Xích Hà kiếm được giao cho Mục Thần, lúc đó việc này còn gây nên sóng lớn mênh mông tại tiên giới, ai cũng cảm thấy được một Thần khí như thế lại rơi vào trong tay một đan tu chỉ biết luyện đan tuyệt đối là phung phí của trời, hoàn toàn không thể phát huy giá trị của nó. Việc này đương nhiên là Quý Thanh Viễn có nghe thấy, ai cũng không cho rằng Mục Thần có thể phát huy thanh kiếm đến uy lực thế này, nhưng sự thật thì sao? Kiếm pháp sắc bén, sát phạt quả quyết, chỉ có người giao thủ với Mục Thần mới có thể cảm giác được sự tàn nhẫn của hắn.

Quý Thanh Viễn đột nhiên nghĩ đến "quan hệ" giữa Mục Thần và Ngự Thiên Dực, gã âm thầm hoảng sợ, chẳng lẽ là Ngự Thiên Dực muốn thăm dò mình? Đè xuống sát ý nơi đáy mắt, Quý Thanh Viễn đứng tại chỗ thử dò xét nói: "Không biết Vạn Kiếm môn đắc tội Mục trưởng lão lúc nào, đây chính là cách đãi khách của Sùng Vân môn sao?!"

Mục Thần hỏi ngược lại: "Người ta đánh là ngươicó quan hệ gì tới môn phái sao? Tới, tiếp tục!"

Dáng vẻ này càng thêm kích thích lửa giận của Quý Thanh Viễn bốc lên, thế mà gã lại động sát cơ. Thiên phú khiến người ta căm ghét, kỳ ngộ khiến người ta mong mà không được, còn có thân phận làm người ta không có cách nào với tới, những thứ này gã đều không có! Gã nghe lời đoán ý, từng bước tính kế, thậm chí phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mới bò tới vị trí hôm nay, song lần xuất hành này có thể sẽ thay đổi hết thảy, cho nên gã hận, hận Ngự Thiên Dực, cũng hận Mục Thần, những người có được nhiều hơn gã thì gã đều hận!

Ánh mắt lạnh lùng của Mục Thần nhìn đối phương thay đổi sắc mặt, biết được đối phương muốn làm gì, cho nên vừa nãy hắn dùng một cước kia đạp vỡ mặt nạ ngụy trang của đối phương, không thể không nói, bộ mặt thật mà Quý Thanh Viễn lộ ra, thật buồn nôn.

Bảo kiếm trong tay nhẹ nhàng vung lên, ánh mắt lãnh đạm của Mục Thần nhìn người dưới chân, không xuất hiện một chút dao động. Tiếp theo chính là báo thù cho một kiếm mà gã từng đâm lén đồ nhi của hắn, thứ người trong ngoài không giống nhau này, nên trực tiếp giết đi để sau này đỡ gây thêm chuyện.

Ngay tại lúc này, trận pháp của kết giới đột nhiên chấn động, sương mù mỏng rút đi, đại trận đột nhiên biến mất, Mục Thần đứng ở giữa không trung, liền nghe một giọng trẻ con non nớt kèm theo linh lực cao giọng hô một câu: "Dừng tay!"

Tay Mục Thần ngừng lại, kinh ngạc xoay mặt liếc nhìn người đến, Cố Vân Quyết ngồi ở trên bả vai của Chử Thiên Song, trong tay ôm linh thạch lấy ra từ mắt trận, cũng đang trừng hắn.

Thứ người này sao phải cần sư tôn tự mình động thủ? Ô uế tay của sư tôn thì làm sao bây giờ? Tiểu sư tôn cần phải đi theo bên cạnh y, mỗi ngày làm mình chuyện thích, chuyện như giết người, giao cho y là tốt rồi.

Nhảy xuống từ trên bả vai Chử Thiên Song, Cố Vân Quyết đi đến phía trước hai bước, dáng người nho nhỏ, gương mặt mỉm cười, từ sau khi y lên tiếng, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh không hề có một tiếng động. Ánh mắt của mọi người đều tìm về phía y, dường như phát hiện được một loại khí tràng thần kỳ, một loại khí thế từ lúc sinh ra đã mang theo lực chấn nhiếp, hoặc là nói, uy thế của người bề trên.

Không nhìn đến ánh mắt hoặc kinh sợ hoặc than thở hoặc tìm tòi nghiên cứu của người khác, khóe miệng Cố Vân Quyết khẽ nhếch, nhấc chân đi về hướng của Mục Thần, ánh trăng làm kéo dài hình bóng của y, khiến Mục Thần trong nháy mắt này có một loại ảo giác, đồ nhi đã từng dùng tay để không chế Tam giới kia, đang giấu ở bên trong cái bóng của tên tiểu tử này, vẫn luôn tồn tại.

Rốt cục, Cố Vân Quyết đứng ở phía dưới Mục Thần, đưa tay về phía hắn, ngữ khí ôn hòa dụ dỗ nói: "Sư tôn, xuống đây đi."

Mục Thần đột nhiên cảm thấy, hết thảy tất cả cũng không có sức hấp dẫn bằng cánh tay nhỏ bé ở phía dưới này.

Đồ nhi của hắn vẫn còn, vẫn ở ngay đây.

Một trận đánh nhau bị một câu nói này của Cố Vân Quyết phá vỡ, sắc mặt Quý Thanh Viễn tái xanh, lúc Mục Thần thu tay lại thì gã cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn. Ở địa bàn của Sùng Vân môn, nếu như gã dám động thủ trước với Mục Thần, không nói đến Sùng Vân môn, ngay cả Ngự Thiên Dực cũng sẽ không chấp nhận, hiện tại gã chỉ có thể cắn chặt răng nuốt cơn tức này vào trong bụng, hận ý không đè ép được khiến ngũ quan tuấn lãng của gã cũng bị lấp kín bởi một lớp bụi tối tăm, gương mặt hơi co rúm và ánh mắt nham hiểm tỏ rõ gã không cam lòng. Ngày mai còn phải bái phỏng Sùng Vân môn, thỉnh Mục Thần trị liệu cho Tinh Tuyền trưởng lão, chuyện này nghĩa là gã phải mang mặt tới cho người ta đánh thêm một lần nữa! Làm sao gã nhịn được cơn giận này?!

Quý Thanh Viễn liền liên tưởng đến lý do Ngự Thiên Dực bảo mình tới đây, Mục Thần chưa từng có liên quan gì đến gã đột nhiên động thủ với gã không một lý do, tâm tư của Quý Thanh Viễn sâu đậm, tính kế nhiều, dĩ nhiên là suy nghĩ nhiều hơn chút, lẽ nào Ngự Thiên Dực nhận ra hành động của mình, muốn mượn tay Mục Thần giết chết mình?

Mấy trăm năm nay đều sống dưới cái thanh danh vang dội của Ngự Thiên Dực, gã rất giỏi nghe lời đoán ý, năm mươi năm trước mượn tay Ma giới để bày kế giết chết đệ tử duy nhất của Ngự Thiên Dực, lúc này mới có cơ hội chưởng quản Vạn Kiếm môn, nếu như đối phương biết đồ nhi của mình là bị gã làm hại... trong nháy mắt này Quý Thanh Viễn lại có một tia sợ hãi.

Vừa lúc đó, ngón tay của Cố Vân Quyết chợt câu lên, một đạo ma khí lặng yên không một tiếng động bám vào trên người Quý Thanh Viễn, giống như gieo xuống một hạt giống tâm ma, chỉ cần có chất dinh dưỡng, liền có thể nảy mầm phá xác. Y tin rằng con người như Quý Thanh, tuyệt đối không thiếu tiềm chất nhập ma, hiện tại sư tôn giết chết gã, không thể nghi ngờ sẽ đưa tới phiền phức cho ngài, Vạn Kiếm môn tuyệt đối sẽ không để yên. Tiểu sư tôn quá thiện lương, những lúc giết người thế này cũng không cần tự mình động thủ, đôi khi muốn trả thù một người, giết đối phương chỉ là cách làm nhân từ nhất, cho nên sau này những chuyện như vậy cứ giao hết cho y là được rồi.

Mục Thần đương nhiên không biết tiểu đồ đệ ngoan ngoãn của mình trong lúc không ai để ý đã làm cái gì, hắn còn đang tiếc nuối vì không thể giết người trước mặt đồ đệ, không thể chém Quý Thanh Viễn, trong lòng thật uất ức.

