Phi thuyền đi qua năm sáu ngày, rốt cục tới mục đích. Thời gian này, Trình Tụ và Tống Dục đều nhận được trị liệu thích hợp. Thứ gọi là thích hợp, chính là bảo đảm bọn họ sẽ không chết cũng không thể trốn.
Nhưng khiến hai người lúng túng nhất vẫn là còng tay kia. Để trả thù Tống Dục hành động tự chủ trương, Râu quai nón tìm ra chìa khoá sau đó trực tiếp ném đi, vì vậy, hai người phải ngủ cùng một chỗ ăn cùng một chỗ, ngay cả đi cầu tiêu cũng phải vây xem lẫn nhau.
Nhìn sắc mặt đen kịt của Trình Tụ, cho dù biết cậu ta, người cùng bị nạn đối với mình có bao nhiêu ghét bỏ.
Sau khi xuống phi thuyền, bọn họ được mang lên khăn trùm đầu, áp giải vào trong xe.
Dù sao bóng tối cũng thúc đẩy sinh ra sợ hãi và hoang mang. Lúc này, còng tay lại hiện ra sự quan trọng của nó, ít ra khi nhúc nhích, còn có thể nhận biết đối phương ngay bên cạnh mình.
Chờ xe dừng lại, bọn họ lại đi tới một đoạn đường thật lâu mới dừng lại. Cửa mở lại đóng, đóng lại mở. Sau một lát, khăn trùm đầu được tháo xuống, bọn họ đứng ở trong phòng cứu thương, một khung cảnh trắng như tuyết. Vài người mặc áo dài trắng đi vào, dùng cưa điện cưa mở còng tay trước, sau đó mang theo hai người chia ra tiến hành trị liệu.
Xương của Trình Tụ khép lại rất tốt, được nẹp lại bằng tấm kim liền xương, dùng máy móc cố định lại, có thể vừa chạy vừa nhảy rồi. Tống Dục ngược lại, trực tiếp được đưa lên giường bệnh, thành một tên bệnh tật tinh thần tỉnh táo.
Trình Tụ nhỏ giọng nói: "Có đồ ngon dinh dưỡng nhớ chừa cho tôi."
Tống Dục mặc kệ y, an phận mà nằm ở trên giường bệnh, tùy ý người khác đẩy đi.
Trình Tụ ở phía sau nhắm mắt theo đuôi mà theo sát, một đường vào phòng bệnh.
Phòng bệnh đã đóng quân không ít đàn anh. Mặt mũi bầm dập, gãy tay gãy chân... Đủ loại tình cảnh bi thảm. Tống Dục thêm vào, đơn giản là một luồng tươi mát chảy vào, không chỉ kéo cao trung bình giá trị nhan sắc, cũng tăng lên tỉ lệ hết bệnh.
Trình Tụ mỉm cười chào hỏi với những người chung phòng bệnh, đưa tới một đống ánh mắt tràn đầy ác ý.
Trình Tụ thấp giọng nói với Tống Dục: "Bọn họ hình như không ăn thịt rất lâu rồi."
Tống Dục: "Anh có thể đem chân đưa tới."
Trình Tụ: "Ăn chay rất tốt. Ăn thịt chết sớm, gấu trúc đổi thành ăn trúc mới sống sót."
Tống Dục lại không muốn nói chuyện.
Râu quai nón đứng ở phía trước nháy mắt với Trình Tụ.
Trình Tụ đang muốn đi, đã bị Tống Dục nắm lại cổ tay.
Tống Dục mở mắt: "Tôi còn có việc chưa kịp nói cho anh biết."
Trình Tụ mỉm cười xít lại gần cậu ta: "Yên tâm, cậu đối với tôi có ơn cứu mạng tôi, tôi nhất định sẽ trả lại."
Tống Dục tìm được dấu vết nghiêm túc khó có được từ trong ánh mắt của y, cuối cùng cũng an tâm mà buông tay ra.
Trình Tụ bước nhỏ đi tới cửa, mỉm cười với Râu quai nón: "Phải bắt đầu mạo hiểm rồi?"
Nụ cười ngọt ngào của đứa trẻ thoáng hòa tan nội tâm đề phòng của hắn ta. Hắn ta mặc dù từng quản lý rất nhiều đứa trẻ ở tuổi này, nhưng là người đầu tiên mỉm cười với hắn mà không phải là khóc.
