãn nguyện đến vậy, nói cho cùng thì đối phương cũng chẳng mong muốn nhiều thứ lắm.

"Được rồi," Cố Vân Quyết chọt chọt đầu đối phương, "Ngươi vừa trở lại, còn rất nhiều việc cần phải xử lí, mau đi làm đi."

Cố Vân Quyết liền ôm hắn đi ra ngoài, ý cười trên mặt còn chưa dứt, ngữ khí lại trở nên đầy nham hiểm, "Sư tôn đi cùng con, nếu người dám trốn đi, con sẽ nhốt người lại."

Mục Thần giơ tay tát đối phương một cái, dám doạ dẫm hắn, tên đồ đệ ngốc này!

Huyền Hồn Cốc.

Một nam thanh niên cầm tấm thiếp màu đỏ mạ vàng, sắc mặt âm trầm bước tới ngoài pháp trận đang đóng kín, cao giọng nói: "Chủ thượng, núi Dung Cổ gửi thiếp mời tới."

Pháp trận khẽ rung chuyển, một thanh niên mặc áo tím bước ra, đó chính là Cố Vân Cẩm.

"Núi Dung Cổ từ trước tới nay không qua lại với thế giới bên ngoài, lần này sao lại gửi thiếp mời cho chúng ta?" Gã cầm lấy thiếp mời, ngón tay lau qua lớp ma khí bên trên, tấm thiệp đỏ rực rỡ hiện rõ trước mắt.

Sau khi Cố Vân Cẩm đọc xong tấm thiếp, sắc mặt nháy mắt thay đổi.

Bàn tay chậm rãi siết lại, tấm thiếp trong tay bị bóp thành mảnh vụn, cặp mắt gã giây lát đỏ ngầu, thù cũ hận mới nhanh chóng che mờ lí trí, khiến cho Cố Vân Cẩm không thể kiểm soát nổi ma khí trong người.

"Chủ thượng, đây là..."

Cố Vân Cẩm cười lạnh lùng, "Còn có thể là ai? Vốn biết y đầy mưu đồ, không ngờ y lại mưu tính nuốt cả Ma giới."

Tên thuộc hạ vừa nghe xong câu này, sắc mặt lập tức thay đổi, "Chẳng lẽ chủ nhân núi Dung Cổ lại là Cố Vân Quyết?"

Trên người Cố Vân Cẩm nháy mắt loé lên một luồng sát khí.

Giữa hai giới Yêu Ma không có gì cách biệt, chỉ có một dãy núi khổng lồ, mà ngọn núi Dung Cổ lại nằm ngay ở vị trí yết hầu của dãy núi này, tiếp giáp với cả Yêu giới.

Ma giới hiện tại bị chia làm ba phần, cơ thể Ma tôn đã tới cực hạn, không vượt qua được độ kiếp liền hồn phi phách tán, trước mắt chỉ dựa vào đan dược mà cầm cự, lại được Tinh Vân tôn giả bảo vệ mới có thể giữ nổi thân phận Ma tôn.

Sau đó Tinh Vân tôn giả bị Mục Thần và Cố Vân Quyết giết chết, Ma tôn lại bị Cố Vân Quyết tính kế, bị Mục Thần làm cho bị thương.

Cố Vân Cẩm vốn bị Ma tôn chọn là vật chứa rốt cuộc nắm lấy cơ hội trốn khỏi Ma cung, chia cắt Ma giới thành hai phần. Một mình gã chiếm mất hai phần ba, còn muốn dựa vào núi Dung Cổ để nuốt trọn thế lực của Ma tôn.

Ai ngờ Cố Vân Quyết đã chuẩn bị từ lâu, chiếm lấy núi Dung Cổ trước, còn tranh thủ lúc đối phương và Ma tôn giằng co mà phát triển thế lực nhanh chóng. Đến lúc thế lực của Cố Vân Cẩm và Ma tôn chia đôi mỗi bên một nửa, nhìn lại đã thấy phía sau xuất hiện thế lực mới khổng lồ, đã vậy còn liên thủ với Ma tôn, chỉ cần Cố Vân Cẩm có chút động tĩnh, bên nào cũng có thể đâm dao sau lưng gã.

Ban đầu Cố Vân Cẩm muốn mượn đao giết người, giết chết Cố Vân Quyết, cuối cùng lại bị y lợi dụng, còn hại chết tâm phúc đã bảo vệ mình từ nhỏ tới lớn.

Cố Vân Cẩm cũng không ngờ, chủ nhân núi Dung Cổ từ trước đến nay chỉ dò xét không lộ mặt lại chính là Cố Vân Quyết!

Núi Dung Cổ bao đời nay có trận pháp bảo vệ, lẩn khuất không lộ ra, gã phái người điều tra rất nhiều lần vẫn chẳng thu được thông tin nào hữu ích.

Bây giờ Cố Vân Quyết đã trở lại Ma giới, trong nháy mắt đã gióng trống khua chiêng, vừa về liền cử hành hôn lễ, thậm chí gửi thiếp mời đến tận tay gã. Đối với Cố Vân Cẩm, đây giống như một loại khiêu khích, tát thẳng tay vào mặt gã.

"Chuẩn bị quà, làm ca ca, sao có thể bỏ lỡ hôn lễ của đệ đệ mình." Cố Vân Cẩm nghiến răng căm hận nói.

Mới đến Ma giới được một khoảng thời gian, Mục Thần đã hoàn toàn thích nghi với hoàn cảnh nơi đây. Bởi Viêm Dương Cung là chỗ ở của bọn họ, nên các cung điện khác được phân chia cho thuộc hạ. Ở Sùng Vân Môn, Thấm Dương Cung là nơi Đoan Mộc Phong trồng cây ủ rượu, kiếm tiền cho Sùng Vân Môn. Hiện tại lại bị người núi Dung Cổ dùng để trồng cây ăn quả, trong vườn nuôi một đám ma thú béo tốt thơm ngon, linh tuyền sau núi thì nuôi một đàn cá Long Lân, để cả ngọn núi Dung Cổ tự cung tự cấp. Mà người phụ trách lại chính là biểu ca của Mục Thần, Trần Mặc, vừa đến Ma giới đã chẳng buồn về nữa.

Mục Thần ngồi bên bàn gỗ nhỏ dưới gốc cây, ăn linh quả đã được cắt miếng, im lặng chờ đợi Trần Mặc đang ngồi chồm hỗm dưới đất nướng cá cho hắn.

"Kĩ thuật nướng cá của ngươi còn kém lắm, không biết ăn xong có bị đau bụng không nữa." Mục Thần vừa ăn vừa ghét bỏ nói.

Trần Mặc không hề để ý, hắn thổi thổi lớp da cá đã bị nướng cháy khét, rắc thêm một ít muối lên, cười thoải mái, "Ngươi không hiểu đâu, thế này gọi là ngoài cháy trong mềm, thế này ăn mới ngon."

Mục Thần lau chùi nước quả dính bên môi, ghét bỏ nói: "Đây không phải là cháy nữa, cháy khét lẹt luôn rồi, con cá này chết thảm quá."

"Chẹp, tên nhóc nhà ngươi chẳng biết thưởng thức đồ ăn ngon gì cả." Trần Mặc cười hì hì xé một miếng thịt cá đưa cho hắn, "Thử xem, thế này ăn ngon lắm đấy."

Mục Thần ghét bỏ mà từ chối, chẳng thèm nể nang chút nào, nhìn đối phương tự bỏ da cá vào miệng, đã thế còn tỏ vẻ sung sướng, hắn không kìm được buột hỏi: "Ngươi thật sự không về nữa sao?"

Trần Mặc mỉm cười, tựa như đã thoát khỏi mọi gông xiềng, không còn tí gánh nặng nào: "Trong nhà còn có rất nhiều người mong muốn chiếm được cái vị trí đó, họ chẳng mong ta trở về đâu. Hơn nữa, tính cách của ta không thích hợp cầm trịch trong nhà, mà thích hợp với cuộc sống nhàn nhã này hơn. Đợi thêm một trăm năm nữa trở về, có khi bọn họ còn đuổi ta đi ấy."

Mục Thần nhếch môi cười nói: "Ngươi vui là được."

"Ngươi thật sự vì y mà phản bội lại Sùng Vân Môn sao? Ta nghe nói tên chưởng môn đó đã trục xuất ngươi khỏi sư môn, không phải ngươi ép hắn làm vậy sao?"

Mục Thần hờ hững nói: "Không ép hắn thì hắn không nghe lời đâu, bé con trưởng thành cứng cánh rồi, lần tới gặp lại, nhất định phải cho hắn một trận đòn nhớ đời."

Trần Mặc đưa cho hắn con cá trong tay, lại nhận được ánh mắt ghét bỏ của Mục Thần, hắn bất lực dẩu môi, "Nể mặt nhau tí đi."

Mục Thần đành nhận lấy con cá, ghét bỏ: "Không nướng ngon bằng Cố Vân Quyết."

"Muốn ăn hay không!" Trần Mặc không vui nói, "Trẻ con lớn lên đúng là không nghe lời nữa rồi, trước đây đói bụng ăn gì cũng được cơ mà."

Mục Thần hừ hừ, đấy là trước kia rồi, đã nướng không ngon còn không cho người khác chê bai.

Ma cung.

Một bóng người trắng toát mở tấm thiếp mời ra, im lặng đặt trước mặt Ma tôn, giọng nói mờ mịt hờ hững vang lên: "Ngươi có biết đến ngọc Luân Hồi hay không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play