Phiêu phiêu bay xuống bên người Cố Vân Quyết, bởi vì không buộc tóc, sợi tóc màu đen khẽ bay lên, vẽ ra một hình cung gợn sóng, Mục Thần cúi đầu, nắm lấy tay Cố Vân Quyết, chẳng hề nói một câu, cũng không có ý giải thích, nhấc chân định đi.

Quý Thanh Viễn dùng kiếm ngăn cản đường đi của hai người, cười lạnh: "Mục trưởng lão nói đến là đến, nói đi là đi, là thật sự muốn đến để nhục nhã tại hạ?"

Mục Thần gật đầu, "Phải."

"Phốc!" Không ít người lưu lại xem náo nhiệt đều là kẻ pháp lực cao cường, không sợ bị ngộ thương, vừa nghe Mục Thần thẳng thắn thừa nhận, nhất thời cảm thấy có ý tứ. Quán trà phía đối diện có một người thanh niên mặc hoa phục màu tím trực tiếp bật cười, gương mặt tuấn tú, đôi môi mỏng cùng cặp mắt đào hoa. Cố Vân Quyết ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, liền thấy người kia ngoắc ngoắc tay với y, dùng âm thanh ngả ngớn truyền âm nói: "Sư tôn của ngươi thật thú vị, nhìn cho kỹ, đừng làm lạc mất."

Cố Vân Quyết dường như không nghe thấy, nắm tay Mục Thần, hai thầy trò rời đi nhàn nhã như tản bộ. Bóng lưng nho nhỏ, mang theo vẻ thong dong khó giải thích được.

Quý Thanh Viễn nhìn bóng lưng Mục Thần rời đi, lẳng lặng đứng tại chỗ, ánh mắt thâm trầm như bóng đêm. Ba thiếu niên vô cùng nhạy cảm đối với thiện ác của người khác đang nóng lòng muốn thử, ba người bọn hắn hợp lực, hình như cũng cũng có thể đánh với gã này một trận.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, đánh gã không?

Tay của Kính Đình và Chử Thiên Song đã đặt lên chuôi kiếm: Đánh!

Kính Minh tháo cái hoa tay bằng xương xuống, đặt vào phần rãnh của ống sáo, thân sáo vù một tiếng, biến thành màu sắc trắng như tuyết, lắng nghe còn có thanh âm ong ong, khiến người nghe cảm thấy buồn bực phiền lòng.

Ngay lúc này, sau đầu đột nhiên xuất hiện một trận gió lạnh, ba người ý thức được không ổn, hiểu ngầm xoay người bỏ chạy.

Nhạc Minh Trạch cắn răng bay xuống, oán hận giậm lên mặt đất tạo thành một dấu chân to. Vung tay áo kéo ba con vật nhỏ gây rắc rối này lại, Nhạc chưởng môn giơ tay đánh bay Kính Minh: Tại sao phải sớm truyền lời nhắn cho sư thúc! Không nói cho hắn thì đêm nay cũng sẽ không xảy ra nhiễu loạn!

Lại giơ tay đánh bay Chử Thiên Song: Tối rồi mà ngươi còn ra đây làm chi! Tại sao không ôm đồ đệ ngủ!

Cuối cùng nhìn nhìn gương mặt lãnh khốc của Kính Đình một lát, vẫn đánh bay: Mỗi ngày mặt lạnh hù dọa người, có thể bớt gây chuyện cho tiểu bối được không hả?!

Trái lại hắn cũng không biết mình xem ba đứa nhỏ này thành ai, sau khi đánh bay chúng mới bớt giận một tí, Nhạc chưởng môn vẫn phải thu thập hỗn loạn. Hắn chắp tay, một mặt thâm trầm nói: "Xem ra nơi này không thể ở được nữa, Quý đạo hữu đường xa mà đến, chính là quý khách, có hiểu lầm gì đó hay là đến Sùng Vân môn lại nói."

Lời này không thể nghi ngờ đã cho Quý Thanh Viễn mặt mũi, một chưởng môn tự mình đi ra đón tiếp, gã không đi ngược lại là không biết cân nhắc, nhưng mà dáng vẻ vừa nãy của Mục Thần, là đã hiểu lầm chuyện gì sao?

Được mời đến Sùng Vân môn, sắc mặt Quý Thanh Viễn vẫn không dễ chịu, vừa nghĩ tới việc phải hồi báo chuyện ngày hôm nay cho Ngự Thiên Dực, gã càng hận đến chân răng ngứa ngáy, thời khắc này đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, giết chết cả Ngự Thiên Dực lẫn Mục Thần, mới có thể giải hận.

Chính gã cũng không biết, một đạo ma khí màu đen, từ đáy mắt của hắn lóe lên một cái rồi biến mất, mang theo một tia huyết sắc, đi vào trong kinh mạch, du tẩu xung quanh linh khí của gã, cuối cùng rơi vào đan điền, ẩn nấp ở đó.

Cố Vân Quyết cùng Mục Thần trở lại Viêm Dương cung dường như nhận ra được gì đó, khóe môi khẽ nhếch thành nụ cười nhợt nhạt, tâm tình không tệ.

Mục Thần bất mãn chọt một cái vào gáy y, lạnh giọng giáo dục: "Đi ngủ, nếu không sẽ không cao lên."

Cố Vân Quyết nhíu nhíu mày, duỗi ra một đầu ngón tay đâm đâm vào eo Mục Thần, một bên đâm một bên nói: "Sư tôn, vị kia khiến ngày ngay cả đồ nhi cũng ném đi, có cừu oán với ngài sao?"

Mục Thần thở ra một hơi, gật gật đầu, thù hận lớn lắm, gã ta dùng kiếm đâm ngươi, còn đoạt đi tiền sư phụ dành dụm cho ngươi cưới vợ. Lần thứ hai ném Cố Vân Quyết lên giường, Mục Thần nghiêng người ngã xuống, nhìn khuôn mặt bánh bao hiện tại của Cố Vân Quyết, tâm tình trong nháy mắt được chữa lành, nhéo nhéo hai má Cố Vân Quyết, Mục Thần không yên lòng giáo dục nói: "Sau này có người bắt nạt ngươi, nhớ phải mạnh mẽ báo thù, nhổ cỏ tận gốc, mới có thể không lưu mối họa." Khẩu khí của Mục Thần rất là tiếc nuối, đêm nay thật sự muốn dùng một kiếm chém chết Quý Thanh Viễn, cũng tại tiểu tử này quấy nhiễu. Hiện tại để y nhìn thấy máu, vẫn còn sớm.

Cố Vân Quyết cởi quần áo, chỉ còn một cái nội khố mỏng, tâm tình rất tốt nheo mắt lại, vồ tới áp lên thân thể đang nằm thẳng của Mục Thần, thuận thế gối đầu lên trên bụng của hắn, có vẻ như ngây thơ hỏi: "Nếu như đánh không lại thì làm sao bây giờ?"

Mục Thần sờ đầu nhỏ của Cố Vân Quyết, hừ một tiếng, "Đánh không lại thì quay về tìm sư tôn."

Cố Vân Quyết vui vẻ trở mình, nằm nhoài trên người Mục Thần, nâng cằm cười híp mắt hỏi: "Nếu như sư tôn cũng đánh không lại?"

Mục Thần không chút suy nghĩ tiếp tục nói: "Vậy thì chạy trốn, quân tử báo thù, lúc nào cũng không muộn."

Hai thầy trò lại nói thêm vài câu, mãi đến khi Cố Vân Quyết nằm nhoài ngủ trên ngực mình, Mục Thần thở dài, ôm đối phương ở bên người, đắp chăn lên lẳng lặng nhìn thụy nhan của tiểu đồ đệ, tâm lý càng ngày càng bình tĩnh. Tiểu đồ đệ vẫn còn sống, vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, điều này làm cho lòng hắn cảm thấy vô cùng chân thật. Đột nhiên không còn hứng thú tu luyện nữa, Mục Thần nghiêng thân nhìn Cố Vân Quyết, cũng dần dần nhắm hai mắt lại.

Không ngoài suy đoán, nửa đêm Cố Vân Quyết liền ngồi dậy...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play