Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]

Bỗng nhiên tiếng vỗ tay trong sân như tiếng sấm, từng tuyển thủ của sân đấu Giao Long đủ loại hình dạng từ trong lối đi đi ra, nếu không phải ánh sáng màu kim loại của hai bên sân thi đấu quá nổi bật, khán giả gần như hoài nghi có phải đi nhầm trận đấu thú hay không.

Trọng tài giới thiệu ngắn gọn hai bên, sau đó đem quyền phát ngôn giao cho Trình Tụ, tuyên bố bắt đầu.

"Vảy" lưng của Rồng bá vương từ sau cổ lan ra đến mũi đuôi, như lưỡi lê dựng đứng lên, đi lên hai bước, chắn ở trước mặt Vua rừng rậm và Quái thú bò sát, mắt to màu xanh biếc, tràn ngập địch ý nhìn chằm chằm đối thủ.

Cơ giáp của tuyển thủ Giao Long chia ra làm ba màu đỏ vàng xanh biếc, như đèn giao thông bắt mắt vậy. Ba người xếp thành một hàng, không chút tỏ ra yếu kém, hai tay hơi nâng, thể hiện tư thế vật lộn.

Bầu không khí giằng co, ai cũng không động trước.

Không bao lâu, khán giả bắt đầu nóng nảy. Mọi người mua vé là vào coi thi đấu, không phải là coi mô hình cơ giáp, mãi không nhúc nhích là muốn gấp chết ai?!

Trình Tụ ở trong muôn người chờ mong nâng micro lên: "Hai bên đều chuẩn bị tùy thời hành động, vấn đề là, ai sẵn lòng làm con gà đó. Là hình người đèn giao thông, hay là liên minh quái thú? Hở?"

Theo tiếng chất vấn của y, đuôi Rồng bá vương bỗng nhiên vung ra, quấn lấy đùi phải đèn xanh. Đèn xanh chậm một nhịp, vừa vặn bị kéo, mặc dù lập tức ra tay túm đuôi, nhưng trọng tâm cơ thể lệch đi, nghiêng về phía đèn đỏ.

Đèn đỏ có thể bước vào trận Cao cấp tự nhiên không phải là đèn hết dầu, thân thể hơi hơi nghiêng, một tay tiếp được sau lưng của đèn xanh, tay phải vung qua đầu Rồng bá vương.

Cùng lúc đó, đèn vàng ăn ý mười phần bước lên một bước, che ở trước người đèn xanh đèn đỏ, để ngừa Quái thú bò sát và Vua rừng rậm nhân cơ hội đánh lén. Chiến lược của hắn ta đúng rồi, thế nhưng chiến lực hiển nhiên thiếu.

Vua rừng rậm thế như đụng vào, bỗng nhiên nhào vào trên người của hắn ta, không đợi hắn ta phản kháng, một hình bóng càng nhanh hơn đã từ sau lưng của nó nhảy ra, như một đóa mây đen to lớn, bao phủ ở trên ba màu đen đỏ vàng lục.

Trình Tụ nhìn Quái thú bò sát bay bổng điều chỉnh thân hình, mắt hơi nheo lại. Quái thú bò sát A1000 ở năm đó coi như là mốc lịch sử trong hình thú, một là nghiên cứu hệ thống cân bằng phối hợp bốn chi, làm cho thói quen đứng thẳng đi lại của loài người lúc đang sử dụng cơ giáp hình thú bị lỗi, tự động cải tiến động tác. Hai là tốc độ lần đầu vượt qua cơ giáp hình người, bởi vậy cũng đặt mặc định tốc độ hướng đi của Trình Tụ.

Có điều là khuyết điểm cũng rất rõ ràng —— bốn chi tương đối cứng ngắc, động tác biên độ có hạn, chiêu thức thích hợp chỉ một. Để bù đắp khuyết điểm này, bàn chân sau của Quái thú bò sát tăng thêm hệ thống bật lên tăng mạnh không gian hoạt động của Quái thú bò sát. Thế nhưng, hệ thống mới tăng thêm không phải là nguyên phối, trên ứng dụng cũng không gọi là thuận tay, phán đoán tỉ lệ trọng lượng và lực độ bật lên của cơ giáp tương đối khó nắm chắc, coi như là Trình Tụ, lúc vội vàng cũng sẽ sẩy tay, chỉ là phản ứng của y đủ sức để xoay chuyển sơ xuất. Đương nhiên, lúc có đủ tiền mua máy cơ giáp thứ hai, y lập tức đổi cái mới ngay.

Mà hiện giờ, máy Rồng bá vương này lại cho thấy lực độ bật lên hoàn mỹ, ung dung đá trúng đèn đỏ, đem nó dẫm nát dưới chân.

Đèn xanh đèn vàng cũng là bản thân khó giữ nổi.

Sau khi Vua rừng rậm đụng ngã đèn vàng, điên cuồng mà đạp lăn tròn, chà sát đất, va chạm, đem đối phương chà đạp thành một đống phế liệu. Tình cảnh của đèn xanh thảm hại hơn, bị đuôi của Rồng bá vương cuốn lấy, như cây chổi quét ngang cả sân, chân còn bị cơ thể của bản thân đè ép một cái, vặn gãy.

Sau khi im ắng thời gian dài, đã nghênh đón một trận chiến đấu thoải mái vô cùng tận như thế này đây, mặc dù là nghiêng về một bên, không có đối kháng quá sâu sắc, cũng được coi là khán giả hô to đã nghiền.

Trình Tụ coi như giờ mới nhớ tới vai trò của mình, chậm rãi nói: "Trận thi đấu này ở lúc chân trái Đèn xanh không tự chủ được run lên, đã kết thúc rồi. Đại liên minh quái thú thắng được sạch sẽ gọn gàng, đèn giao thông hình người thua chắc như đinh đóng cột, người của hai bên cũng không cho phép bản thân tranh lấy một loại khả năng khác, cực kỳ cùng chung chí hướng, đều cùng có lý tưởng có mục tiêu. Thi đấu kết thúc, vấn đề lại tới. Chân trái Đèn xanh hơi run rẩy, là bởi vì mắc tiểu hay là thận hư?"

Các đèn giao thông đang định từ cabin đi ra ngoài lại đợi ở bên trong giả chết, ngược lại cabin của Rồng bá vương và Vua rừng rậm mở ra.

Một người là người trẻ tuổi mặt mũi tuấn tú nhã nhặn, chừng hai mươi tuổi, giở tay nhấc chân giống như là sao chép lễ nghi trong sách, vừa tao nhã lại cứng nhắc. Một người khác mặt mũi đầy râu, phóng khoáng ngổ ngược khắp người.

Chờ bọn họ đứng vững, cabin Quái thú bò sát mới chậm rãi mở ra, một bàn tay trắng nõn thon dài vươn ra trước tiên, nhẹ nhàng mà khoác lên ở mép cửa khoang, sau đó mới lộ ra một người. Hắn trước tiên dừng lại ở cạnh cửa, chờ sau khi ánh mắt toàn trường đều tập trung ở trên người mình, mới đâu vào đấy đi xuống. Ngọn đèn rơi vào đỉnh đầu của hắn, rọi sáng nét mặt thanh niên thanh tú đẹp đẽ vô cùng lại bừng bừng khí khái anh hùng.

Hô hấp của toàn trường trong nháy mắt dừng lại, lập tức bộc phát ra reo hò kinh thiên động địa. Ở sân đấu, chỉ tiêu của năng lực đương nhiên là quan trọng, thế nhưng, nếu đối phương vừa mạnh mẽ vừa đẹp, tự nhiên càng khiến người thích.

Người thanh niên xinh đẹp bình tĩnh như thường phất phất tay, sau đó đi về phía ghế trọng tài.

Trình Tụ mặt không thay đổi nhìn đối phương đi tới trước mặt.

"Biểu hiện vừa rồi của tôi thế nào?" Người thanh niên xinh đẹp hỏi.

Trình Tụ tĩnh táo: "Chỉ có thể dùng ba chữ hình dung."

"..."

"Thomas."

[Phiên âm ra tiếng Trung thì có 3 âm tiết]

"..."

