Phàm Nhất Hàng từ phía sau đi lên trước, nhìn thấy hình bóng của La Vy Vy ở bên cạnh.
Bước đi khập khiễng, rõ ràng tối hôm qua hình bóng màu đen kia cậu đã khônh nhìn nhầm.
La Vy Vy phải đi tới hỏi cậu ta kết quả, nhưng cậu ta đều đã nói hết rồi, chỉ là thấy bức thư tình kia thôi là bất luận như thế nào thì cô cũng không muốn biết kết quả nữa.
Có điều, ngày hôm qua có quá nhiều sự việc xảy ra, chắc cậu ta không có kịp để xem bức thư tình đâu.
"A----" Tần Thiên Thiên ở bên cạnh đột nhiên kêu lên một tiếng, buồn phiền nói: "Em quên mang theo thẻ học sinh rồi..."
Yêu cầu của trường Trung học số 7 đối với đồng phục cũng không cao, nhưng không mang theo thẻ học sinh thì sẽ bị xử phạt.
Bóng dáng màu trắng đi lên mấy mét rồi lại quay về. Cô bỏ thẻ học sinh ở trên chiếc cổ trắng ngần xuống, để vào trong tay Tần Thiên Thiên.
"Hai người đi mua đồ đi, tôi sẽ đi từ khu phía Tây."
Đi từ khu phía Tây so với từ phía Đông thì sẽ nhanh đến trường hơn. La Vy Vy nói xong, không đợi Tần Thiên Thiên và Phàm Nhất Hàng có phản ứng gì, cô liền bỏ đi.
Cô đang cố gắng bình tĩnh hơn, không để cho bản thân biểu hiện ra bên ngoài rằng mình đang có dáng đi khập khiễng, vậy nên dáng vẻ cuat cô có chút vội vàng/hoảng loạn.
Bình thường La Vy Vy lúc đi đứng sẽ vô thức nhón ngón chân cái lên một chút, trông giống như đang nhảy múa vậy. Hôm nay, điệu bộ của cô rất bình thường. Chỉ một lúc sau, cô liền biến mất dần trong tầm mắt của hai người họ.
Phàm Nhất Hàng thấy cô ấy không ý thức được rằng bản thân mình có thể vì quan tâm tới bóng dáng trắng kia mà cũng sẽ bị phạt.
Cô ấy giống như đang tránh cậu vậy.
Nhưng Phàm Nhất Hàng không khó hiểu quá lâu liền nhận ra: La Vy Vy có thể là đang xấu hổ, dẫu sao ngày hôm qua cô ấy cũng mới đưa thư tình cho cậu cơ mà.
Quả nhiên, La Vy Vy cùng những nữ sinh bên cạnh cậu đều giống nhau, không có gì là khác biệt cả.
Tần Thiên Thiên cầm thẻ học sinh của La Vy Vy ở trên tay mình, cùng Phàm Nhất Hàng trao đổi một chút sẽ mua vài thứ tốt tốt.
"Phải dùng thời gian của chiều chủ nhật để làm một cuộc tổng vệ sinh, tổng vệ sinh sẽ phân công cho tám bạn nữ*, còn chúng ta sẽ đi mua vài món đồ, được không? "
* Ở đây hình như tác giả viết sai từ, nên mình sửa thành phân công cho hợp lí. Từ gốc là 分八, bạn nào biết nghĩa thì nhắc mình nhé, mình sẽ sửa sau.
Nói là trao đổi nhưng thật sự từ đầu đên cuối đều là Tần Thiên Thiên nói.
Tần Thiên Thiên ngẩng đầu lên, từ góc độ này của cô nhìn thấy Phàm Nhất Hàng. Đường cong của cằm người thiếu niên rất thu hút người khác, khiến nhiều người thấy liền sẽ nảy sinh một loại ý muốn kích động muốn hôn lên nó.
Da của cậu so với cô vẫn trắng hơn, khuôn mặt thon gầy, toàn thân toát ra khí lạnh. Tần Thiên Thiên nhìn mà tim đập liên hồi như đánh trống, ngay cả hít thở thôi cũng lỡ một nhịp rồi.
"Tùy cậu. "
Phàm Nhất Hàng đối với loại chuyện như thế này không có hứng thú, lạnh nhạt nói một tiếng. Mà sau đó lại đột nhiên dừng bước, ánh mắt rơi vào người Tần Thiên Thiên.
Cảm nhận được ánh mắt của Phàm Nhất Hàng, khuôn mặt Tần Thiên Thiên không khỏi nóng lên.
Bởi vì ánh mắt của người thiếu niên, mà cô vô cùng lúng túng, tay đều không biết nên đặt ở đâu, tim đập liên hồi. Cô hỏi: "Có chuyện gì vậy? "
"Cậu dùng thẻ học sinh của cô ấy, vậy cô ấy làm thế nào? "
"Hả? " Tần Thiên Thiên không kịp phản ứng.
"Tôi nói thẻ học sinh. "
Ở Thất trung*, có một quy định bất thành văn, đó là "chỉ nhìn thẻ học sinh không nhìn người".
*Vì trường Trung học số 7 dài quá nên mình đổi thành Thất trung nhé!
Không mang theo thẻ học sinh thì cho dù là có mặc cả bộ đồng phục cũng sẽ bị từ chối, coi như là người ngoài, và phải bị xử phạt. Phàm Nhất Hàng ngày đầu tiên đến trường học báo cáo trình diện thì đã được nghe hiệu trường nhấn mạnh qua quy định này.
Tần Thiên Thiên ngây người một lúc, sau đó cô giải thích.
"Chị ấy với người trong hội học sinh quan hệ rất tốt, họ sẽ chỉ ngăn chặn tớ thôi, sẽ không ngăn chị ấy lại đâu. Vậy nên chị ấy có đeo thể học sinh hay không đều không có vấn đề gì cả. "
Cả trong và ngoài lời nói của nữ sinh đều là giải thích cho chính mình. Không hề nghĩ đến La Vy Vy cho dù là không đeo theo học sinh cũng không có vấn đề gì hết, nhưng đưa thẻ học sinh cho cô ta cũng không phải là nghĩa vụ của La Vy Vy.
Cô ta hoàn toàn không có một chút cảm kích nào cả.
Phàm Nhất Hàng không thèm để ý đến nữ sinh này, sau đó "ờ" một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
Sắc mặt Tần Thiên Thiên có chút khó coi. Cô không biết tiếng "ờ" này của Phàm Nhất Hàng là có ý gì, nhưng tuyệt đối không phải là có ý tốt đẹp gì cả.
Không tới hai tuần ngắn ngủi, lại chỉ vì ngồi cùng bàn với La Vy Vy mà cậu đã bắt đầu thiên vị cô ấy hơn rồi sao?
La Vy Vy đúng là xấu xa như vậy... Hoàn toàn là một người con hư hỏng!
Con người đáng ghét như vậy, vì cớ gì Phàm Nhất Hàng lại muốn thiên vị cô ấy chứ!
Tần Thiên Thiên đè nén nỗi buồn đang cuộn trào mãnh liệt tận đáy lòng. Trên mặt vẫn duy trì nu cười ấm áp như cũ. Tay trái nắm chặt lại nhưng cũng không có nản lòng.
Hết chương 9
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT