"Hoàng thượng, đây là thư tín giữ lại được." Thị vệ Chung Ngọc hai tay trình lên một phong thư giấy da trâu, sáp nến niêm phong vẫn còn. Hoàng thượng lật qua lật lại nhìn nhìn, bên trên không viết tên, nội dung bên trong cũng cực kỳ ngắn gọn.

Chỉ có mấy chữ: "Đa tạ đã báo cho biết, đồng ý nhị phẩm tước."

Tay Hoàng thương nắm tờ giấy viết thư giận đến mức phát run, là ai có khẩu khí lớn như thế, lấy tước vị làm thù lao?! Xem ra tiểu súc sinh đó muốn lật trời rồi!"

"Thư này gửi cho ai?" Hoàng thượng trầm giọng hỏi.

Trong điện phút chốc yên lặng, Chung Ngọc trả lời: "Là... trưởng thị vệ."

Tằng Khải... Hoàng thượng nghe xong liền nhíu lông mày, Tằng Khải là người mà ông ta cảm thấy khó làm phản nhất.

Chung Ngọc vội vàng bổ sung: "Ti chức cảm thấy việc này tất có ẩn tình, trưởng thị vệ từ trước đến nay trung thành tuyệt đối, làm sao lại bí mật thư từ qua lại với người không rõ lai lịch?"

Hoang thượng ném giấy viết thư tới trước mặt Chung Ngọc, thở dài một hơi: "Ngươi xem đi." Chung Ngọc nhặt lá thư lên, liếc mắt liền đọc xong nội dung, nghe Hoàng thượng lại nói: "Ngươi là người mà hắn phí hết tâm tư vun trồng, đương nhiên sẽ nói đỡ cho hắn."

Chung Ngọc lập tức quỳ một chân trên đất, thành khẩn lại kiên định nói: "Ti chức không dám. Chỉ là sự trung thành của trưởng thị vệ là thứ mà một đám thuộc hạ như ti chức đều rõ như ban ngày. Ti chức cho rằng, việc này vẫn chưa thể sớm kết luận, để tránh xử oan người tốt."

Hoàng thượng nghĩ đến lúc lên triều, ánh mắt Thái tử nhìn ông ta mơ hồ mang theo sự căm hận bi thương, nhưng không nói bất kỳ điều gì. Lại nghĩ đến phong thư "Đa tạ đã báo cho biết" này, lập tức phân phó Chung Ngọc: "Ngươi đi liên lạc với Triển Nghiệp một chút." Triển Nghiệp là người mà ông ta sắp xếp vào phủ Thái tử, từ trước đến nay ẩn nấp rất kỹ, chuyện thay ông ta hạ độc cũng được một khoảng thời gian rồi, nếu như Triển Nghiệp xảy ra chuyện, vậy thì trong đám thị vệ mà ông ta nuôi vô cùng có khả năng có nội gián.

"Vâng."

Sau khi Chung Ngọc lui ra, Hoàng thượng nhìn phong thư trên bàn, khẽ nói một tiếng: "Tằng Khải à Tằng Khải..."

Chẳng lẽ Thái tử thật sự là cái đích mà mọi người cùng hướng tới, ngay cả trưởng thị vệ của ông ta cũng muốn quy phục, tranh giành công lao phò tá vua sao?

Đang là lúc nắng ấm thoải mái, Văn Chiêu dựa nghiêng trên mỹ nhân tháp* xem thoại bản, lật từng tờ từng tờ. Lục Nhiên suy nghĩ chu đáo, nghĩ đến lúc mình lên triều Văn Chiêu ở trong phủ khó tránh khỏi nhàm chán, bởi vậy trước khi thành thân lúc tu sửa phủ đệ liền đặt mỹ nhân tháp ở trong viện, sửa chữa một cái đình nhỏ, mùa đông thì trải thảm mềm, mùa hè thì hạ rèm châu. Vốn là muốn làm một cái xích đu, lại lo lắng Văn Chiêu sẽ ở nơi hắn không nhìn thấy mà bị thương, nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn là đọc sách thưởng trà gϊếŧ thời gian khiến hắn yên tâm hơn một chút.

(*: Là nơi nữ nhân nghỉ ngơi. xưng là "Quý Phi Tháp", chế tác tinh xảo, hình thái ưu mỹ, mặt so sánh nhỏ hẹp, có thể ngồi có thể nằm, chế tác tinh xảo, cổ đại chuyên cung cấp phụ nữ ban đêm nghỉ ngơi.)

Văn Chiêu chưa bao giờ chờ đợi một người như vậy. Nhìn thì giống như nhàn hạ, thật ra trong lòng trong mắt lại chờ một chiếc xe ngựa dừng ở cửa phủ, ở trên đó có người cùng nàng dùng bữa đi xuống. Chỉ vì người đó là Lục Nhiên mà chờ đợi như vậy cũng thành ngọt ngào.

Chỉ là hôm nay lại chờ lâu hơn một chút...

Lục Nhiên bị Hoàng thượng gọi đến Tử Thần điện nghị sự. Cung nhân ở cửa điện biết đây là hồng nhân trước mặt Hoàng thượng, không chút do dự liền đi vào bẩm báo Hoàng thượng. Lục Nhiên không biết Hoàng thượng gọi hắn đến vì chuyện gì, nhưng loáng thoáng cảm thấy có chút liên quan đến Tằng thị vệ.

Hoàng thượng cấm túc Tằng thị vệ, còn phái thị vệ chặt chẽ trông giữ. Người bên ngoài đều không biết nguyên nhân, không rõ vì sao trưởng thị vệ rất được tin tưởng lại chọc giận Hoàng thượng. Lục Nhiên đương nhiên biết rõ, việc này vốn là tác phẩm của hắn và Thái tử.

Tằng Khải là trợ thủ đắc lực của Hoàng thượng, chia rẽ sự tín nhiệm giữa bọn họ đương nhiên có thể làm suy yếu thế lực của Hoàng thượng, hơn nữa ánh mắt của Tằng thị vệ này nhìn Lục Nhiên luôn có một vài điểm không thích hợp như vậy, Lục Nhiên tự hỏi mình không có bất kỳ sơ hở nào, sự hoài nghi không có lý do của Tằng thị vệ khiến hắn cảm thấy, là lúc đánh đòn phủ đầu rồi.

Trong điện, Hoàng thượng cười ha hả gọi hắn đến gần hơn một chút, trấn an nói với hắn: "Người bên kia của Thái tử suốt ngày chèn ép ngươi, ngươi cũng không dễ dàng... Chỉ là quân thị vệ của trẫm xảy ra một chút vấn đề, khiến trong lòng trẫm rất khó chịu, cũng không biết rốt cuộc ai có thể tin, ai không thể tin, vị trí đế vương này, cũng không dễ ngồi..." Dứt lời còn ho khan vài cái, càng ho càng kịch liệt.

"Xin Hoàng thượng bảo trọng long thể." Lục Nhiên vô cùng thành khẩn, giống như thật sự đang lo lắng cho thân thể của Hoàng thượng.

Hoàng thượng phất tay áo, rồi nói tiếp: "Một lòng chân thành của ái khanh ngược lại khiến cho lời sau của trẫm khó mà nói ra miệng..." Dáng vẻ Lục Nhiên một bộ rửa tai lắng nghe, nhưng trong lòng âm thầm cảnh giác, nghe giọng điệu của Hoàng thượng, lời kế tiếp nhất định không phải là chuyện gì nhẹ nhõm.

"Trẫm lại không biết, Lục ái khanh biết võ, hơn nữa công phu còn rất cao?" Giọng nói Hoàng thượng bình thản, sức lực đặt chén trà xuống lại nặng hơn một chút.

Sắc mặt Lục Nhiên không thay đổi, trả lời: "Chỉ biết một chút công phu bảo vệ tính mạng mà thôi, gia phụ từng bị giặc cỏ gây thương tích, chỉ sợ vi thần gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm, bởi vậy mời sư phụ dạy một chút bản lĩnh thoát thân."

Hoàng thượng trầm ngâm một lúc, cười nói: "Thì ra là thế, chỉ là có người nói với trẫm, đại hội Hoa đăng bốn năm trước Lục ái khanh lại biểu hiện xuất sắc, cọc hoa mai giống như cây định mà cũng giẫm được..." Hoàng thượng ném chén trà xuống mặt đất, ám vệ ẩn nấp xông ra.

Lục Nhiên đang tính toán, cũng không ngờ tới hành động vô tình bốn năm trước đó hôm nay sẽ mang đến tai họa cho mình.

Hoàng thượng nhìn chằm chằm phản ứng của Lục Nhiên. Hắn giống như bị ám vệ xông ra dọa sợ rồi, trên chân một cách tự nhiên mà sử dụng một loại bộ pháp kỳ lạ, giúp hắn tránh thoát mấy kiếm, nhưng bản lĩnh của hắn giống như chỉ có như thế, chưa tới mấy chiêu liền muốn tránh cũng không được, trường kiếm của ám vệ "phập" một tiếng đâm vào người.

Lục Nhiên lộ vẻ đau xót, khuôn mặt tuấn tú có chút vặn vẹo: "Hoàng thượng..."

"Các ngươi lui ra đi."

Con người dưới tình huống nguy cấp, kiểu gì cũng sẽ sử dụng toàn bộ bản lĩnh để bảo vệ bản thân, Lục Nhiên vừa rồi gặp phải đao quang kiếm ảnh vô tình, bản lĩnh khắp người vốn dĩ không thể giấu được. Thật sự là hắn có mấy phần bản lĩnh chạy thoát thân, nhưng nếu muốn nói công phu của hắn rất cao thì lại là không tới.

Hoang thượng đưa tay đỡ Lục Nhiên đang đau đến mức đứng không thẳng, trên mặt áy náy: "Xem ra là trẫm đa nghi rồi, Hoài Khanh cũng đừng trách trẫm, trẫm thật sự là bị những người phản bội trẫm làm cho trông gà hóa cuốc rồi."

Giọng nói của Lục Nhiên hơi phát run, lại mang theo sự kiên định không thể nghi ngờ: "Nếu như vậy... có thể chứng minh lòng trung thành của vi thần, vi thần bằng lòng ăn thêm mấy kiếm nữa." Quân quân thần thần, Lục Nhiên lẽ ra không nên ở trước mặt Hoàng thượng ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông ta, Lục Nhiên lại giống như một tiểu tử nóng lòng chứng minh mình, trong mắt mang theo vẻ đau xót nóng vội mà nhìn xem Hoàng thượng: "Chỉ là thần không thể chết đi như thế, từ nhỏ thần đã lập chí vì quân chủ mà giải trừ âu lo, nếu như ra đi trước khi thực hiện tâm nguyện thì thần chết không nhắm mắt."

Hoàng thượng vốn có chút thưởng thức đối với bề ngoài của Lục Nhiên, lúc này người này lại có bộ dáng yêu ớt hiếm thấy, trong lòng Hoàng thượng ấm áp, thở dài: "Trách trẩm nghi ngờ lung tung rồi. Ôi, người trẫm có thể tín nhiệm, quả thực là không nhiều lắm..."

Cung nhân xung quanh bị biến cố này làm kinh sợ đến mức hai chân run lên, Hoàng thượng không để ý, nghĩ tới một chuyện, lại cười nói với Lục Nhiên: "Trẫm dẫn ngươi đi xem vài thứ."

Lục Nhiên biết mình hôm nay xem như là qua ải rồi, cảm thấy hơi buông lỏng, tay vẫn che ở vết thương, tính toán sau khi về nhà thì phải làm thế nào mới có thể giấu được Văn Chiêu. Suy nghĩ lại, nếu như hắn cho Văn Chiêu xem vết thương, Văn Chiêu nhất định sẽ đau lòng lại mềm lòng, những chuyện khác cũng phải theo ý hắn. Nhưng hắn lại càng không muốn thấy dáng vẻ đau lòng rơi lệ của nàng, quá cảm thấy có lỗi rồi.

Đang nghĩ lợi, Hoàng thương đã dịch chuyển bình phong, mang theo hắn đi vào một mật thất, Lục Nhiên yên lặng ghi nhớ vị trí, theo Hoàng thượng đi vào.

Mật thất này cũng không phải là phòng nhỏ đóng kín, mà là có mấy lối đi thông tới nơi không nhìn thấy, đen kịt giống như con mắt của ma quỷ, lại khiến trong lòng Lục Nhiên dâng lên một phỏng đoán khiến hắn kích động. Cơ thể kiềm chế gần như run rẩy, Lục Nhiên nghe Hoàng thượng khoan thai nói: "Chính là chỗ này, kiệt tác của trẫm."

Toàn bộ mật thất giống như bàn tay xòe ra, ngoại trừ lối đi không biết thông đến nơi nào thì đây là nhà đá rộng nhất mà bọn họ đứng, trong nhà đá sắp xếp mấy cái tủ lưu ly màu băng lam.

Mật thất này không biết là chế tạo từ nguyên liệu gì, người ở trong đó lại sinh ra từng đợt lại từng đợt ý lạnh.

Hoàng thượng mang Lục Nhiên đến gần tủ lưu ly, thứ đột nhiên đập vào mắt khiến hai mắt Lục Nhiên khẽ nhếch, hắn đang cực lực khắc chế, nhưng hắn vẫn lạnh đến phát run, buồn nôn đến muốn ói.