Râu quai nón: "Chỉ là một cuộc nói chuyện thông thường." Sờ sờ cái đầu nhỏ của y, "Chỉ cần nói lời thật là được rồi."
Trình Tụ: "Nói thật là có thể tắm thay quần áo ư?"
Râu quai nón: "Còn có kem ly ngọt ngào."
Trình Tụ cười thành một đóa hoa hướng dương nhỏ rực rỡ: "Chú yên tâm, cháu là đứa trẻ thành thật nhất trên thế giới này." Đáng tiếc đã qua thời kỳ đó.
Râu quai nón đem y dẫn đến một phòng chiếm diện tích cực lớn, đồ trang trí trong phòng làm việc vô cùng khí thế, cũng rót một chén nước trái cây cho y.
Trình Tụ uống một hớp cạn sạch, bắt đầu xoi mói: "Bỏ thêm quá nhiều đường và màu sắc nhân tạo, nhìn chút dáng vẻ như vậy, đậm tới nổi như thùng nhuộm."
"Xem ra ta thết đãi khiến khách mời nhỏ của chúng ta không hài lòng lắm, thật là quá thiếu lễ độ rồi." Cùng với tiếng máy móc lạnh như băng, một mặt tường của văn phòng đột nhiên sáng lên, một thiên sứ vẻ ngoài tuyệt đẹp xuất hiện ở trên màn ảnh, nụ cười ấm áp làm người ta vừa nhìn quên dung tục.
Trình Tụ: "Hình ảnh hư cấu hiện giờ phổ biến trong khoản chiêu đãi vậy sao?"
"Thiên sứ" mỉm cười: "Nhóc con không thích? Ta cho rằng trẻ con đều sẽ thích loại nhân vật toả ra tình thương của mẹ rực rỡ."
Trình Tụ: "Cháu bỏ bú thời gian có hơi sớm."
"Có thể nhóc sẽ thích thiên sư khác."
Màn hình lóe lên, "Thiên sứ" biến thành một máy cơ giáp màu bạc trắng, lấy trời sao vô biên vô tận làm bối cảnh, ý chí chiến đấu sục sôi mà đứng ở trên ngôi sao, xoè ra hai cánh là tín hiệu phát động tấn công, dường như bất kể ai chống đối đường đi của nó, cũng chỉ có thể tro bụi chôn vùi!
Ánh sáng con ngươi Trình Tụ hơi động, mặc dù là thời gian rất ngắn, đủ để cho đối phương nhìn ra tình cảm không ổn định của y.
"Hay là nhóc không biết máy cơ giáp này, có điều ở một trăm năm trước, thế nhưng nó rất nổi danh." Cơ giáp giật giật, trong khoang thuyền đi ra một người đàn ông trên mặt mang sẹo nhưng cười đến vẻ mặt rực rỡ, "Nó gọi là "Thiên sứ Trời sao"."
Trình Tụ nhìn lên màn hình: "Chú đem cơ giáp che mất rồi."
Người đàn ông ngẩn người, lập tức thoải mái cười lớn tan thành chấm chấm đầy sao, biến mất ở trong màn ảnh, chỉ còn lại có "Thiên sứ Trời sao" biểu diễn ba trăm sáu mươi độ.
Râu quai nón giờ mới tìm được cơ hội chen vào một câu: "Ngài Dư, lão Nhị và lão Ngũ vừa nhận một tờ hoá đơn, có lẽ phải nửa tháng sau mới có thể trở về."
Phía dưới bên phải màn hình lóe ra một nhân vật hình chibi, cười híp mắt: "Bọn họ gần đây đi rất thân thiết nha, ngay từ đầu tôi còn lo lắng hai người bọn họ đánh cho người chết tôi sống đấy."
Râu quai nón: "Dù sao con người cũng sẽ lớn."
"Đúng vậy, dù sao con người cũng sẽ lớn." Nhân vật phim hoạt hình nhỏ nhìn về phía Trình Tụ, "Không biết bạn nhỏ lúc nào lớn lên đây? Ta cũng không phải nhà từ thiện nhận nuôi trẻ em, ở chỗ này mỗi người đều phải có giá trị của mình."
Trình Tụ: "Truyền lại ấm áp của tình yêu coi như có giá trị không?"
