*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Edit: Doãn Kiệt

Beta: Kiệt


Tiêu Kỳ đưa Hứa Kha về đến nhà, anh xuống xe, theo Hứa Kha lên tầng.

"Đến chỗ này là được rồi, tôi về đây."

"Cái tiểu khu này của em trông rất không an toàn," Tiêu Kỳ thản nhiên nói, "Tôi vẫn nên đưa em đến cửa nhà thì hơn."

Hứa Kha cười khẩy, không cản anh, vừa đi lên vừa nói, "Tổng giám đốc Tiêu, giờ này còn có thứ gì nguy hiểm hơn anh à?"

Tiêu Kỳ theo sau cô: "Nói cũng đúng."

"Chứ sao." Hứa Kha sờ sờ môi.

Đơn giản là cô không được tỉnh táo cho lắm, lại đi trêu chọc kẻ thích cắn người này!

"Đến rồi." Hứa Kha lấy chìa khóa ra mở cửa, "Bây giờ tôi an toàn rồi, cảm ơn ngài nhiều."

Cửa còn chưa mở ra, bàn tay mở khóa đã bị nắm lấy.

Hứa Kha quay lại, dưới ánh đèn cảm ứng của hành lang, ánh mắt Tiêu Kỳ lúc sáng lúc tối, tâm trạng cô rất khó tả.

"Trong nhà có thuốc không?"

"Gì cơ?"

"Môi."

Hứa Kha ngỡ ngàng: "Vết thương bé xíu này còn cần dùng thuốc à?"

"Nghĩa là không nghiêm trọng hả?"

Hứa Kha nhướn nhướn mày, chưa kịp phản ứng lời này có ý gì đã bị ôm trọn từ phía sau. Hai tay Tiêu Kỳ siết lấy eo cô, nghiêng đầu hôn lên khóe môi cô.

Cánh tay hơi thô lỗ, môi hôn hạ xuống lại dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn.

"Anh..."

"Không nghiêm trọng, nghĩa là có thể hôn đúng chứ." Anh ghé sát tai cô nói, hơi nóng phả qua tai, như xuân dược dụ dỗ người ta, dễ dàng khiến cô rùng mình run rẩy.

Hứa Kha nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi nói: "Quả nhiên nguy hiểm nhất tiểu khu này chính là tổng giám đốc Tiêu."

Tiêu Kỳ: "Đây cũng vì em tình nguyện thả nguy hiểm đi vào..."

Đúng vậy, là do cô thả.

Không phải Hứa Kha không chịu thừa nhận Tiêu Kỳ càng ngày càng hấp dẫn cô, như lúc này, rõ ràng biết anh chẳng tốt lành gì đâu mà vẫn không thể ngăn bản thân bị thu hút, cố ý buông thả anh, cũng buông thả bản thân.

Không giống sự kịch liệt lúc ở bên hồ, lần này động tác của Tiêu Kỳ nhẹ nhàng chậm rãi, thậm chí còn để ý tránh vết thương của cô. Nhưng Hứa Kha vẫn bị đau, hành lang im ắng đầy ái muội xen lẫn tiếng rên rỉ đứt quãng của cô.

Cạch...

Cửa bỗng bị mở ra từ bên trong, đèn cảm ứng lại sáng lên, hàng hiên tối tăm thoáng chốc trở nên rõ ràng.

Hứa Kha với Tiêu Kỳ đều bất ngờ, đồng thời nhìn về cửa.

Mà lúc này Thẩm Lâm Sương đứng sau cửa, tay cầm một quả táo há hốc miệng nhìn bọn họ.

"Hứa, Hứa Kha."

Hứa Kha chui ra khỏi vòng tay của Tiêu Kỳ, dùng mu bàn tay lau nhẹ môi một cái: "Sao mày lại ở đây?"

Thẩm Lâm Sương cắn một miếng táo, cố ý ra vẻ lạnh lùng: "Đi công tác về rồi, đến thăm mày..."

Thẩm Lâm Sương có chìa khóa dự phòng nhà Hứa Kha, vào được nhà cô cũng không có gì lạ.

Hứa Kha ồ một tiếng: "Tối nay ở đây à?"

Thẩm Lâm Sương nhìn người đàn ông sau lưng Hứa Kha, cười khan xua xua tay: "Không không, không ở lại, tao vừa định về."

"Đổi áo ngủ rồi còn định về nhà á?"

Thẩm Lâm Sương: "... Không sao, đổi lại là được, chừa không gian cho hai người."

Nói xong, tha áo ngủ mèo con của Hứa Kha chạy thình thịch vào trong nhà.

Hứa Kha vào cừa, rành rọt gọi với vào: "Không cần, anh ấy phải đi rồi."

Nói xong quay đầu lại nhún vai với Tiêu Kỳ, không bận tâm chào: "Gặp sau."

Mặt cô vẫn đỏ, thậm chí mắt còn mông lung. Rõ ràng trông như người say rượu mà vẫn tỉnh táo nói với anh: "Xuống tầng nhớ cẩn thận, anh mà ngã thì tôi không đền nổi đâu."

Tiêu Kỳ không nói gì.

Một lát sau, anh mới cười: "Anh về đây."

Hứa Kha vẫy tay: "Tạm biệt."

**

Sau khi đóng cửa, Hứa Kha thở phào nhẹ nhõm.

Cô sờ sờ đôi má nóng quá thể quá đáng của mình, cảm thấy tần suất tim đập rất đáng sợ.

Đúng là càng sống càng lùi, nhận một nụ hôn mà thôi, thân thể này của cô lại kích động đến thế...

Hứa Kha vào bếp rót một cốc nước uống cạn, sau khi tỉnh táo mới chuẩn bị đi tắm thay bộ lễ phục trên người ra.

"Ấy da." Thẩm Lâm Sương thấy cô vào phòng thì xán lại hỏi, "Đi rồi à? Đi thật á?"

Hứa Kha: "Ừ, đi rồi."

"A... tại tao quấy rầy à? Tao đáng chết đáng chết."

Hứa Kha mở tủ lấy áo ngủ sạch ra: "Thôi đi, mày không ở đây thì tối nay bọn tao cũng không tiến bước nào nữa."

"Mẹ, làm như tao tin." Thẩm Lâm Sương đưa tay ra nắm nắm môi cô, "Mày nhìn mày đi, kích tình đến mức này còn nói không có bước tiếp theo."

"Không thật mà." Hứa Kha trợn mắt, nghiêm túc nói, "Trong nhà không có bao."

Thẩm Lâm Sương: "..."

"Tránh đường tránh đường, tao đi tắm."

Thẩm Lâm Sương nghiêng người tránh ra, nhưng sau khi Hứa Kha đi qua cô lại ton tót đi theo, "Vừa rồi là Tiêu Kỳ đúng không?"

"Ừ."

"Chậc, đẹp trai, thật sự rất đẹp trai."

"Đúng là đẹp trai."

"Vóc người hình như cũng rất tốt."

"Đúng là rất tốt."

Thẩm Lâm Sương: "Bọn mày hòa bình thật rồi à? Tao nói rồi mà, sớm muộn gì mày cũng rơi vào hố của anh ta."

Bàn tay cởi quần áo của Hứa Kha khựng lại: "Tại sao lại không phải là anh ta rơi vào hố của tao?"

"Hả? Cho nên anh ta rơi vào hố của con yêu tinh là mày rồi à?"

Hứa Kha suy nghĩ một chút: "Thoạt nhìn thì có vẻ vậy, nhưng người này cũng không dễ nhìn thấu thế đâu."

"Thế mà mày cũng dám chọc vào."

"Là anh ta chọc tao trước." Hứa Kha cởi đồ, chỉ còn quần lót và áo ngực, "Trong lòng anh ta thật sự không có tao, trong lòng tao cũng không có anh ta, cảm thấy thích thích thì yêu đương một trận cũng chẳng thiệt ai."

"Chậc, tao hiểu... dục vọng của trai gái thành phố." Thẩm Lâm Sương sờ sờ cằm, "Nhưng tao cũng không tin trong lòng mày không có người ta, cái tính của mày ấy, mày mà không thích thì đã không chơi trò hôn hít với người ta."

Hứa Kha quay lưng đi cởi nội y, nghe thế quay đầu liếc cô: "Hôm nay mày lắm mồm quá đấy, rồi rồi rồi, nhanh ra ngoài, tao cởi đồ."

Thẩm Lâm Sương bĩu môi đi ra ngoài: "Ai da, mày nhìn trúng Tiêu Kỳ rồi chứ gì?"

"Nhìn trúng em gái mày."

"Tao không có em gái, nhưng có anh trai đây, hay mày thử nhắm anh tao đi? Anh tao là người thành thật."

"Anh mày có biết mày đẩy anh ấy vào hố lửa không?"

"Không biết, mà ảnh hường gì đâu, ruột thịt không phải là dùng để tổn thương hay sao?"

"... Ờ."

**

Thời gian ở Kalman bất giác trôi qua.

Thời gian thực tập ba tháng sắp kết thúc, một tuần nữa sẽ có quyết định ba người Hứa Kha, Thạch Minh, Bùi Hiểu Tinh được ở lại hay bị loại bỏ. Quyết định này bao gồm công lao và hiệu quả làm việc của họ trong ba tháng vừa rồi, đánh giá của cấp trên, còn phải làm một món ngọt cuối cùng để quyết định.

Hứa Kha cũng không quá khẩn trương về vòng kiểm tra đánh giá sắp tới, một là cô vẫn luôn tự tin với khả năng của bản thân, hai là suốt ba tháng này thành tích của cô trong ba người chưa từng rơi xuống phía dưới.

Lúc nghỉ trưa, Hứa Kha từ phòng nghỉ nhân viên định đi nhà bếp lấy ít đồ. Kết quả vừa đi đến cửa thì loáng thoáng nghe được tiếng khóc từ trong truyền ra.

"Em cứ nghĩ tới lại thấy buồn... huhu em thật sự rất thích ở đây, nhưng em không tự tin thắng được Hứa Kha." Là giọng của Bùi Hiểu Tinh.

"Hiểu Tinh, không tới lúc cuối cùng thì không nói trước được kết quả."

"Em không biết, em chỉ cảm thấy sợ..." Giọng nói đè nén của Bùi Hiểu Tinh truyền đến, "Em thật sự cần công việc này vô cùng."

"Anh biết, được rồi, em sẽ không phải rời đi đâu, đừng hoảng nữa."

"Thạch Minh, thật ra em hi vọng chúng ta đều không bị loại, mà nếu thật sự có một người phải đi, em hi vọng tuyệt đối không phải là hai ta."

"Đương nhiên anh cũng muốn vậy, Hiểu Tinh, em tin anh không?"

"Dạ?"

"Anh..."

Hứa Kha nghe một nửa liền rời đi, cô không có thói quen nghe lén người khác, bình thường thì đã sớm rời khỏi rồi, ai ngờ mấy lời này lại có quan hệ với cô, nên cô mới dừng lại hơi lâu.

Rời bếp của nhà hàng về phòng nghỉ của nhân viên, Hứa Kha duỗi người, khẽ cười tự giễu.

Ngang qua thang máy, vừa đúng lúc thang máy mở cửa.

Lơ đãng nhìn thoáng qua, đã thấy tổng giám đốc Tiêu mới đi công tác mấy ngày từ trong bước ra.

Hứa Kha: "..."

Tiêu Kỳ thấy cô, sắc mặt lạnh nhạt đi đến bên cạnh, bình tĩnh thản nhiên kéo tay cô ra thang máy.

Hứa Kha đang buồn bực đây: "Tổng giám đốc Tiêu, mặc dù bây giờ là thời gian làm việc của anh, nhưng là thời gian nghỉ ngơi của tôi."

Tiêu Kỳ không để ý đến cô: "Môi khỏi chưa?"

Hứa Kha ghé mặt sang chỗ anh, khó chịu nói: "Tự xem đi, bây giờ thì không sao rồi, nhưng mấy ngày hôm trước tôi đều phải đeo khẩu trang đi làm đấy."

"Thế thì tốt."

"Tốt cái gì mà tốt? Lần sau nếu anh dám cắn tôi, coi chừng tôi..."

"Coi chừng em làm gì?"

"Coi chừng tôi cắn đứt lưỡi anh."

Tiêu Kỳ nhếch môi: "Có lần sau là được, em thích làm gì thì làm."

"Anh cũng giỏi nói mấy câu sến súa quá đi." Hứa Kha lườm anh, lạnh lạnh nói, "Nhưng giờ tổng giám đốc Tiêu muốn mang tôi đi đâu đây?"

"Tầng thượng." Tiêu Kỳ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Nửa tiếng sau tôi phải ra sân bay."

"???"

Vừa về đã phải đi?

Cho nên, có chút thời gian này cũng rút ra đến gặp cô?

Tinh...

Thang máy mở ra, quán cà phê tầng thượng cùng bể bơi vô cực* xuất hiện trước mắt. Tiêu Kỳ đẩy cửa quán cà phê bước vào, phục vụ cúi chào anh, đưa hai người đến một chỗ ở phía trong.

*Bể bơi vô cực: (infinity pool) là loại bể bơi cao cấp phản chiếu hoặc trông như không có tường biên.

Sau khi ngồi xuống, mấy người đàn ông bàn gần đó đều nhìn sang chỗ bọn họ, nói đúng hơn là nhìn Hứa Kha. Nhưng Hứa Kha đối với ánh nhìn xung quanh đều thờ ơ như không phát hiện, hoặc là nói, với nhan sắc của cô thì việc bị đàn ông nhìn ngó đánh giá đã trở thành thói quen rồi.

Tiêu Kỳ nhàn nhạt nhìn qua rồi thu ánh mắt lại: "Americano*, còn em?"

Hứa Kha: "Mocha*."

*Americano (hay American/ cà phê Mỹ) – là cà phê được pha chế bằng cách thêm nước vào espresso, độ đậm nhạt tùy thuộc vào lượng nước và lượng espresso.

*Mocha là một loại đồ uống được pha bởi espresso và chocolate nóng, hương vị thơm ngậy.

*Espresso là một loại cà phê pha chế bằng cách dùng nước nóng nén bột cà phê đã được xay mịn dưới áp suất cao. Vị cà phê đậm kèm một lớp kem bọt trên mặt.

Phục vụ cầm menu lui lại: "Vâng, xin đợi một lát."

Gọi đồ xong, Hứa Kha nắm tay lại chống cằm, cơ thể hơi đổ nghiêng về phía trước: "Vài ngày không gặp, xem ra tổng giám đốc Tiêu rất nhớ tôi, có chút thời gian rảnh như vậy cũng phải gặp tôi mới được."

Dáng vẻ cô khi nói chuyện vừa mềm mại vừa quyển rũ, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng.

Tiêu Kỳ ngồi ngược sáng quan sát cô: "Cuối tuần là kỳ khảo sát của nhà hàng đúng không?"

Hứa Kha ngồi thẳng dậy, nhàm chán nói: "Hừ, chút chuyện nhỏ này ngài cũng quan tâm."

"Chuyện nhỏ?" Tiêu Kỳ hỏi, "Đây không phải chuyện lớn của em à?"

"Chuyện lớn của tôi là chuyện nhỏ với ngài chứ sao." Hứa Kha nói, "Haizz, lại nói, quy định này của nhà hàng cũng làm người ta sợ quá chứ, chọn lọc tầng tầng lớp lớp, kết quả vẫn phải loại một người, tôi nói này... các anh không thể lưu lại cả ba người hay sao?"

Tiêu Kỳ cười nhạt: "Lưu lại cả ba? Sao nào, em không muốn làm chính thức à? Không muốn tăng lương?"

Hứa Kha: "Làm như để cả ba người làm chính thức thì anh không nuôi nổi ý."

Tiêu Kỳ dựa vào lưng ghế: "Quy định là quy định, dự toán tiền lương cho đầu bếp món ngọt chỉ có nhiêu đó, em muốn tôi lưu lại cả ba người thì đem tiền lương của em phân cho một người khác đi."

Hứa Kha: "..."

"Không tình nguyện?"

"Keo kiệt."

"Ừ."

Hai ly cà phê được mang lên rất nhanh, Hứa Kha uống một ngụm: "Tuy rằng đứng ở vị trí lãnh đạo của các anh thì cần phải dùng lượng tiền ít nhất để đạt được lợi ích lớn nhất, nhưng như vậy liền khổ mấy nhân vật thấp bé như bọn tôi, ví như hai người đồng nghiệp của tôi, họ sợ không sánh bằng tôi đến mức mất ăn mất ngủ, tôi cũng thương họ lắm."

Tiêu Kỳ rõ ràng không tin: "Em còn có thể để ý chuyện này?"

"Chứ sao, tôi để ý chứ, con người của tôi rất coi trọng tình cảm." Tay Hứa Kha lướt qua mặt bàn, ngón tay đưa lên trước ngực Tiêu Kỳ nhẹ nhàng vòng hai vòng tròn trên lớp âu phục, giả vờ mập mờ nói, "Cho nên anh cũng không thể lừa dối tình cảm của người ta nha tổng giám đốc Tiêu."

Tiêu Kỳ yên lặng nhìn cô vài giây, đưa tay bao lấy tay cô, "Hứa Kha."

"Dạ?"

"Tôi thật lòng thích em."

Hứa Kha ngạc nhiên, bỗng hơi bối rối muốn rút tay về nhưng anh nắm rất chặt, Hứa Kha không rút được.

Không hiểu sao im lặng một lúc, Tiêu Kỳ nắm tay cô ngửa lên, đặt một thứ vào lòng bàn tay cô.

"Cho em, hai ngày trước đi Nhật có một vị khách tặng cho tôi, nói là bùa hộ mệnh đền thần."

Hứa Kha nhìn thứ trông như bản thu nhỏ của túi hương trong lòng bàn tay, sờ sờ mũi: "Bùa hộ mệnh?"

"Ừ, hộ bình an."

Hứa Kha cầm dây đỏ nhấc lên: "Tôi không tin thần quỷ."

"Một dạng chúc phúc thôi."

"... Ồ."

Túi hương bản nhỏ treo dây đỏ, trông rất tinh xảo.

Hứa Kha cầm trong tay thưởng thức, khóe miệng không tự chủ nhếch lên. Cô lần đầu tiên cảm thấy đưa thứ thế này so với đưa túi xách hay đồ trang sức còn thú vị hơn.

"Tôi phải đi rồi." Uống xong cà phê, Tiêu Kỳ đứng dậy. Anh đi tới cạnh cô, vỗ nhẹ lên đầu cô một cái: "Tuần sau lúc em khảo sát tôi sẽ về."

Hứa Kha ngẩng đầu nhìn anh, hiếm thấy thuận theo: "Tôi biết rồi."

Tinh tang...

Cửa quán cà phê bị đẩy ra, Tiêu Kỳ ra ngoài.

Hứa Kha cũng không quay đầu nhìn anh, chỉ ngồi yên tại chỗ, lắc lắc bùa hộ mệnh trên tay.

Đúng lúc ánh nắng xuyên qua thủy tinh chiếu lên mặt bàn, cô bỗng cảm thấy thời khắc này dường như trở nên ấm áp.

TG nói ra suy nghĩ của mình (Quảng cáo thôi, nghĩ nghĩ vẫn là edit ra...): Văn tiếp theo "Kim nhật nghi hỉ hoan" (Tạm dịch: Hôm nay phải thích cậu), có hứng thú đến đọc đi~

Văn án:

Cả lớp đều biết, bên cạnh Thiệu Tuyển xuất hiện một "Quản lý di động", mẹ cậu ta thuê, còn ngồi cùng bàn với cậu ta.

Thiếu nữ "quản lý" chín chắn hướng nội, hạnh kiểm học lực đều ưu tú, vì thành tích của cậu ta cố gắng vô cùng.

...

Kéo bè kéo lũ đánh nhau, cô bé cổ vũ cậu: "Còn ba phút là đến thời gian học bổ túc, tốc chiến tốc thắng đi."

Nói xong cầm sách tiếng Anh ngồi một bên, tiếng đọc từ đơn còn to hơn tiếng đánh chửi nhau bên cạnh.

Đám người đánh nhau: "..."

...

Tất cả mọi người đoán xem Thiệu Tuyển có thể chịu đựng tới lúc nào, cho đến khi thấy Thiệu Tuyển áp cô vào góc tường.

Cô bé nhìn thẳng cậu, nghiêm túc nói: "Một phút nữa bắt đầu tự học, chỉ cho hôn hai cái."

Thiệu Tuyển cười nhạt, lười biếng nói: "Không, đủ."

Editor bày tỏ: Có ai thắc mắc lúc thì Hứa Kha gọi Tiêu Kỳ là anh, lúc thì gọi là ngài không? Không phải tui bỏ sót hay gì gì đâu, là một kiểu xưng hô trang trọng nhưng Hứa Kha dùng với nghĩa chọc ghẹo đó.

Bể bơi tràn vô cực



Cà phê các thể loại



Espresso



Americano



Mocha

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play