Hiện tại là năm Thừa Hòa thứ tám, phủ quốc công bị hủy vào năm Thừa Hòa thứ mười bốn, Văn Chiêu còn sáu năm để xoay chuyển lịch sử.

Nàng vừa đi vừa tính toán. Câu “Cô nương cẩn thận” trong miệng Phù Diêu vừa thốt ra, nàng đã va phải sau lưng của một người, người nọ vội vàng xoay người đỡ nàng, Văn Chiêu xoa xoa mũi, ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Tam ca, anh ruột của nàng.

Lúc này Tam ca Khương Văn Tập vừa mười lăm, gương mặt tựa ngọc, vẻ trẻ con vẫn còn nhưng lại luôn cố trưng ra bộ dáng ông cụ, hắn hỏi, “Chiêu Chiêu sao muội thất thần vậy?”

Văn Chiêu cơ hồ tham lam mà nhìn Tam ca, đây chính là người mà khi trên đường cả nhà bị lưu đày đến Tây Bắc thay nàng chịu roi xong vẫn cười an ủi nàng “Tam ca không đau”, không nghĩ đến bản thân vừa mở miệng, trên hàm răng đều dính đầy máu tươi.

Bây giờ Tam ca vẫn sống sờ sờ trước mắt nàng, thật tốt, thật tốt.

Khương Văn Tập thấy muội muội ngây ngốc không đáp, khom người trấn an nàng “Chiêu Chiêu đừng lo lắng, muội đã rửa sạch oan khuất rồi, sẽ không ai có thể trách muội nữa.” Nói xong còn xoa đầu nàng.

Chỉ là hình phạt của Tam thẩm có chút nhẹ, trong mắt hắn xuất hiện một tia mờ mịt.

Văn Chiêu vùi mặt vào trong lồng ngực của Tam ca, gọi “Tam ca...” đem tất cả hoài niệm Tam ca kiếp trước đã mất mà nay vui vẻ tìm lại được đều chôn vùi vào trong tiếng gọi kia.

Nàng đem nước mắt cọ trên vạt áo Tam ca, cuối cùng ngẩng đầu nói, “Tam ca, chúng ta đi thăm mẫu thân đi.”

Khương Văn Tập chỉ thấy nàng đang chịu ủy khuất nên cười nói “Không sao, không có chuyện gì rồi”, lại dặn dò nàng “Chiêu Chiêu lúc này không nên nhăn mặt để cho mẫu thân nhìn thấy, mặc dù kế mẫu không phải là mẹ ruột của chúng ta, nhưng tâm tư không xấu, lần này hạ sinh Lục đệ mất đi không ít sức, Chiêu Chiêu cười một cái được không?”

Văn Chiêu nín khóc mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng!”

Nếu như ngày trước chắc chắn nàng sẽ bĩu môi nói “Nhưng Chiêu Chiêu không thích bà ta!” biểu tình trên mặt đều sẽ không tình nguyện, thậm chí cảm thấy Tam ca sao lại mau quên mẫu thân, trái lại mà xoay người chạy vào vòng ôm của kế mẫu rồi.

Thậm chí từng có lần nàng nói như vậy, chỉ là Tam ca nghe xong không oán giận mà lại cực kì bi thương nhìn nàng một cái, Văn Chiêu chỉ nhớ Tam ca của khi ấy, so với bất kì lúc khác đều suy yếu thống khổ. Ánh mắt ấy khiến nàng không dám nhìn lại lần hai, cho nên nàng cũng không nhắc đến mẫu thân nữa.

Mà trải qua kiếp trước, Văn Chiêu không thể không thừa nhận, Tam ca so với nàng nhìn thấu triệt hơn, Tần Thị đối đãi với bọn họ quả thật là tận tình tận nghĩa rồi.

Nhấc chân bước vào trong phòng, nhìn thấy Tần Thị được nha hoàn dìu dậy dựa vào gối, cười tiếp đón hai người “Văn Chiêu, Văn Tập.” Tính ra cũng mười mấy năm không nhìn thấy mẹ kế rồi, lúc này bà vừa hai mươi, dung mạo không tính quá xinh đẹp, chỉ ở bậc trung nhưng lại có một cổ tiêu sái anh khí, rất có phong thái như Phủ Viễn tướng quân cha của bà.

Trang Thị và Tần Thị, một người là con gái của thái phó phò trợ thái tử, một người là con gái của tướng quân Phủ Viễn, cả hai đều là con của danh môn, đều phù hợp gả vào phủ quốc công, nhưng lại đều gả cho Khương Nhị gia, đại khái là vì gương mặt của ông.

Khương gia dùng võ đi lên, Khương Nhị gia lại cố tình không hiểu huơ đao múa kiếm, chỉ biết cầm kì thi họa, hơn nữa vì gương mặt kia nên được người kinh thành phong là “Khương Phan An”.

Văn Chiêu phục hồi tinh thần, Tam ca đang lén lút kéo tay áo nàng, hóa ra Tần Thị đang nói chuyện với nàng. Nếu đã hạ quyết tâm muốn cùng kế mẫu thiết lập quan hệ tốt thì phải tự bộc lộ thành ý.

Nàng tiến lên hai bước, đứng bên giường bà “Mẫu thân hôm qua đã khiến Chiêu Chiêu dọa sợ rồi, hôm nay Chiêu Chiêu mới qua đây.” Nàng ngày xưa tự xưng là “Văn Chiêu” bây giờ đổi thành “Chiêu Chiêu” hệt như lúc Tam ca gọi nàng.

Nhớ đến ngày trước cùng Tần Thị nói chuyện đều là “ta” và “người”, ngữ khí cũng rất xa cách.

Tần Thị đối với thái độ thân thiết của Văn Chiêu vừa kinh ngạc lại mừng thầm, cười nói “Chiêu Chiêu đừng để tâm chuyện này nữa, lại đây xem đệ đệ đi.” Tần Thị tính tình tiêu sái, tuy rằng nghi hoặc thái độ thay đổi của Văn Chiêu nhưng cũng không cố truy xét, tóm lại đây vẫn là một chuyện tốt.

Khương Văn Tập cũng vui mừng cười nói “Chiêu Chiêu trải qua lần này đã hiểu chuyện không ít rồi.” Kiếp trước Văn Chiêu vẫn khiến cho Tam ca phiền muộn, bây giờ nghe ra có chút thoải mái nói không nên lời.

Không khí giữa ba người hiếm khi ấm áp hòa thuận như vậy, lúc này một thân ảnh màu hồng tiến vào, trợn to mắt nói “Nhị tỉ, ngươi cách xa đệ đệ của ta một chút!”

Tần Thị lập tức nhíu mày, thấp giọng mắng: “Khương Văn Đàm!” Khương Văn Đàm bốn tuổi, đứng thứ năm, cả người mặc đồ màu hồng, khí thế không nhỏ.

Khí thế Khương Văn Đàm lập tức yếu đi một chút, nàng biết mẹ nàng gọi như thế là lúc đang tức giận rồi, nhưng vẫn cường ngạnh nói “Mặc kệ hôm nay nương dạy dỗ Đàm Nhi thế nào thì Đàm Nhi vẫn phải bảo vệ đệ đệ!”

Lúc này Lục tiểu gia Văn Dậu bị tỉ tỉ ruột đánh thức “Oa oa oa” khóc, tiếng khóc yếu ớt như mèo con.

Khương Văn Đàm le lưỡi không dám nói tiếp nữa, chột dạ mà trốn sang một bên, lén lút đánh giá Nhị tỉ. Hửm? Biểu tình Nhị tỉ hôm nay cư nhiên xem ra hình như không đáng ghét như vậy. Không đúng, mặc dù Nhị tỉ xinh đẹp nhưng tỉ ấy rất xấu xa!

Lúc ra ngoài cửa vừa vặn gặp phải Nhị gia định tiến vào, Văn Chiêu hành lễ với người cha phong hoa tuyệt đại của mình, cha đẹp (nguyên văn 美貌爹[mỹ mạo cha]) vội đỡ lấy nàng, hơi chau mày hỏi “Đầu gối của Chiêu Chiêu còn đau không?”

Đau chứ, sao lại không đau, quỳ từ sáng đến tối đó.

Nhưng vừa nâng mắt nhìn thấy sự lo lắng, buồn phiền phảng phất trong mắt cha, nàng cảm thấy bản thân giống như kẻ phạm tội, vội vàng lắc đầu “Chiêu Chiêu không đau, cha yên tâm.”

Mười mấy năm chưa từng có chút nhẹ nhõm khiến cho Văn Chiêu tựa như một dây cung đột ngột đứt đoạn, bóng tối lập tức xâm nhập vào trong giấc mộng dài của nàng.

Nàng lôi theo xiềng xích theo sau đội ngũ phía trước, vết sẹo trên mặt không có mặt nạ che giấu, bại lộ trước ánh nhìn của mọi người, nàng không dám ngẩng đầu, chỉ nhìn cỏ xuân dưới chân đã mọc cao ba tấc, đôi giày thêu hoa của nàng cũng càng ngày càng nát.

Nàng đi càng lúc càng chậm chạp, càng lúc càng mất sức, Tam ca bước đến đỡ nàng, liền nghe một tiếng nha sai “Thiếu ăn đòn!” sau đó tiếng roi quất xuống, Tam ca vội vàng ôm lấy nàng, không rên một tiếng, roi của nha sai cũng không rơi trên người nàng, nên gã tức giận lại quất thêm mấy roi, trong không trung chỉ nghe tiếp “vùn vụt”, sau đó “chát” lên da thịt, Tam ca đau đến không nhịn được mà rên ra tiếng, thế nhưng vẫn cười nói “Chiêu Chiêu khóc cái gì, Tam ca không đau.” Nụ cười có chút thảm hại. Nước mắt rơi càng lúc càng nhiều “Tam ca...huynh buông muội ra đi.” Tam ca càng ôm chặt hơn nói “Chiêu Chiêu là cành vàng lá ngọc, không ai có thể đánh muội.” Trên mặt mang theo vẻ cố chấp.

Văn Chiêu cơ hồ cho rằng trọng sinh chỉ là một giấc mộng, nàng vẫn đang ở trong địa ngục.

Hoảng hốt nghĩ đến nàng ở trong cung, mà không phải lưu đày ở Tây Bắc, nàng đã hai tư rồi, không phải mười sáu, mà Tam ca nàng cũng đã...

Nàng tại sao lại ở đây nhỉ, còn có ai sẽ cứu nàng.

“Cố gắng mà sống tiếp...”

Đột nhiên vang lên giọng nói, tựa như truyền từ nơi rất xa đến, xuyên qua đường hầm thời không dài hẹp, mang theo chút âm vang trống rỗng.

Văn Chiêu thở hồng hộc tỉnh lại, Phù Diêu đang dùng khăn tay lau mồ hôi trên mặt nàng, mặt đầy lo lắng hỏi nàng “Cô nương là bị bóng đè ở sao?”

Đêm qua mơ đủ loại chuyện tựa như nàng đã chết, Văn Chiêu tự nói với chính mình trước mắt nàng bây giờ mới là thật, đưa mắt hỏi Phù Diêu “Bây giờ là giờ nào rồi?”

“Tiều thư, giờ Thìn canh ba rồi, nên rửa mặt chải đầu thôi.”

Tiến vào Thọ Duyên đường thỉnh an với lão phu nhân, sau khi đủ người, lão phu nhân cất giọng “Quốc công gia ở biên cương xa xôi, người sáng tối chờ vãn bối nỗ lực vươn lên để ngày sau có thể phục vụ thật tốt cho triều đình, Văn Đạo đã trong quân đội tôi luyện, Văn Ngọc lập tức kết thúc rồi, Văn Tập học thêm ba năm...”

Văn Đạo là Đại ca, hai mươi tuổi, đi theo đường võ, theo lão quốc công hành quân ở Tây Bắc. Văn Ngọc mười bảy tuổi, Nhị thiếu gia, cùng mẹ với Đại ca Đại tỉ, là thai song sinh với Đại tỉ Văn Cẩn, chắc là gần đến khoa thi mua xuân, Văn Ngọc muốn đi đường văn bước vào hàn lâm.

Văn Chiêu có chút ấn tượng, Văn Ngọc chính là nhị giáp đệ nhất Truyền lư (truyền lư là người đỗ các khoa thi đình), thành tích không tồi. Thám hoa năm ấy là biểu đệ Trang gia, Trạng nguyên là một người ngoài kinh, năm ba mươi tuổi, trở thành một kẻ rất có khí vận.

Nghe nói năm đó vị Trạng nguyên họ Lục kia trên đường vào kinh thành gặp thủy phỉ, tiền tài mất hết, cách kinh thành một trăm dặm gặp được người của Uy Viễn Hầu tiếp tế, sau đó vào thành, kim bảng đề tên. Đường quan thông suốt, thăng chức rất nhanh, Uy Viễn Hầu bại trận làm thánh thượng nổi giận, nhớ lại tình xưa, toàn lực bảo vệ Uy Viễn Hầu.

Vốn dĩ cả nhà Uy Viễn Hầu bị biến thành thứ dân nhưng vì có nhờ hắn mà thoát khỏi suy vong.

Lúc này cách khoa thi mùa xuân chỉ có nửa tháng. Văn Chiêu quyết định sẽ đoạt lấy phần ân đức này của Uy Viễn Hầu. Từ lúc nàng nhớ chuyện đến giờ, liền trở thành tiểu cô nương có vài phần lãnh bạc, mà cô gái lương thiện ngây thơ trước đây đã bị nỗi tuyệt vọng cùng bi ai chồng chất nhiều năm trước tra tấn đến biến chất, nói nàng ích kỷ cũng được, nàng chỉ muốn bảo vệ cả nhà thôi.

Hi vọng vị này có thể trở thành tể tướng bên thánh thượng, có thể giúp phủ quốc công đảm bảo thêm một phần an nguy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play