"Trừ phi có thể bán lấy tiền."
Trình Tụ trực tiếp hỏi: "Chú hy vọng tôi làm gì?"
Màn hình tối xuống, phát ra tiếng ghế lảo đảo "Cọt kẹt". Nhìn kỹ màn hình, loáng thoáng có người ngồi ở trong phòng đen như mực, nhẹ nhàng mà trên dưới, hình ảnh quá mờ, chỉ có ánh đèn đường một chút xíu ngoài phòng có thể thấy đường nét người và ghế.
"Nơi này là sân đấu nha, ta hy vọng nhóc có thể trở thành là một người chiến sĩ ưu tú." Không còn là âm máy móc lên xuống không hề tình cảm, vẫn thắng bại không biện luận.
Trình Tụ nghiêng đầu suy nghĩ một lát: "Sức lực của cháu không mạnh bằng các anh và các chú khác."
"Cho nên?"
"Cho cháu hai năm được không?"
"Hai năm?"
"Đầu tư nguy hiểm cao, đền đáp tiền lời cao." Trình Tụ dừng một lát, "Huống chi, hai năm này cũng không phải nuôi không cháu, cháu còn có một anh trai mà." Giọng điệu thân thiết làm người ta khó có thể tin sáu ngày trước nó còn không chút do dự đem tất cả trách nhiệm đẩy cho anh trai của mình.
Râu quai nón nhịn không được nhìn y. Hắn ta có dự cảm, nhóc con này sau này lớn lên, giờ là tiểu ác ma, sau này nhất định sẽ biến thành đại ác ma, thậm chí, ma vương.
Còn hơn sự lo lắng của hắn ta, ngài Dư lại rất vui vẻ: "Nhóc thật giống con của ta."
Trình Tụ đánh rắn theo gậy bò lên*: "Cháu phải gọi ba hay là gọi má?"
[Rắn hay leo cây, hình dạng của gậy thì giống cây, gậy hướng về nơi rắn đánh tới, không cẩn thận nó cũng rất dễ theo cậy gậy bò lên. Ở thời đại hiện nay trong văn nói, thường dùng để hình dung một người rất tùy mặt gửi lời, trong quan hệ qua lại với người hay theo sơ hở lời nói của người khác hoặc nắm bắt cơ hội, liền tìm hiểu nguồn gốc chiếm lợi người khác, hoặc nhân cơ hội đạt được lợi ích của mình, có chút mùi vị "thuận tiện".]
Khóe miệng Râu quai nón giật giật, ngay cả ngài Dư cũng nghẹn một chút, một lát mới cười nói: "Thật là đứa nhỏ lanh lợi. Cháu tên là gì?"
Trình Tụ cất cao giọng nói: "Trình Tụ. "Thanh thảo hồ trung vạn lí trình, hoàng vũ lí nhất nhân hàng." "Trình", "Vân vô tâm dĩ xuất tụ, điểu quyện phi nhi tri hoàn." "Tụ"."
[Cỏ xanh trong hồ lộ trình ngàn dặm, một người đi trong mưa dầm. Mây vô tình theo ra hang núi, chim bay mệt biết quay về.
青草湖中万里程 (Trình),黄梅雨里一人行; 云无心以出岫 (Tụ),鸟倦飞而知还]
Đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc y có thể đem lời giới thiệu tên họ của thời kỳ thiếu niên đã vất vả lật ra mấy quyển sách cổ mới có được nói ra khỏi miệng. So với cái này, tên Lâm Doanh này rất không thú vị, không nói sau này căn bản không cần giới thiệu, dù cho giai đoạn trước, y vừa nói Lâm Doanh, người khác đã à à à tôi đã biết... " "Lâm ám thảo kinh phong, tương quân dạ dẫn cung." "Lâm", "Liễu khước quân vương thiên hạ sự, doanh đắc sinh tiền thân hậu danh." "Doanh". Đáp án như vậy khiến y chuẩn bị công cốc.
[Rừng tối cỏ sợ gió, đêm tướng quân mang cung. Giải quyết chuyện thiên hạ cho quân vương, thắng lúc sống nổi danh sau khi chết.
林(Lâm)暗草惊风,将军夜引弓; 了却君王天下事,赢(Doanh)得生前身后名]
Bên trong phòng làm việc một mảnh tĩnh lặng.
Râu quai nón cảm thấy họng hơi khô, dường như có áp lực vô hình đẩy về phía hắn. "Là "Trình" của trình tự, "Tụ" của hoảng tụ* sao?"
[Ký hiệu của núi hoặc hang núi.
Tụ: Hang núi, núi
Hoảng: hoảng chỉ màn dùng cho che hoặc ngăn che. Quảng cáo của quán rượu. Như: màn rượu. Đánh dấu hoặc dấu tích hiện rõ ở bên ngoài.
Túm lại là cái đó giống như cái bảng hiệu vậy đó]
Trình Tụ: "Đúng vậy."
Vẫn là yên lặng.
Chỉ cần ngài Dư không mở miệng, luồng áp lực này trước sau không có biến mất.
Râu quai nón lại suy nghĩ một chút: "Tụ là "núi" của "núi rừng" thêm "bởi" của "bởi vì" sao?"
[Từ tụ 岫 tách ra ta được: núi 山 trong núi rừng 山林 và từ bởi 由 trong bởi vì 由于. Chắc do ngài Dư ko biết từ Tụ viết ra sao cho nên anh Râu mới giải thích như thế đó, thật là mệt...]
Ngài Dư cười khẽ một tiếng: "Tên nghe hay như thế, ai đặt cho cháu?"
Trình Tụ trả lời với vẻ mặt thản nhiên: "Anh trai nha." Nhìn biểu hiện của ngài Dư, kỳ thực y có chút lo lắng trình độ văn hóa của Tống Dục.
Râu quai nón: "Bọn họ không phải là anh em ruột." Hắn ở trên thuyền đã từng lần mò ngọn nguồn rồi.
"Anh trai cháu đối với cháu thật là để tâm." Ngài Dư không có nắm điểm ấy không tha, "Rất hân hạnh được biết cháu, Trình Tụ. Chúc cháu trải qua ở sân đấu Giao Long vui vẻ."
Trình Tụ được mời đi ra trước một bước, Râu quai nón ở văn phòng lại đợi một hồi. Lúc ra cửa, Râu quai nón nhìn mặt của y như có điều suy nghĩ: "Anh trai nhóc từng nói với nhóc về Lâm Doanh chưa?"
Trình Tụ ngửa đầu: "Ai?"
"Chủ nhân của "Thiên sứ Trời sao"."
"Vậy người ấy thật khiến cho người ta đố kị."
Râu quai nón sờ sờ đầu của y, không nói gì nữa. Ngài Dư nói Trình Tụ và Lâm Doanh dáng dấp rất giống, có thể có liên hệ huyết thống, nhưng vật có nét tương đồng, có người giống nhau, vũ trụ lớn như vậy, cho dù gặp được một cặp sinh đôi cũng không cần quá kinh ngạc. Cả đời Lâm Doanh chỉ có chuyện mới không có chuyện xấu, mấy năm khổ cực nhất, Chính phủ và truyền thông lúc nào cũng không cần dùng kính lúp phóng đại mỗi hành động của y, nếu như có người yêu thật, không thể nào... Nói đi nói lại thì, người kia là Lâm Doanh đó.
Hắn ta lại không xác định được.
Trình Tụ kéo kéo vạt áo của hắn ta: "Các chú và người ấy có quan hệ gì à?"
Râu quai nón cảnh giác: "Vì sao hỏi như vậy?" Từ rất lâu, hắn ta cũng không thể đem đứa bé này coi như đứa trẻ đơn thuần.
Trình Tụ: "Ngài Dư nói "Thiên sứ Trời sao" một trăm năm trước rất nổi tiếng. Một trăm năm còn được người nhớ đến, nhất định rất đặc biệt đi?"
Tay Râu quai nón để trong quần, giọng mang vẻ xem thường: "Có gì tốt để tự hào. Đặc biệt của nó là làm nền cho hậu bối vô năng."
"Bao gồm cả chú ư?" Trình Tụ đâm vào điểm yếu của hắn ta.
Có lẽ là khuôn mặt của y quá non nớt, có lẽ là giọng nói của y quá ngây thơ, Râu quai nón chẳng những không tức giận, đầu lông mày còn mang theo đau buồn nhàn nhạt: "Bao gồm ta."
