Ăn liên tiếp hai bữa cơm lớn, mặc dù trên bàn cơm đều có chủ đề không tốt cho bao tử, Trình Tụ vẫn ăn no nê. Bàng Hạc Viên có việc đi trước một bước, Tào Hi ở lại giúp Trình Tụ xoa bụng.
Trình Tụ uống thuốc tiêu hóa, ợ một cái: "Bắt đầu từ ngày mai, tôi phải giảm bớt sức ăn."
Tào Hi vi diệu nhìn y, nhịn không được cười rộ lên.
"Cậu cười cái gì?" Trình Tụ liếc hắn một cái.
Tào Hi tới gần bên tai của y, thấp giọng nói: "Làm sao bây giờ? Hình tượng của Thượng tướng Lâm Doanh đã càng ngày càng mơ hồ rồi."
Trình Tụ: "Thật đáng tiếc?"
Tào Hi: "Không tiếc nuối, rất sợ hãi."
"Sợ hãi?"
"Bởi vì bản thân càng lún càng sâu." Tiếc nuối là chuyện của đời trước. Thầm mến đến vô vọng, biến thành chấp niệm, cầu còn không được, cứ trăn trở, đến cuối cùng, tẩu hỏa nhập ma. Hiện tại, thầm mến biến thành yêu công khai rồi, người cũng bị hắn khóa chặt ở bên người, nhìn diện mạo khác biệt của người trong lòng, mỗi lần hiểu rõ hơn một phần, liền càng hãm thêm một phần, cho tới không còn gì.
Trình Tụ: "Cậu có thể lái tàu ngầm nha."
Tào Hi nở nụ cười: "Anh hi vọng tôi sâu hơn chút nữa?"
Trình Tụ: "Cậu đã là cục nước đá giếng sâu* rồi, sâu hơn nữa chính là nước đá ở vực sâu rồi, hoàn toàn không cứu được."
Hai người dính với nhau một hồi, rốt cuộc nhớ ra bọn họ còn đang trong phòng ăn, chờ quay về tới trường học, cửa trường đã đóng rồi, đành phải đi khách sạn gần đó để đối phó một đêm. Sáng sớm từ khách sạn đi ra, Trình Tụ cảm giác có người theo dõi, không bao lâu, Vương Long đã dẫn ra một người.
Người nọ thấy Tào Hi, cầu cứu điên cuồng: "Là anh, là anh mà. Nhớ ra anh không? Anh là thông tấn xã của trường học! Học trưởng Cao nhị, không, Cao tam, tổng biên tập của báo trường! Chúng ta từng gặp nhau sau cuộc thi biện luận."
Tào Hi mỉm cười đáp: "Thật khéo."
Tổng biên tập xấu hổ mà nhìn Vương Long buông tay ra: "Cũng không tính là rất khéo. Không phải cậu đang thi đấu cho Học viện Thanh Dương sao? Anh vẫn muốn phỏng vấn cậu, vừa lúc bạn của anh hôm qua nhìn các cậu tới nơi này thuê phòng... Đúng lúc, cho nên anh liền tới đây chờ các cậu."
Tào Hi hết sức có phong độ mà mời cậu ta ăn điểm tâm.
Tổng biên tập cũng không khách sáo, một hơi ăn hết ba cái bánh bao thịt, mới lấy ra cameras chuẩn bị phỏng vấn.
Tào Hi từ chối: "Tôi tạm thời chưa có dự định tiếp nhận phỏng vấn."
Tổng biên tập ngơ ngác hỏi: "Vậy cậu còn mời tôi ăn?"
"Cắn người miệng mềm." Tào Hi cười đáp, "Mọi người đều là người có mặt mũi, ăn cơm tôi, tôi từ chối anh, anh cũng không tiện lại dây dưa tiếp nữa nha, học trưởng."
Tổng biên tập: "..." Tuổi còn quá trẻ, bộ sách võ thuật đã sâu như vậy.