Đối thoại của hai người rất nhanh bị cắt đứt, bạn của người thanh niên và Tống Dục đồng thời chen vào, đưa bọn họ tách ra.

Trình Tụ mặt không thay đổi đi theo phía sau Tống Dục quay về ký túc xá.

Dọc theo đường đi có không ít người muốn bắt đầu chào hỏi, đặc biệt nhắc nhở Ba hung thần Car Home là người không tốt, nhưng nhìn đến bầu không khí quỷ dị mà yên lặng của hai người, đều tự giác nhượng bộ lui binh.

Vừa đến ký túc xá, Tống Dục đã thở dài, chủ động thừa nhận sai lầm: "Còn có một việc tôi chưa nói cho anh biết."

Trình Tụ tựa cửa phía sau lưng, như châm chọc không châm chọc hỏi: "Là chúng ta ăn ngủ tốn quá nhiều thời gian, nên chiếm cơ hội nói thật của cậu?"

Tống Dục: "Tôi vốn cho là không quan trọng."

Trình Tụ: "Phân tích và năng lực phán đoán của cậu kém như vậy, vợ cậu biết không?"

Vợ là điểm yếu của Tống Dục. Sắc mặt của cậu lúc này đổi đổi, mới nói: "Đầu têu sau màn của việc Chương Tân Khoa bị tập kích mất tích và tư liệu nước phục sinh bị tiêu hủy, rất có thể là Tào Nhiếp."

Trình Tụ: "Rất có thể?"

Tống Dục: "Tôi có thể biết chỉ có nhiêu đó. Sau khi Tào Nhiếp mang Chương Tân Khoa đi, còn từng phái rất nhiều lính đánh thuê tìm kiếm tung tích của anh, mấy năm, vì bảo vệ anh, hệ Vạn Tượng bỏ ra giá phải trả rất lớn."

Trình Tụ một chút cũng không cảm kích: "Một ngọn lửa thiêu đốt tôi, để tôi lặng yên làm một đống tro rất khó à?"

Tống Dục đem trách nhiệm trốn tránh không còn một mống: "Không phải là tôi làm quyết định."

Trình Tụ rời khỏi cạnh cửa, ở trên ghế sa lon ngồi xuống: "Nếu tôi thí nghiệm thành công, như vậy, Tào Nhiếp cũng rất khả năng sống đến giờ."

"Tào Hi," Tống Dục hơi dừng, mới cẩn thận hỏi, "Có đúng không? Mặt mũi của bọn họ rất giống nhau."

Đâu chỉ giống nhau, loại con nít trêu hoa ghẹo nguyệt, hoàn toàn giống nhau như đúc. Nghĩ thì nghĩ, Trình Tụ mặt không đổi sắc: "Tôi cũng rất muốn biết, nếu như vừa rồi nói nhiều mấy câu, nói không chừng trong lòng tôi đã nắm chắc rồi."

Tống Dục: "Nếu quả như thật là hắn, mục đích sẽ là gì?"

Trình Tụ thuận miệng nói: "Kiếm khoản thu nhập thêm, lấy ngôi Vương cơ giáp, thu phục một đám fan não tàn... Tiền tài, danh dự, địa vị, quyền thế, không ngoài mấy thứ tương tự như vậy đi."

Tống Dục: "Vậy giờ anh chuẩn bị làm gì?"

"Chỉ có một biện pháp." Trình Tụ nhìn ánh mắt mong chờ của Tống Dục, mỉm cười: "Đào tạo cậu thật tốt, thắng hắn chèn ép hắn coi thường hắn!"

Tống Dục: "..." Đó cũng không phải kết quả cậu muốn.

Đem lời nói ra, bầu không khí trở lại như thường.

Tống Dục gọi hai tô mì thường thắng rồng bồi tội.

Trình Tụ ăn đến vẻ mắt phát đỏ.

Thế nhưng trở về phòng, đóng cửa lại, khóe miệng Trình Tụ đã xụ xuống. Người hiểu rõ bản thân mình nhất, thường thường không phải là bạn bè, mà là kẻ thù. Mặt khác cũng thế. Tào Hi là Tào Nhiếp, không hề nghi ngờ.

Khuôn mặt, vẻ mặt, hơi thở, tư thế... Không có chỗ nào mà không phải.

Hiện giờ vấn đề lớn nhất là, nước hồi sinh sinh mạng rốt cuộc cứu sống bao nhiêu người, trong tay Tào Nhiếp nắm bao nhiêu lá bài.

Y quá rõ thái độ làm người của Tào Nhiếp, một Chính trị gia kính nghề yêu cương vị, vì mục đích của chính mình, sẽ đúng lúc điều chỉnh nguyên tắc, mãi tới khi đem mức thấp tẩy thành không đáy.

Ba hung thần Car Home đánh một trận thành danh, có được quan tâm, Tào Khải Trí cứng nhắc ưu nhã, Vương Chấn phóng túng ngổ ngược, cùng với Tào Hi tuấn tú độc nhất vô nhị, ở trong lòng khán giả nhân khí liên tiếp kéo lên, nhất là Tào Hi, nhanh chóng thay thế được Tống Dục trở thành vua trọng tâm câu chuyện của đời mới. Hai người mặc dù còn chưa đối địch, thế nhưng tỷ số lỗ vốn đã mở ra, Tống Dục hơi cao, cho thấy sân đấu càng xem trọng Tào Hi.

Đối với lần này, Tống Dục không đáng đưa bình luận, cũng rất nhanh dùng hai trận tốc thắng ném bất mãn của bản thân ra.

Tào Hi không cam lòng tỏ ra yếu kém, cũng thế lấy hai trận thắng cá nhân ra vật lộn đánh lại.

Bọn họ cậu đuổi tôi cản, so đo hừng hực khí thế, ngược lại làm cho Hoa Ảnh ngôi Vương thật sự có chút ảm đạm không ánh sáng. Người sau hiển nhiên cũng lơ đểnh, bận đề bạt "Hộ pháp", củng cố địa vị.

Sóng ngầm sân đấu cuộn trào mãnh liệt, nhóm Bá vương năm người và phòng làm việc Thần Hi càng giương cung bạt kiếm.

Chuyện Phó Thần Hi nhiều lần tìm Trình Tụ và Tống Dục truyền vào trong tai Râu quai nón, hai người đại náo một hồi, ngay cả ngài Dư cũng hoà giải không hiệu quả, một trận đại chiến liên quan đến phân chia sân đấu hết sức căng thẳng.

Trình Tụ thành hương bột bột*, trước một giây xã giao Mắt to, một giây kế tiếp đến nơi hẹn Phó Thần Hi, Tống Dục càng hai mươi bốn tiếng đồng hồ theo bên mình bảo vệ, khiến những người rảnh rỗi thấy mà đứng lại.

[Một loại bánh làm bằng bột, mùi vị rất thơm mùi sữa. Thường cũng có nhiều món giúp bổ sung máu, hỗ trợ tiêu hoá,... Từ này dùng để chỉ người, công việc... ý nói thứ/người đó béo bở, muốn đeo bám để được thứ tốt.]

Nửa tháng như thế, Trình Tụ bùng nổ.

"Lúc tôi làm Thượng tướng Thất tinh cũng không có bị người nhìn chằm chằm đi WC."

Tống Dục: "Tôi không thấy."

"Nhưng cậu nghe được."

"Tiếng nước chảy đều giống nhau."

Trình Tụ lên án: "Cậu dám nói cậu không từ âm thanh của tiếng nước để phỏng đoán của tôi nhỏ hay bé?!"

"..." Vốn là không có, thế nhưng bị y nói như vậy, suy nghĩ Tống Dục nhịn không được xoay chuyển một chút.

Giọng nói Trình Tụ lành lạnh: "Cậu thật sự có vợ à? Không phải là vì để tôi thả lỏng cảnh giác bịa ra lời nói dối đi. Dù sao người bạn nhỏ thông minh lanh lợi hồn nhiên đáng yêu đẹp động lòng người như tôi đây..."