Ơ? Thoải mái thừa nhận là hậu bối của y như vậy à? Có ngọn nguồn gì ư?
Trình Tụ như có điều suy nghĩ.
Trình Tụ bị đuổi về phòng bệnh Tống Dục.
Tống Dục thân thiết mà nhìn y: "Thế nào? Có khỏe không?"
Trình Tụ nghiêm mặt, gằn từng chữ nói: "Vừa nhìn "Thiên sứ Trời sao" và Lâm Doanh một, trăm, năm, trước, trong lòng không quá tốt."
Vẻ mặt Tống Dục như thường: "Đây là tôi chưa kịp nói phần nào."
Trình Tụ: "Đây là điểm quan trọng."
Tống Dục: "Điểm nổi bật luôn luôn ở phía sau."
Trình Tụ: "Cho nên có vài người luôn không kịp nói ra lời trăng trối."
"Mở miệng sạch sẽ một chút! Đừng mở miệng đóng miệng là lời trăng trối, ông đây còn chờ trở về vực dậy tiếng tâm, đánh chết hai tên khốn Diệp Tử Hà và Hoa Ảnh! Mấy người nói tiếng người cho ông!" "Xác ướp" của giường bệnh sát vách kích động mà nâng chân.
Tống Dục nhìn Trình Tụ có chút hả hê mà cười cuời.
Ở đây người nhiều miệng tạp, không phải là nơi trao đổi sâu sắc, Tống Dục thức thời mà ngậm miệng không nói.
Coi như con ghẻ không biết tương lai, trước khi Tống Dục triển lộ giá trị bản thân, Trình Tụ chỉ có thể hưởng dụng đãi ngộ thấp —— ở trong phòng bệnh Tống Dục bày ra một chiếc giường trẻ em, một ngày ba bữa bưng tới kẽ răng, qua từng chút một trong sự soi mói.
Cũng may Tống Dục khôi phục tình hình không tệ, không tới nửa tháng, đã được duyệt xuất viện.
Ngày xuất viện, mây êm gió nhẹ, trời trong nắng ấm, Râu quai nón tự mình lái xe tới đón.
Từ bệnh viện đi ra, Trình Tụ chính thức thấy rõ bộ mặt thật của nơi này —— lấy tiêu chuẩn của một trăm năm trước mà nhìn, đây là một mảnh lập nên của Di dân tinh sơ cấp [sơ đẳng, thô sơ, sơ khai]. Chưa có quỹ đạo vận chuyển, tất cả phương tiện chuyên chở cũng chạy trên mặt đất; công trình còn dừng lại trên tính thực dụng, không có giá trị thưởng thức tốt; dân cư rất thưa thớt, đường phố rất trống trải; dọc đường đi, gần như không thấy được cửa hàng...
Râu quai nón lái vào một tòa công trình hình nón thật to.
"Đây là sân đấu Giao Long." Hắn ta kiêu ngạo mà giới thiệu, "Sân đấu ngầm lớn nhất Tinh quốc."
Trình Tụ: "Vì sao không xin Chính phủ đồng ý?" Ngầm chính là phi pháp.
Chòm râu của Râu quai nón run lên, có chút chán ghét giọng trẻ con mỗi lần mở miệng đều phải đâm chân đau của y.
Tống Dục giải vây: "Bởi vì không cần nộp thuế đi."
Râu quai nón miệng mở mở rồi khép lại, rốt cuộc thầm chấp nhận lý do này.
Để không xuất hiện tình hình khiến cho mình á khẩu không trả lời được, kế tiếp Râu quai nón vẫn duy trì yên lặng tuyệt đối, cho dù Trình Tụ nhìn thấy gì phát ra câu hỏi gì, hắn ta cũng mắt điếc tai ngơ, ngược lại thì Tống Dục cố gắng cho ra một số đáp án chỉ tốt ở bề ngoài.
Râu quai nón mang Tống Dục đến nơi được gọi là bàn tập hợp tiến hành đăng ký, lấy được gói lễ vật lính mới*: Khu nhà ở đơn thân gồm một phòng ngủ một phòng khách một phòng vệ sinh một bếp, một tấm thẻ trả trước có một trăm tiền Rồng và một quyển sổ tay lính mới.
[Ai có chơi game onl thì sẽ biết khi mới đăng kí vào game nó sẽ tặng cho người mới một gói quà tặng, gồm nhưng món cần thiết, một khoản tiền và hướng dẫn cách chơi.]
Râu quai nón nói: "Buổi chiều ta mang anh trai chú mày đi làm kiểm tra, giúp cậu ta lập ra huấn luyện chương trình học. Trước lúc đó, các người nghỉ ngơi một lát trước, đói bụng có thể gọi điện thoại đưa cơm, chẳng qua các người chỉ có một trăm tiền Rồng, ở trước khi anh trai chú mày kiếm tiền, tốt nhất tiết kiệm chút. Người nơi này cũng không có thói quen kính già yêu trẻ."
Trình Tụ bắt đầu nghiên cứu thẻ đưa cơm bên cạnh máy điện thoại cổ xưa: "Tôi nghĩ chúng ta có thể thử mua chút thức ăn tươi tự nấu, giá cả có thể rẻ hơn thức ăn nấu sẵn nhiều."
Nhìn hắn nghiên cứu nghiêm túc như vậy, Râu quai nón biết điều đi ra.
Căn phòng yên lặng lại, chỉ có tiếng lật sách của Trình Tụ cúi đầu xem sổ tay lính mới.
Tống Dục ở trong phòng dạo qua một vòng, xác nhận không có thiết bị nghe lén giám thị, mới trở lại ngồi xuống trước mặt y, "Rốt cục có thể nói chuyện thật tốt rồi." Lúc trước không phải là chỉ mành treo chuông, chính là "tai mắt" đông đúc, hai người từ đầu đến cuối không thể một mình ngồi xuống, yên yên lặng lặng tán gẫu. "Tôi sẽ trả lời tất cả thắc mắc của anh."
Trình Tụ dừng tay đang lật sách.
"Một trăm năm trước" trong miệng ngài Dư, là cây gậy buồn bực lớn đập vào trên đầu Trình Tụ. Nếu không có tự chủ kinh người, y gần như mất bình tĩnh ngay tại chỗ. Thế nhưng lắng đọng trong mấy ngày này, y bình tĩnh lại, một mặt tiêu hóa sự thật này, một mặt suy tư về chỗ mâu thuẫn trong đó.
Nếu như sau khi y chết qua một trăm năm rồi, vậy thân tín cũng không còn, vì sao căn cứ còn đang vận hành?
Nếu như Tống Dục thật là con trai Tống Ân Bình, Tống Ân Bình tất nhiên là lấy tuổi cao vượt qua trăm tuổi sinh ra cậu ta... Không nói có thể hay không, mà tại sao phải nói như vậy?
Những vấn đề vụn vụn vặt vặt không ăn khớp còn rất nhiều, nhưng y muốn biết nhất là hai điều này.
Tống Dục chậm rãi mở miệng: "Trước đó tôi nói, đều là có liên quan đến anh, mà giờ muốn nói, là có liên quan với tôi."
"Anh biết không, tôi là con riêng của Tống Ân Bình."
Mở đầu thật sự là bùng nổ. Trình Tụ không có hứng thú mà lắc đầu: "Cũng không biết."
Tống Dục: "..."
Trình Tụ: "Thời gian kết hôn của Tống Ân Bình, đã là Phó tư lệnh của Hai mươi bốn tập đoàn, tôi thân là Thượng tướng, thường trú trung tâm Tinh hệ, cũng không thể đường xá xa xôi mà chạy đi tra hắn có tình một đêm hay không nhỉ?"
Tống Dục hít một hơi mới nói: "Xin lỗi."
Trình Tụ từ vừa mới bắt đầu đã phát hiện cậu ta đối với mình cũng không quá kính trọng, mỗi lần nói cũng là anh đến tôi đi, lúc đầu cho là bề ngoài mình tuổi quá nhỏ, bây giờ nhìn lại, chắc là nhận được đối xử không công bằng gì đó, cho nên giận cá chém thớt lên bản thân mình?
Thuật lại của Tống Dục xác nhận suy đoán của y.
Sau khi tuyên bố tin Thượng tướng Lâm Doanh mất, về phòng thí nghiệm phục sinh có đóng hay không, mấy cấp cao hệ Vạn Tượng ý kiến không giống nhau. Lấy Tương Chinh, Tống Ân Bình đứng đầu đệ Thất, Hai mươi bốn tập đoàn khăng khăng tiếp tục, cuối cùng cũng thuyết phục những người khác. Thời gian không phụ lòng người, năm năm sau, giáo sư Chương Tân Khoa tuyên bố nghiên cứu chế tạo thành công nước phục sinh sinh mạng, hệ Vạn Tượng còn chưa kịp vui vẻ, đã nhận được tin tức Chương Tân Khoa bị tập kích mất tích, tư liệu mấu chốt bị tiêu hủy. Phòng thí nghiệm gặp thiệt hại nghiêm trọng, khiến nội bộ hệ Vạn Tượng lần thứ hai xuất hiện chia rẽ, để bảo đảm phòng thí nghiệm vận hành, Tống Ân Bình làm ra quyết định ngoài dự đoán của mọi người.
"Ông ta đem tôi, một con riêng thiếu chút nữa tạo thành ly biệt gia đình ông ta, lấy danh nghĩa "tự nguyện" đưa vào phòng thí nghiệm, trở thành vật thí nghiệm. Một năm đó, tôi vừa trở thành thành viên nhóm tinh anh của Hai mươi bốn tập đoàn, cùng tôi đi vào chung, còn có vài người bạn tốt cùng nhóm.
Khó trách thái độ của cậu ta nhắc tới Tống Ân Bình, luôn luôn vô cùng lạnh nhạt giống như người xa lạ.
Trình Tụ nhìn về ánh mắt cậu mang theo một chút... Hiền từ.
Tống Dục đứng dậy đi tới bên cửa sổ, thủy tinh sáng ngời ánh ra thân ảnh tối tăm, mơ hồ, âm âm u u. Cậu im lặng đứng một lúc lâu, giọng điệu mới bình tĩnh tiếp tục nói: "Bởi vì là thí nghiệm cơ thể sống, bình thường chúng tôi được tỉnh lại làm kiểm tra. Có đôi khi là mười năm, có đôi khi là hai mươi năm... Một lần mới đây, chắc là năm 1006..." Cậu quay đầu nhìn đồng hồ điện tử treo trên tường, mặt trên hiện lên thời gian: 09: 12: 11 ngày 24 tháng 08 năm 1016. "Mười năm trước."
Trình Tụ: "Cậu năm nay rốt cuộc tính là bao nhiêu tuổi?"
Tống Dục: "..."
Trình Tụ ở trên ghế sa lon thay đổi một tư thế thoải mái: "Nhưng thí nghiệm coi như thành công?"
Tống Dục đánh giá y: "Anh nghĩ thành công thì thành công."
...
Mặc dù tuổi không đúng, nhưng y thật sự sống lại rồi.
Trình Tụ: "Sẽ không càng ngày càng trẻ lại chứ?" Biến thành tinh trùng và trứng đi tìm cha mẹ mặc dù là truyện cười, nhưng không phải là không lo lắng. Y một chút cũng không muốn tỉnh lại mà nhìn người khác thay tả vì mình.
"Tôi đã thấy hình dáng anh ba mươi tuổi và chừng hai mươi tuổi, ở trong khoang duy sinh. Hiện giờ ư," Tống Dục chỉ có thể tặng y ba chữ: "Thức khuya nhiều." Dễ già.
Trình Tụ: "..."
Trình Tụ nói: "Vì sao còn phải cứu tôi?" Mặc dù không biết chuyện, nhưng Tống Dục rơi vào tình trạng này cho tới hôm nay, cũng có nguyên nhân của y.
Vẻ mặt Tống Dục lộ ra một ít ngẩn ngơ, một lát mới nói: "Có lẽ là bởi vì tôi lúc nhỏ, từng mua báo ảnh của anh và "Thiên sứ Trời sao" đi. Lại có lẽ là cùng cảnh ngộ, bạn bè của tôi cũng chết hết. Người từ thời kỳ đó đi đến, chỉ còn lại có hai chúng ta thôi."
Trình Tụ: "Chúng ta không phải là một thời kỳ." Y là trưởng bối.
Tống Dục đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của y, nói có lệ: "Anh sau này có tính toán gì không?"
Trình Tụ: "Còn phải hỏi à? Tuổi này của tôi, đương nhiên là học tập cho giỏi, ngày ngày tiến lên!"
Tống Dục hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Làm việc cho giỏi, nghiêm túc kiếm tiền. Tôi cảm thấy làm đấu thủ chuyên ngành cơ giáp rất có tương lai." Y liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tống Dục, "Không phải à? Hét lớn một tiếng với những người xa lạ của cả nước, tôi đã trở về, sau đó được cho rằng Thiên Sơn đồng lão* bắt lại ư?" Không đợi Tống Dục mở miệng, lại nói, "Đừng hỏi tôi ai là Thiên Sơn đồng lão, vấn đề này rất chuyên nghiệp, tôi nói cậu cũng không hiểu."
[Thiên Sơn đồng lão là một nhân vật trong Thiên long bát bộ, có đặc điểm là trẻ mãi không già, như gái đôi mươi mặc dù số tuổi đã sắp xuống lỗ.]
Tống Dục: "Lấy từng trải của anh, nếu đầu quân, nhất định có thể lại lập huy hoàng."
Trình Tụ: "Ừ, sau đó "lại" một lần nữa trở thành Thượng tướng, chịu ngưỡng mộ của phần lớn người, chịu căm hận của phần nhỏ người, mỗi ngày ngủ ở trong tranh đấu, ở trong tranh luận tỉnh lại. Cuộc sống như thế tôi trải qua mấy chục năm, lặp lại qua khứ có ý nghĩa gì chứ? Đời người, chính là phải bất ngờ mới kích thích, biến đổi mới đặc sắc." Y nhướng mày, "Không phải tôi cần nhờ từng trải và kinh nghiệm mới có thể trở thành cuộc sống của người chiến thắng."
Tống Dục không lời chống đỡ. Hoàn toàn chính xác, lý lịch huy hoàng của Thượng tướng Lâm Doanh không hỗ là bốn chữ "Cuộc sống chiến thắng", không, đơn giản là chiến thắng lịch sử. Mặc dù khi còn sống có tranh luận, chết kiểu này có tiếc nuối, nhưng tổng kết cả đời, khuyết điểm không che lấp được ưu điểm.
"Với lại, chí hướng và nguyện vọng đầu tiên của tôi vẫn là đấu thủ chuyên ngành cơ giáp nha. Đầu quân là ngoài ý muốn." Trình Tụ nói nghiêm túc.
Sau đó ngoài ý muốn đi tới địa vị cao nhất Quân đội.
Tống Dục chịu đả kích, "..." Loại bộ mặt thật trong lịch sử này, cậu cũng không muốn biết.
Có qua có lại, Trình Tụ hỏi cậu: "Còn cậu?"
Tống Dục đã không lòng dạ tiếp tục đề tài này rồi: "Từ nơi này đi ra ngoài trước rồi hãy nói. Anh muốn đi ra ngoài chứ?"
Trình Tụ duỗi người: "Nhìn một chút đi." Thời gian bị giam ở căn cứ, y tuy là sống không thể yêu, chẳng qua đi ra lại không giống nhau. Mạng sống có, tự do có, tuổi trẻ cũng có, hy vọng đương nhiên đã có rất lớn rồi. Những năm đó, y vẫn đợi ở trong Quân đội, trên chiến trường, cũng không có từng nhìn thật tốt thế giới này, y muốn dùng một loại cách sống khác sống tiếp, làm một Trình Tụ hoàn toàn mới!
"Sân đấu ngầm và sân đấu có Chính phủ cho phép là không giống nhau." Tống Dục nhắc nhở y.
Trình Tụ: "Thắng bại là giống nhau."
Tống Dục: "Anh coi nhẹ luật pháp như vậy, đồng nghiệp và các thuộc hạ của anh biết không?"
Trình Tụ cười lộ tám cái răng: "Bọn họ cưng chìu."
Tống Dục: "..."
Tống Dục: "Cho nên anh ở lại tiếp?"
Trình Tụ: "Cậu có nơi tốt hơn để đi chứ?" Một trăm năm trôi qua, thân phận của bọn họ sớm bị gạch bỏ, đừng nói tiền tiết kiệm, bất động sản, ngay cả thân phận công dân cơ bản nhất cũng không có, thuộc về không hộ khẩu, dừng chân, tìm việc làm cũng khó khăn.
Tống Dục không bác bỏ, làm như thầm chấp nhận.
———
Mấy cái vụ thơ tên gọi nó hơi mệt, cũng ko biết đúng ko...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT