Văn Chiêu không biết dự định của Tần thị, nàng đang bị vây bên trong một đám quý nữ. Gần như hít thở không thông. Lễ đội mũ của tam ca đã xong nghi thức, khách khứa ở lại có thể cùng nhau uống rượu, khách khứa không tiện ở lại cũng có thể tự mình rời đi. Mà những quý nữ bắt được lỗ hổng lại lôi kéo Văn Chiêu hỏi hết đông tới tây, so với lễ đội mũ trước đó còn nhiệt tình hơn.

Trong những quý nữ này có một vài người ngay cả mặt của Khương Văn Dập cũng chưa nhìn thấy, chỉ nghe trưởng bối trong nhà nhắc tới, trong lòng tích trữ một chút tưởng niệm, hơn nữa trưởng bối cũng ngóng trông bọn họ có thể gả vào Quốc công phủ, bởi vậy một hai người đều ôm tâm thái thử một lần mà đến xem lễ. Không nghĩ tới tam công tử này đúng là nhân vật chói mắt như vậy, cho dù không có gia thế để cho người ta chạy theo như vịt này thì cũng có thể làm say mê các cô nương đến thất điên bát đảo.

Văn Chiêu thật vất vả mới mượn cớ "thay y phục" mà thoát ra được. Lúc này hậu viện cũng không nhìn thấy được mấy bóng người, người hầu cũng chạy đến tiền viện hỗ trợ, Quốc công phủ lớn như vậy mơ hồ truyền đến tiếng ồn ào ở tiền viện lại có vẻ càng ngày càng vắng vẻ.

Văn Chiêu đi về phía phòng mình, hơn nửa ngày, toàn thân giống như thoát lực, khiến nàng muốn nằm một chút, nghỉ ngơi một chút, đến khi dậy lại chỉnh sửa lớp trang điểm. Nhưng khi nàng đến gần lại phát hiện cửa phòng khép ờ, mà hai người Phù Diêu Phù Cừ nhất định sẽ không sơ ý đến nỗi ngay cả cửa cũng quên đóng.

Văn Chiêu thoáng nín thở, từ trên tóc rút ra một cây trâm. Phù Cừ được Văn Chiêu để lại ở phòng trước, nếu có tình huống gì đột ngột xảy ra thì Phù Cừ có thể đối đáp chu toàn hơn một chút, mà Phù Diêu thì đi theo Văn Chiêu trở về hậu viện, thuận tiện giúp Văn Chiêu chỉnh sửa trang điểm. Tâm tư Phù Diêu qua loa, thấy Văn Chiêu rút cây trâm xuống vẫn có chút không rõ ràng cho lắm.

"Cô nương?"

Phù Diêu đã gọi thành tiếng, người bên trong chắc là biết được bọn họ trở về rồi, lại không có một chút động tĩnh nào, Văn Chiêu cảm thấy nghi hoặc, lại thản nhiên trả lời Phù Diêu một câu: "Vào phòng đi, ta muốn nằm một lúc, qua nửa canh giờ lại gọi ta."

Văn Chiêu có nghĩ tới bên trong có thể là Lục Nhiên, nhưng bên trong cũng có thể không phải là Lục Nhiên, nếu như không phải là Lục Nhiên... Văn Chiêu không nghĩ ra được là mình đã đắc tội ai, lại là ai chạy đến khuê phòng của nàng. Nơi ám sát có rất nhiều, ở khuê phòng cũng có chút tế nhị. Văn Chiêu hiện tại là người đợi gả, nếu như trong lúc mấu chốt gây ra chuyện gì không rõ ràng, nhân duyên của nàng và Lục Nhiên liền tràn ngập sự nguy hiểm, những người vốn phản đối nhân duyên này càng sẽ lấy chuyện này ra để nói.

Cho nên Văn Chiêu càng ngày càng cẩn thận, dưới tình huống biết được bên trong có lẽ có kẻ xấu cũng không dám lớn tiếng gọi hộ vệ tới.

"Thôi, mẫu thân chắc là lo lắng cho ta rồi, ta vẫn là mau mau quay lại phía trước thôi."

Phù Diêu nghi hoặc nhìn Văn Chiêu, cô nương vừa rồi đã phái Phù Cừ đi bẩm báo phu nhân, hiện tại tại sao lại nói lời này? Nàng ta mở miệng muốn lên tiếng, đã thấy Văn Chiêu lắc đầu ngăn nàng ta lại, Phù Diêu đành phải im lặng không nói lời nào.

Văn Chiêu nghĩ đến người bên trong nếu biết được nàng muốn quay lại tiền viện, kế hoạch của mình không áp dụng được thì sẽ thoáng tự loạn trận tuyến, nhưng bây giờ bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào. Văn Chiêu nhăn mày, chẳng lẽ người vào không phải là tặc, nếu là tặc thì hiện tại hẳn là đã làm được việc rồi.

Nắm chặt trâm cài tóc, Văn Chiêu không có theo lời nói mà đi tiền viện, mà là nhanh chóng đẩy cửa ra, xem xét xung quanh, quả thật không có người. Mà gian phòng của nàng giống như đúc lúc trước, không có dấu vết bị lục lọi, ngay cả bố trí trên bàn trang điểm cũng không hề nhúc nhích.

Chẳng lẽ là nàng suy nghĩ nhiều rồi? Trên thực tế là Phù Cừ bọn họ quên đóng cửa?

Phù Diêu mặc dù không rõ hành động liên tiếp này của Văn Chiêu, lại ngại vẻ mặt nghiêm túc của Văn Chiêu nên không hỏi, chỉ yên tĩnh lại nhanh nhẹn lấy đồ trang sức trên đầu Văn Chiêu xuống, để cho nàng nghỉ ngơi được yên ổn một chút.

Văn Chiêu nằm thẳng trên giường, nhắm mắt lại, trong lòng vẫn có một chút cảm giác quái dị không xua đi được. Đúng lúc này, Văn Chiêu cảm thấy có một mảnh vải mềm dán trên cánh tay nàng, bên cạnh cũng trầm xuống theo, giống như có người nằm bên cạnh nàng.

Ngửi được mùi thơm thanh nhã quen thuộc, Văn Chiêu đột nhiên uất ức, quay lưng đi buồn bực nói: "Lục Nhiên chàng tới làm gì? Ta còn tưởng rằng là kẻ xấu đấy, lo lắng đề phòng cả nửa ngày!"

Lục Nhiên ôm Văn Chiêu, khảm nàng vào trong lồng ngực mình, cho Văn Chiêu giận dỗi đưa lưng về phía hắn, nhưng trong lòng hắn lại lập tức được thỏa mãn. Văn Chiêu muốn tránh hắn, cánh tay của hắn ôm đến mức dịu dàng lại không cho phép từ chối, Văn Chiêu cũng tùy theo hắn, hừ một tiếng: "Cũng không sợ để cho người ta nhìn thấy."

Lục Nhiên khẽ hôn một cái lên đỉnh đầu Văn Chiêu, thấp giọng thở dài: "Quá nhớ nàng."

Văn Chiêu gần như trong nháy mắt liền mềm lòng, lại không muốn cứ như thế mà buông tha cho hắn, xoay người mặt hướng về phía Lục Nhiên, một ngón tay chọt vào ngực hắn, nhỏ giọng trách cứ: "Như vậy cũng quá mạo hiểm." Thấy hai mắt đen đặc của Lục Nhiên nhìn thẳng vào nàng không hề chớp mắt, Văn Chiêu lại bổ sung một câu: "Lại nói, chúng ta tạm thời cũng không vội, đúng không?"

Lục Nhiên vẫn không nói lời nào, Văn Chiêu lại nói liên miên lải nhải muốn thuyết phục hắn: "Chàng xem hôm nay khách khứa nhiều như vậy, lỡ như có ai nhìn thấy cái gì đó, lời đồn đại giống như hổ lang... hơn nữa hôm nay có rất nhiều nữ quyến tới, bọn họ chính là ngay cả hậu viện cũng đi vào, mà các cô nương hiện tại cũng thích lắm mồm..."

Văn Chiêu phối hợp mà nói, đôi môi đỏ hồng kia lúc mở lúc đóng, giống như hai cánh hai yêu kiều, Lục Nhiên nhìn chằm chằm nơi đó, ngay cả Văn Chiêu nói cái gì cũng không nghe lọt tai.

"Cho nên chúng ta kiên nhẫn chờ thêm một thời gian nữa, thành hôn rồi thì ngày ngày đều có thể nhìn thấy nhau rồi." Văn Chiêu nói xong cũng đưa mắt lên nhìn Lục Nhiên trưng cầu ý kiến, đã thấy hai mắt đen của hắn tối xuống, bên trong giống như có hai vòng xoáy vô tận, trực tiếp hút người ta vào trong đó.

Nàng trông thấy Lục Nhiên giơ tay lên phủ trên môi nàng, từng tấc từng tấc lưu luyến không rời, Văn Chiêu quỷ thần xui khiến mà duỗi đầu lưỡi ra chạm lòng bàn tay hắn một cái, lại thấy đầu ngón tay của Lục Nhiên run lên một cái.

Lục Nhiên gần như là trách cứ mà nhìn Văn Chiêu, xoay người một cái liền đặt nàng bên dưới, thấy trong mắt Văn Chiêu lóe lên một vẻ bối rối, Lục Nhiên vùi ở bên tai nàng, khàn giọng hỏi nàng: "Nàng biết liếm ngón tay có ý gì không?"

Nàng có vẻ mờ mịt lại ngây thơ, nhưng tuổi tác của nàng không nhỏ, từ trong giọng nói của Lục Nhiên nhận ra được hành động này nhất định có hàm nghĩa sâu xa gì đó, mặc dù không rõ ràng lắm, lại có thể làm cho hai gò má của nàng từng chút một ửng đỏ.

Nhìn thấy Văn Chiêu như vậy, Lục Nhiên cũng không khống chế được nữa mà hôn lên. Hắn nghĩ đến một lúc nữa Văn Chiêu còn phải gặp khách, vốn là sẽ không hôn nàng, nhưng bây giờ lại không khắc chế được, hắn quá nhớ nhung xúc cảm này. Nụ hôn lần này giống như thương tiếc vuốt ve an ủi, Văn Chiêu lại cảm thấy giống như có thêm cái gì đó, đầu lưỡi của hắn chui vào dây dưa, cực kỳ giống như ám chỉ ý vị mập mờ.

Văn Chiêu cảm thấy có cái gì đó chống dưới thân nàng, hai mắt bỗng nhiên trợn to, ánh mắt lóe lên vẻ không thể tin được, hai cánh tay cũng bắt đầu từ chối.

Lục Nhiên nhận ra được sự khống chế của bản thân mình, vội vàng thối lui, thoáng thở hổn hển mấy hơi, gần như chật vật nói: "Ta đi trước."

Văn Chiêu chưa từng thấy dáng vẻ chạy trối chết như vậy của Lục Nhiên, đợi sau khi hắn đi vẫn chưa hồi thần, trên mặt vẫn là một mảng nung đỏ, lại không khống chế nổi mà cười khẽ một tiếng.

Dễ dàng có phản ứng đối với người mình thích vốn là một chuyện khiến cho người ta mừng thầm, nàng lúc ấy chỉ kinh ngạc mà thôi, nhưng không có ý trách cứ hắn. Sau khi trải qua "đêm hoa chúc" vào năm ngoái kia, Văn Chiêu đã vững tin, Lục Nhiên sẽ không vượt rào trước khi thành thân nữa, bởi vậy sự từ chối vừa rồi cũng chỉ là nhắc nhở hắn mà không phải là sợ hãi. Nhưng phản ứng của hắn lại quá "đáng yêu".

Sau khi bữa tiệc giải tán Tần thị mới đi hỏi thăm rõ ràng cô nương váy áo màu hồng cánh sen kia. Cô nương kia họ Giang, tên Vận Hoa, là nữ nhi của Tổng đốc Lưỡng Quảng, mấy ngày gần đây ở nhà của huynh trưởng ở Kinh thành. Nhắc tới cũng khéo, huynh trưởng của nàng ấy chính là Thám hoa lang cùng khoa thi với Khương Văn Dập, Giang Minh Thành, đương nhiệm chức Kinh triệu thiếu doãn.