Chuyện di thư lần trước đã làm lộ chuyện Hoàng thượng thích luyến đồng, nhưng cuối cùng những đứa trẻ mà Hoàng thương thả ra khỏi cung đều chỉ là một vài ấu linh (những đứa trẻ đào kép) đơn thuần, được kiểm tra thì không bị một chút xâm phạm nào. Dấu vế hành hạ, chuyện luyến đồng chỉ có thể kết thúc. Nhưng hiện tại, Lục Nhiên đã nhìn thấy chân tướng rồi.

Trong tủ lưu ly trước mắt hắn này có một nam đồng đứng đó, hai mắt nhắm nghiền, khắp người xám trắng, cậu bé ôm chặt lấy hai tay, trán chống lên cửa tủ trong suốt, cậu bé dường như muốn ngồi xổm xuống cuộn tròn lại, nhưng không gian tủ dựng thẳng chật hẹp chỉ đủ cho cậu bé đứng thắng.

Hoàng thượng dường như rất hài lòng với sự giật mình của Lục Nhiên, an ủi hắn: "Đừng sợ, bọn chúng đều chưa chết." Người chết đều xử lý rồi.

Lục Nhiên có chút khinh bỉ.

Lúc này hắn nhớ tới Quách Dần, cũng nhớ tới đệ đệ Quách Mão của hắn ta. Mặc dù tính theo thời gian Quách Mão tiến cung, khả năng cậu bé còn sống là cực kỳ nhỏ nhưng Lục Nhiên lại rất muốn tìm Quách Mão ở trong những đứa trẻ này.

"Người mà trẫm tín nhiệm đều từng thấy những thứ này rồi, cho nên hôm nay trẫm mang ngươi đến." Hoàng thượng nhìn Lục Nhiên, trong mắt có chút sự vui vẻ bố thí cao cao tại thượng, phảng phất như mang Lục Nhiên nhìn những "kiệt tác" này là may mắn mà kiếp trước hắn tu luyện, Lục Nhiên nên cảm tạ ông trời.

Trong nháy mắt Lục Nhiên nghĩ đến việc kết liễu cẩu Hoàng đế này ở trong mật thất.

Nơi này chỉ có hai người bọn họ, thời cơ và địa điểm hoàn mỹ cỡ nào. Hắn gần như động tâm.

Nhưng bên ngoài có nhiều người như vậy, nếu như có một mình hắn đi ra, tất nhiên sẽ dẫn tới hoài nghi, cho dù cuối cùng Thái tử lên ngôi thì hắn không trách được việc chịu tội. Hắn không chết thì khó mà ngăn chặn miệng mồm thiên hạ.

Nếu như hắn một thân một mình thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ hắn còn có thê tử, ở nhà chờ hắn trở về...

Hoàng thượng thấy sắc mặt trắng bệch của Lục Nhiên, lo lắng hỏi hắn: "Trong lòng khó chịu?"

Lục Nhiên gật gật đầu, lại lắc đầu, ngược lại không biết trả lời thế nào. Hoàng thượng cười vỗ vai hắn: "Trẫm có thể hiểu được, sau này sẽ quen thôi."

"Ai lại không có một chút sở thích chứ, trẫm ở vị trí cao, sở thích dễ làm cho người ta lên án như vậy cũng chỉ có thẻ che giấu... trẫm cũng đã cho ngươi xem sở thích này mà không che giấu chút nào, thật sự là bởi vì xem ngươi là người thân cận."

"Hoài Khanh, giúp trẫm làm một vài chuyện được không?"

Lúc Lục Nhiên hồi phủ thì sắc trời đã dần tối, Văn Chiêu đang vùi trên mỹ nhân tháp, lấy sách che mặt lại ngủ mất. Trên người nàng đắp chăn mỏng, nha hoàn ở bên cạnh trông nom.

Hai nha hoàn thấy hắn về liền muốn lên tiếng chào hắn, Lục Nhiên ra hiệu cho bọn họ im lặng, cúi người ôm lấy Văn Chiêu.

Văn Chiêu trong giấc mơ hoảng hốt cảm thấy mình là một chiếc thuyền lá lênh đênh, nhấp nhô trong biển rộng. Mở mắt ra thành một cái khe nhỏ, thấp thoáng thấy được cái cằm đường cong trôi chảy của Lục Nhiên, Văn Chiêu bất mãn hừ một tiếng, vùi đầu vào cổ của Lục Nhiên cẩn thận ngửi ngửi.

Lục Nhiên nghiêng đầu dùng cằm chọt chọt đầu của Văn Chiêu, đổi lấy tiếng kêu lẩm bẩm như con thú non của Văn Chiêu, Lục Nhiên trầm giọng cười nàng: "Nương tử là lo lắng vi phu uống hoa tử* à?"

(*: Uống rượu có kỹ nữ hầu.)

Ngực của hắn rung động, trong lời nói vừa là nương tử lại là vi phu, khiến Văn Chiêu tỉnh táo hơn phân nửa, Văn Chiêu đẩy hắn, phát hiện ra mình đang lơ lửng bị hắn ôm trong ngực, lại vội vàng ôm cổ hắn, cả giận: "Ai lo lắng!"

Nếu như Lục Nhiên thật sự muốn lưu luyến nơi hoa lâu, mấy vũ cơ yêu diễm trong phủ hắn liền đủ cho hắn hưởng dùng. Văn Chiêu lại hít hà trên người hắn: "Ta cảm thấy có vài mùi kỳ lạ..."

Cơ thể Lục Nhiên thoáng cứng đờ, nhớ tới vết thương trên người mình, thuận miệng trả lời: "Hôm nay vào triều tiếp xúc với nhiều người như vậy, không tránh khỏi nhiễm mùi của người khác, ta đi tắm, sẽ không xông cái mũi thính này của nàng đâu."

Lúc dùng bữa, Lục Nhiên gần như là cả quá trình xem Văn Chiêu ăn cái gì, ý cười nhu hòa, giống như là đang hưởng thụ dáng vẻ ăn của nàng, Văn Chiêu gần như muốn ném đũa, trừng hắn: "Chàng mà còn nhìn thì ta sẽ không ăn nữa!"

"Hôm nay ta không đói lắm, chỉ muốn nhìn nàng ăn."

Văn Chiêu dùng ánh mắt quan tâm thiểu năng mà nhẹ nhàng nhìn Lục Nhiên một chút, hỏi hắn: "Hôm nay chàng hình như có chút là lạ, làm sao vậy?" Nàng hỏi rất tùy ý, nhưng rốt cuộc lại để lộ ra một chút căng thẳng.

Lục Nhiên giống như đi một vòng ở điện Diêm La âm trầm trở về, tất cả sự vui vẻ sôi nổi thế tục đều khiến hắn cảm thấy như đã có mấy đời. Dáng vẻ Văn Chiêu ăn uống đều làm hắn mê muội, muốn mãi mãi ngắm nhìn.

Buổi tối, Lục Nhiên bình thường đều sẽ ồn ào náo trời náo đất với nàng, hôm nay lại đàng hoàng nằm bên cạnh nàng, Văn Chiêu chọc chọc ngực Lục Nhiên, cười hắn: "Hôm nay sao lại ngoan như vậy?"

Lục Nhiên bắt được tay nàng cắn nhẹ, dỗ nàng: "Đi ngủ sớm đi."

Văn Chiêu cảm thấy càng ngày càng kỳ lạ, đến gần thêm một chút, gần như là dán vào người hắn, cẩn thận nhìn khuôn mặt hắn. Hơi thở ấm áp của nàng phả lên mặt hắn, Lục Nhiên ôm nàng vào trong ngực, trầm giọng nói: "Hôm nay vốn định thả cho nàng nghỉ ngơi, còn làm loạn nữa là không được đâu."

Lời này vừa ra, Lục Nhiên vốn cho rằng người trong ngực sẽ thành thật hơn một chút, không nghĩ tới Văn Chiêu ngày càng náo loạn hơn, hôn trên môi trên mặt hắn mà không có chút kỹ xảo nào, trong mắt nàng lóe ánh sáng: "Hôm nay chàng ngoan thành như vậy, khiến ta rất muốn ở trên chàng."

Văn Chiêu vốn định học theo Lục Nhiên đùa nghịch lưu manh, không nghĩ tới mình rốt cuộc vẫn không có thiên phú, nói loại lời thô tục này cũng khiến nàng xấu hổ đỏ mặt đến mang tai.

Nhưng sự khác thường của Lục Nhiên khiến nàng hoảng hốt, nàng phải dùng phương thức của mình để làm rõ.

Hơi thở của Lục Nhiên gần như trở nên nặng nề trong nháy mắt, xoay người chặn nàng, hai mắt rất có tính xâm lược khóa nàng lại: "Hôm nay ta muốn để cho nàng nhìn xem, là ai ở trên ai."

Văn Chiêu ôm thật chặt eo của hắn, bàn tay nhỏ ở trên dưới làm loạn, cười nhẹ, trong lúc lơ đãng hóa thành yêu tinh thanh thuần lại yêu mị: "Phu quân chẳng lẽ không muốn thử điều không giống bình thường một chút sao?"

Lục Nhiên cắn răng, nặn ra một câu từ trong cổ họng: "Nên để nàng xem ít thoại bản một chút!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play