"Tôi là vì bảo vệ anh." Tống Dục không thể nhịn được nữa ngắt lới y, "Tào Nhiếp lớn hơn anh."

Trình Tụ thiếu chút nữa cởi quần hỏi cậu lớn chỗ nào!

Sắc mặt y đen kịt, âm trầm như mưa: "Cậu từng thấy?"

Tống Dục nhìn hai tay của y đặt ở thắt lưng cũng biết y hiểu lầm: "Tuổi."

"Lúc tôi chết, hắn vừa mới ba mươi lăm, miễn cưỡng có tư cách tranh cử Tổng thống."

Tống Dục không muốn lại tranh chấp lãnh phí thời gian không có chút ý nghĩa nào này, có lệ: "Nước hồi sinh sinh mạng của hắn tương đối tốt." Đây cũng là rất có thể. Nước hồi sinh sinh mạng là phát minh của Chương Tân Khoa, mà hướng đi của nửa đời sau của Chương Tân Khoa rất có thể là rơi vào trong tay của Tào Nhiếp.

Ánh mắt Trình Tụ vòng vo chuyển, hiển nhiên còn không buông tha dự định phản bác.

Tống Dục không đầu không đuôi toát ra một câu: "Gần một năm."

Trình Tụ liếc cậu. Có cái gì gần một năm? Không phải là thời gian hai người nhận biết, thời điểm từ căn cứ trốn ra được, lúc gia nhập sân đấu Giao Long.

Tống Dục: "Anh cảm thấy mình lớn không?"

"... Cậu không có cách nói tốt hơn à?" Nói tóm lại cái gì cũng dùng "Lớn", lời lẽ nghèo nàn làm người ta phẫn nộ.

Tống Dục: "Anh trưởng thành không?"

Trình Tụ không nói lời nào. Đứa trẻ tám chín tuổi, vốn là tuổi cơ thể lớn lên, đừng nói một năm, hay mấy tháng, cũng có thể nhìn ra thay đổi. Thế nhưng Trình Tụ tỉnh lại lâu như vậy, thân cao, khuôn mặt như trước với trước kia chênh lệch không bao nhiêu, thay đổi duy nhất là cân nặng, mặc dù y không muốn thừa nhận. May mắn duy nhất là tuổi không có thụt lùi, xem ra trong vòng thời gian ngắn chắc là sẽ không biến trở về trứng thụ tinh rồi.

Tống Dục: "Căn cứ bị hủy rồi, không thể nào biết được nước thuốc trong cơ thể chúng ta có thể có tác dụng phụ hay không."

Trình Tụ nhướng mi mắt: "Làm sao cậu biết căn cứ bị hủy rồi?"

Tống Dục: "Mắt to nói." Bị Trình Tụ ảnh hưởng, cậu cũng không tự chủ dùng biệt danh.

Trình Tụ: "Vậy cậu muốn thế nào?"

Tống Dục không trả lời trực tiếp: "Anh đã từng hỏi tôi có muốn rời khỏi sân đấu không, trước kia là không cần thiết, nhưng bây giờ câu trả lời của tôi là, muốn."

Trình Tụ biết lời của cậu còn chưa nói hết.

Quả nhiên, Tống Dục tiếp tục nói: "Nhưng phải bắt được Tào Nhiếp."

"Sở thích của cậu thật lớn nha."

"Tôi và anh dùng thuốc giống nhau, thậm chí so với anh càng không tốt." Tống Dục hít một hơi, "Trước khi lấy được nước hồi sinh sinh mạng thành công, bên trong cơ thể của tôi còn có rất nhiều thứ thất bại không thành công. Đôi khi, tôi không phải ẩn giấu thực lực, mà là lực bất tòng tâm."

Trình Tụ hồi tưởng lại bản thân nhiều lần nói Tống Dục không hết sức. "Nói thật đi, cậu cố ý theo tôi, là không phải vì chờ Tào Nhiếp đưa tới cửa?"

Là cố ý mang theo anh. Tống Dục ở trong lòng lặng lẽ phản bác, ngoài miệng lại thoải mái thừa nhận: "Trước khi Tào Nhiếp xuất hiện, tôi vẫn chưa phát hiện ý nghĩ của mình, bây giờ suy nghĩ một chút, có lẽ là có. Nhưng tôi càng để ý là, "Đồng bạn". Trên thế giới này, trừ anh ra, đã không có người thứ hai có thể được tôi gọi là "Đồng bạn" rồi."

Trình Tụ lành lạnh nói: "Đây dường như cậu cho rằng một bên tình nguyện."

"Hai người so với một người tốt hơn."

" "So với một thân một mình, tôi càng ghét đội hữu heo." Những lời này là ai nói nhỉ?" Trình Tụ trêu ghẹo nhìn cậu.

Tống Dục: "Nếu như đội hữu là thần, như vậy không giống nhau rồi."

Trình Tụ: "Chứng minh như thế nào cậu là đội hữu thần?"

Tống Dục: "Trước đó là tôi chờ nhìn biểu hiện của anh, lần này, anh có thể chờ nhìn biểu hiện của tôi."

"Tôi đây sẽ rửa mắt mà chờ."

Tống Dục ánh mắt sáng lên: "Quyết định?"

Trình Tụ vuốt cằm: "Bắt sống Tào Nhiếp, nghe thôi cũng sảng khoái rồi."

Có lẽ là đạt thành hiệp nghị, khiến Tống Dục buông tảng đá lớn trong lòng, hoặc cõ lẽ là biểu hiện nóng lòng lập công, Tống Dục không còn "Nhìn" Trình Tụ chặt chẽ như vậy nữa, khiến y rốt cuộc có tự do ra bên ngoài hoạt động. Có điều "Mất liên kết" một tiếng đồng hồ mà nói, Tống Dục vẫn sẽ là âm hồn không tiêu tan mà hiện ra.

Để tránh thấy mặt oán phụ muốn nói lại thôi, Trình Tụ dạo chơi một vòng, giẫm bước quay về.

Sắp tới ký túc xá, một hình dáng lấp lánh chặn ở giữa đường, nói là chặn, thật ra thì hai bên trái phải cũng có thể đi, chỉ là cảm giác tồn tại của người này quá mạnh mẽ, rất có thể khiến người khác không thèm chú ý thứ khác.

Trình Tụ dừng bước lại, lạnh lùng hỏi: "Vì sao cậu ở chỗ này?"

Đối phương mỉm cười: "Anh ở nơi này."

Trình Tụ: "Đuổi giết tôi?"

"Nhiều hơn một chữ." Không giải thích nhiều hơn chữ nào, y trực tiếp đi tiếp, "Còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, anh mặc quân phục màu lam đậm, cổ áo mở, nút tay áo không cài, trong tay mang theo túi công văn kiểu cũ. Lúc đó tôi nghĩ, người này thật là đẹp mắt."

Trình Tụ hai tay ôm ngực: "Lần đầu tiên gặp mặt, có người ăn mặc tây trang áo sơmi màu xám, trên người còn mang theo một mùi thơm ngát, lúc đó tôi nghĩ, người này thật tao túi*, nhân duyên nhất định không tốt lắm."

[Một thuật ngữ xúc phạm, có nghĩa là quá phô trương, tự đề cao...]

Đối phương tác phong nhẹ nhàng mà rụt tay về: "Xem ra ánh mắt chúng ta cũng không tệ."

Trình Tụ ha ha cười nhạt: "Trào phúng này tôi cho điểm tuyệt đối."

"Ở đây rất lớn, dễ lạc đường, có thể làm hướng dẫn tham quan cho tôi không?"

Trình Tụ hơi phân tâm. Bao nhiêu năm trước, một người lóe sáng chói mắt đứng ở trên đường đi vắng lặng, vẻ mặt tươi cười từng nói câu tương tự với bản thân:

"Ở đây rất lớn, dễ lạc đường, cần tôi làm người dẫn đường không?"

Lúc đó bản thân trả lời thế nào, hình như trực tiếp đem văn kiện trong tay ném cho hắn ta, để hắn ta chuyển giao.

Trình Tụ nhìn người lẳng lặng chờ đợi trả lời của mình, lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, tôi mù."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play