Tần thị vốn là cảm thấy nhi tức này thân phận không cao cũng không sao, Khương gia cũng không cần kết thân với nhà có dòng dõi cao quý, chỉ cần các phương diện của cô nương đó làm bà hài lòng là được. Bây giờ lại cảm thấy, thân phận của cô nương này thật sự là quá tốt rồi. Cũng không phải Tổng đốc Lưỡng Quảng này cao không thể với tới, chỉ là Tổng đốc Lưỡng Quảng này ở xa Hoàng đế, sớm đã là Hoàng đế một phương, chỉ có lúc cuối năm mới vào cung báo cáo công tác, lúc này mới để cho người ta cảm thấy ông ta vẫn là thần tử của Hoa Hạ.

Giang Minh Thành này không yên ổn làm thiếu chủ nhân Lưỡng Quảng, chạy tới Kinh thành làm quan, khuê nữ nhà bọn họ cũng chạy theo tới Kinh thành, một màn này thực sự khiến cho người ta khó hiểu.

Sau khi Văn Chiêu nghe nói Tần thị có ứng cử viên vừa ý, lập tức chạy đến bên kia của tam ca mật báo, cười hì hì hỏi hắn có thấy cô nương nào khác không, có đẹp không. Khương Văn Dập đập xuống cái móng vuốt khoác trên vai của nàng, đứng dậy thu dọn giấy bút, tùy ý nói: "Lễ đội mũ hôm đó cô nương nào huynh đều không thấy rõ, ngược lại là có một con thỏ nhỏ chưa được một lúc đã nhảy đi mất không thấy bóng dáng đâu rồi."

Văn Chiêu nghe hắn nói chuyện này, lập tức chột dạ, những chuyện cùng Lục Nhiên sau khi nàng rời đi nếu để cho tam ca biết được, nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Văn Chiêu đang lo lắng tam ca nhìn ra được manh mối gì đó từ trên khuôn mặt nàng, lại bị tam ca xoa đầu, hắn nói: "Huynh biết Chiêu Chiêu không thích ứng phó với những người đó, hôm qua vất vả cho Chiêu Chiêu rồi."

Văn Chiêu lập tức nở nụ cười: "Không vất vả không vất vả, chỉ cần tam ca nhanh tìm tam tẩu cho Chiêu Chiêu là được."

Khương Văn Dập cười cười, nhưng không lên tiếng.

Sau khi Văn Chiêu về phòng lại nhớ tới Giang cô nương mà Tần thị hỏi thăm. Đời trước tam ca là Thám hoa, Giang Minh Thành kia mới là Trạng nguyên, trong khoa cử có ước định mà thành, quy định bất thành văn, đó chính là Thám hoa lang nhất định phải đẹp mắt. Bảng nhãn* cùng khoa của tam ca cũng không giống như tam ca và Giang Minh Thành, nhưng hai người bọn họ lại bởi vì với dung nhan xuất chúng, không được làm Trạng nguyên thì được làm Thám hoa lang Nhất giáp. (*: Tên gọi thời khoa cử. Hai đời nhà Minh, Thanh gọi người đứng nhì là Bảng nhãn trong kỳ thi Điện thí - tức là kỳ thi cuối cùng do nhà vua chủ trì.)

Văn Chiêu không hiểu nhiều về Giang Minh Thành này, cũng chưa từng để ý cô nương Giang Vận Hoa này, bởi vậy hiện nay cũng không hiểu ra sao, chỉ có từ từ nghe ngóng.

Chỉ là có một việc khiến nàng để ý. Khương gia rõ ràng không có mời Giang Vận Hoa, cô nương này tại sao lại xuất hiện trong phủ của bọn họ? Chẳng lẽ là thật sự có ý với tam ca mới tới? Nhưng mà cũng không loại trừ là đến xem náo nhiệt, Văn Chiêu quyết định để ý quan sát Giang cô nương này nhiều hơn một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play