Tào Hi và Trình Tụ trở về trường, tổng biên tập theo một đường. Trước khi tách ra, tổng biên tập cũng không lôi kéo được liền căn dặn: "Lúc nào cậu thay đổi chủ ý muốn tiếp nhận phỏng vấn, nhất định phải ưu tiên suy xét anh đó, chúng ta cũng đã dùng một bữa cơm giao tình rồi."
Tào Hi từ chối cho ý kiến.
Ngày đầu tiên quay về trường, nộp bài tập, mở họp lớp, trao đổi nghỉ hè tâm đắc. Tào Hi và Trình Tụ đều hết sức đặc sắc, nào là kỳ nghỉ hè làm thuê, nào là giải đấu Đại học, còn có nghe giảng ở sao Kim Tệ, quan chiến ở sao Đồng Tệ, nghe những bạn học khác không ngừng hâm mộ, đều biểu thị cuộc sống của bản thân quá bình yên rồi, nghỉ đông năm nay nhất định phải đi chinh phục dải ngân hà.
Chủ nhiệm lớp đối với lý tưởng rộng lớn của bọn họ tỏ vẻ hiểu rõ và ủng hộ: "Thân là chủ nhiệm lớp của các cô cậu, thứ duy nhất tôi có thể làm cho các cô cậu, chính là bảo vệ cơ sở lý luận của các cô cậu thật vững vàng. Cho nên học kỳ này tôi sẽ nghiêm khắc đốc thúc học tập của các cô cậu."
Thỉnh thoảng có người đi ngang qua cửa, đều che tai lại, cho rằng tiếng khóc thực sự quá thê thảm rồi, khiến người ta không nhịn được muốn lấy tiền xu ra đập bọn họ.
Ngày đầu tiên báo danh, đã kết thúc trong ầm ầm ĩ ĩ cười cười nói nói, đến ngày nào đó đi học chính thức, giáo viên nghiêm khắc mang tới thử thách nghiêm túc, một xấp bài thi, gió lạnh như ngày đông giá rét, thổi vào từng người trong lớp đều cứng ngắc tứ chi, run lẩy bẩy.
Ngày kế, trạng thái tinh thần của mỗi người đều được sửa sang rực rỡ hẳn lên, nếu không gặp sức sống tràn trề của lúc quay lại trường học, mỗi một người như lao động cải tạo ngồi xổm ba bốn năm. Duy chỉ có hai người Tào Hi và Trình Tụ khác biệt người khác, vì vậy vô cùng chọc người ghét, bị mọi người yêu cầu ở trong giờ học hát vang một khúc, cổ vũ lòng người.
Đối với loại yêu cầu vô lý này, Trình Tụ luôn luôn là ai tới cũng không từ chối.
Trình Tụ hắng giọng một cái, đang chuẩn bị bắt đầu hát thì chuông ren.
Cả lớp: "..."
Giáo viên bộ môn vừa mới đi tới cửa, thì thấy sách giáo khoa đầy trời ném về phía bục giảng.
Sau khi quay về sinh hoạt vườn trường lần nữa, sinh hoạt nhìn như đơn giản, kỳ thực càng bận rộn hơn. Ngay cả giờ đi học Tào Hi cũng đang lặng lẽ mà sử dụng máy truyền tin, để không ảnh hưởng người khác, chủ nhiệm lớp đem hắn điều tới cuối lớp, Trình Tụ cũng bị kéo đi qua theo.
Vì vậy, mỗi giáo viên bộ môn lên lớp, đều có thể thấy nên được cho là hai tấm gương học tập, một đang cúi đầu nói với máy truyền tin, nhìn thứ gì đó ở bên ngoài, một thì không phải che miệng lén lút ăn vặt, chính là che đầu ngủ vù vù.
Đối mặt với bầu không khí rối loạn như vậy, giáo viên Ngữ văn có thể nói là tranh luận thiện lương nhất cũng tìm không được từ để biện giải, đành phải nói: "Thuộc tính nhân vật của mọi người không giống nhau, chúng ta phải vừa cảm nhận ác ý của thế giới mang tới, vừa dũng cảm phản kháng."
Cuộc thi đấu của Học viện Thanh Dương giao đấu với Đại học Vọng Tân và cuộc diễn thuyết tiếp theo của Tào Khải Trí đều làm chung tháng. Tào Hi tính toán thời gian một chút, chỉ có thể ở sau khi cuộc tranh tài kết thúc, tự móc tiền túi bao một chiếc phi thuyền đi tới tinh hệ Pandora, để đám người Tào Khải Trí lại đi trước một bước.
Đại học Vọng Tân hiện nay là một trong nhóm tuyển thủ hạt giống số một, muốn lấy hạng của nó là nhiệm vụ cơ hồ không thể nào, bây giờ có thể làm chính là cố gắng hết khả năng mà lấy được điểm số lớn nhất, sau đó kỳ vọng Văn Cảnh và Xuân Dân xuất hiện sai sót.
Trước khi vào thi đấu, Trình Tụ và Tào Hi nói chuyện phiếm.
Trình Tụ: "Cho nên tôi mới không thích nghị viện."
Tào Hi: "Cho nên tôi muốn kiểm soát nghị viện."
Trình Tụ nhớ lại phần ký ức không chút tốt đẹp nào của mình: "Cho nên tôi mới nói, Thomas Tào Nhiếp."
Tào Hi hỏi: "Anh muốn nói những lời này mỗi ngày bao nhiêu lần?"
"Không quá nhiều, chừng mười lần đi."
"Vậy thì mỗi ngày tôi muốn anh chừng mười lần."
Trình Tụ gật đầu: "Có thể so sánh với thù giết cha."
Tào Hi giải độc bằng cách khác: "Tuyệt đối là ghi lòng tạc dạ."
Trình Tụ: "..."
Toàn thể cơ giáp xã của Học viện Thanh Dương mặc "chiến bào" màu trắng chữ đỏ xuất hiện. Tào Hi lôi kéo Trình Tụ muốn bỏ chạy, vẫn bị ngăn lại. Tốc độ sau khi Trình Tụ ngồi lên cơ giáp cho dù rất nhanh, nhưng ở trong hiện thực, vẫn là chân ngắn nhỏ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mọc dài ra.
Đội trưởng trịnh trọng muốn đem chiến bào đã chuẩn bị trước giao cho hai người.
Trình Tụ chống cự tới cùng: "Tôi không mặc đồ của người khác mặc rồi."
"Đêm qua bọn anh mới làm xong gấp rút, tuyệt đối không ai mặc rồi."
Tào Hi: "Tôi chỉ mặc đồ cặp với Trình Tụ, nếu không bọn anh cởi ra đi, thế thì bọn tôi coi như giống nhau rồi."
Mặc dù mình trần ra trận rất có khí thế, nhưng ban tổ chức có thể sẽ không thích mấy, đội trưởng đành phải bỏ đi chủ ý, nhưng vẫn đem hai miếng vải dài màu trắng chữ đỏ đưa qua: "Buộc ở trên đầu."
"Cái gì?" Tào Hi đem vải mở ra, trên đó viết: Duy xuất Đông Phương, duy ngã Thanh Dương.
Trình Tụ: "..." Nhịn không được liền nhớ tới một nhóm tổ chức tà giáo rất nổi tiếng. [Câu này được chế lại từ giáo chủ Đông Phương Bất Bại]
Đội trưởng nước mắt ngân ngấn: "Tôi dùng máu viết đó!"
Tào Hi, Trình Tụ: "..." Có nhiều máu như vậy, bỏ đi không tốt lắm.
Tào Hi và Trình Tụ không thể từ chối nữa, cau mày đem vải cột lên trên cánh tay.
Đoàn người từ lối đi công nhân viên đi vào hậu trường, trong lối đi có người chờ, thấy bọn họ đi tới, vẫy vẫy tay đầy vui vẻ: "Em là tổng biên tập thông tấn xã của Thanh Dương phụ trung! Các sư huynh sư tỷ cố lên!"
Các xã viên cảm động xoa đầu của cậu ta.
Tào Hi và Trình Tụ đi ở sau cùng, nhìn cái ổ gà lộn xộn trên đầu, không có ý muốn đụng chạm, gật đầu liền đi qua.
"Sư đệ cố gắng lên!" Tổng biên tập ở sau lưng của hắn hô lên đầy kích động, "Chờ tin tức tốt của cậu!"
Tào Hi nghe vậy quay đầu lại: "Trình Tụ đang cố gắng lớn lên, còn sớm."
Trình Tụ: "..."
Hai cuộc tranh tài gần đây Học viện Thanh Dương biểu hiện không tốt, trái lại nghe đồn xác nhận Tào Hi lấy sức lực bản thân, cố gắng xoay chuyển tình thế, càng phát huy lực chiến đấu và tầm quan trọng xuất sắc của hắn, nghe nói cuộc tranh tài này Tào Hi quay về, đưa tới không ít người vây xem, bao gồm thám tử của giải đấu cơ giáp chuyên nghiệp.
Một quan chức liên minh có quan hệ cũng không quá tệ với Học viên Thanh Dương còn đặc biệt chạy tới ám hiệu một chút, hy vọng Tào Hi nắm chặc thật tốt cơ hội lần này.
Đội trưởng rất kích động, nhiều lần bảo đảm lần này tuyệt không gây trở ngại, để hắn móc ra hết sức lực, không cần kiêng nể mình. Đối với chuyện mình đồng ý với Trình Tụ cố gắng bảo trụ ưu thế về điểm số trong thi đấu, cậu ta có chút tự trách, mấy ngày hôm trước cũng liều mạng mà luyện tập thêm, hy vọng có thể ở trận chiến cuối cùng nhau hòa thành một.
Tào Hi ngược lại tương đối bình tĩnh, chỉ đồng ý cố gắng ứng phó.
Chẳng qua hắn là người nói một là một, các xã viên hết sức yên tâm.
Tào Hi và Trình Tụ ngồi ở trong góc phòng nghỉ câu được câu không mà tán gẫu.
Trình Tụ dựa vào Tào Hi, ôm đầu gối, nói: "Thua hết cũng có thể."
Tay của Tào Hi xoa đầu y hơi dừng lại một chút: "Hửm?"
Trình Tụ: "Tôi đột nhiên cảm thấy, giải đấu cơ giáp chuyên nghiệp cũng là chuyện như thế mà thôi."
Cũng không phải là khoác lác, mà là vì lúc thay Viên Kha đánh, y phát hiện, mình trước đây vẫn đánh giá cao tiêu chuẩn của giải đấu cơ giáp chuyên nghiệp rồi.
Thi đấu tương đương lực lượng giữa Viên Kha và đối thủ của hắn ta mặc dù nhìn đẹp mắt thật, thế nhưng cũng có tính hạn chế rất lớn, nói ví dụ như hai bên đều rất hiểu lẫn nhau, cho nên đánh nhau dễ rơi vào giằng co, trận đấu có vẻ chất lượng rất cao. Chính y thử một lần, phát hiện đánh bậy dễ đánh chết sư phụ già. Linh cảm của bản thân đột phát kỳ tưởng, bình thường có thể đạt được hiệu quả của xuất kỳ bất ý [hành động khi người ta không đề phòng].
Là tuyển thủ chuyên ngành quá yếu? Không hẳn vậy. Là bộ sách võ thuật của bọn họ quá nhiều, ở trong thi đấu ngày này qua ngày khác khiến chiến thuật quá cứng nhắc. Chiến trường không có bộ sách võ thuật, không có quy tắc, chỉ có sinh tử tồn vong, cho nên tư duy càng linh hoạt đa đạng hơn.
Tham gia giải đấu chuyên nghiệp, y cảm giác mình có thể thích ứng rất nhanh, lấy được quán quân cũng không khó, thế nhưng, lý do tâm tâm niệm niệm theo đuổi trước đó hình như thoáng cái đã đứng không vững rồi.
———
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT