"Nói xong chưa?" Long Ký Hạo mặt không biến sắc nhìn Lăng Vân Phi.
"Xong rồi." Lăng Vân Phi ngẩng đầu lên thấy A Hạo không hề phản ứng, lại vội vàng giải thích: "Không không, A Hạo, em thật sự thật lòng với anh, anh muốn thế nào thì mới có thể tha thứ cho em?"
Long Ký Hạo giơ tay hất cánh tay Lăng Vân Phi ra, lạnh nhạt mở miệng: "Lăng tiên sinh, tôi nghĩ trước tiên mình nên nhắc lại quan hệ của hai chúng ta hình như không tốt như thế, đừng gọi là A Hạo. Mặt khác tôi cũng không hề hiểu lầm cậu, rời khỏi thành phố S cũng không phải là vì cậu, xin cậu đừng hiểu lầm."
Long Ký Hạo trước mặt giống như hắt một chậu nước lạnh, sắc mặt Lăng Vân Phi trong nháy mắt biến thành trắng xám. Hắn sốt ruột nắm lấy tay Long Ký Hạo lần nữa: "Em biết là anh giận mà, anh đánh em mắng em đều được, chỉ cần anh có thể hả giận là tốt rồi, nhưng đừng bơ em mà A Hạo."
Nhìn Lăng Vân Phi đang cầu khẩn, Long Ký Hạo rất bất đắc dĩ, đã nói đến mức này mà hắn vẫn chưa rõ sao? Anh không thể làm gì khác hơn là vỗ về động viên chàng thanh niên đang kích động: "Lăng Vân Phi, cậu yên tĩnh một chút nghe tôi nói đi." Lời này đã thành công trấn an người đang vô cùng kích động, "Tôi biết rõ chuyện cá cược của cậu, nhưng tôi không trách cứ gì. Cậu là con trai độc nhất trong nhà, kết hôn sinh con là trách nhiệm nhất định phải làm. Còn tôi? Tôi muốn tìm một người mẹ cho con trai tôi, dù cậu có thích tôi hay không thì giờ chúng ta cũng không có quan hệ gì, vì thế không tồn tại vấn đề có tha thứ hay không tha thứ, hiểu chưa?"
Nghe lời ấy, Lăng Vân Phi chợt ngây ngẩn trong phút chốc: "Không, em không hiểu. Em yêu anh mà, kết hôn sinh con gì em cũng mặc kệ, em muốn ở với anh."
"Ầy, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, có nghe hay không là chuyện của cậu. Sau này chúng ta cứ làm bạn sơ giao là tốt rồi."
"A Hạo, em không muốn, chúng ta là người yêu mà, quan hệ của chúng ta đã từng thân mật cỡ nào chứ." Lăng Vân Phi nhìn A Hạo chằm chằm không chớp mắt, nước mắt rưng rưng đảo quanh hốc mắt, nhưng hắn vẫn cố kìm nén không để chảy xuống. Hắn cảm thấy tim mình đau buốt từng cơn: "A Hạo, cho em một cơ hội được không anh?"
"Không được, tôi đã nói rồi, giữa chúng ta không tồn tại việc sai hay không sai, tha thứ hay không tha thứ, xin cậu đừng dây dưa vô vị nữa. Hơn nữa chính cậu cũng nói là đã từng mà."
"Em..." Lăng Vân Phi muốn nói tiếp, nhưng khi nhìn ánh mắt lạnh như băng của người kia, một bụng ngập tràn ngôn từ không biết nên nói thế nào.
Long Thiên Thiên không hiểu gì nhìn bố mình và cái người mình không quá thích kia, cậu sợ hãi kéo tay bố: "Bố ơi bố xem kia, cô Hà Hâm đã đến."
Long Ký Hạo quay đầu lại, quả thật thấy Hà Hâm đang mặc một bộ quần áo màu hống phấn khoan thai tiến đến. Anh không phí lời với Lăng Vân Phi nữa, chỉ nắm lấy tay con trai đi về phía Hà Hâm. Hà Hâm cũng bước đến trước mặt hai cha con: "Ngại với Long tiên sinh quá, tôi đã đến muộn."
"Cô Hà à, tôi đã nói bao nhiêu lần là đừng gọi Long tiên sinh, như thế xa lạ lắm."
Hà Hâm đỏ mặt: "Ký Hạo, vậy anh cũng không cần gọi tôi là cô Hà đâu, gọi Hà Hâm là được."
"Được, Hà Hâm, chúng ta đi thôi."
"Vâng."
Long Ký Hạo dẫn Hà Hâm về nhà, Lăng Vân Phi thấy anh đang dẫn một cô gái nhất thời ngẩn ra, hơn nữa A Hạo còn thân mật với người phụ nữ này như vậy. Cô ta là ai? Sao hắn lại không biết? Chờ đến khi ba người họ đến chỗ mình, A Hạo thế mà không hề nhìn về phía Lăng Vân Phi. Miệng hắn chua chát, vô cùng đáng thương kêu một tiếng A Hạo.
Long Ký Hạo không trả lời, chỉ có Hà Hâm kỳ quái nhìn về phía Lăng Vân Phi, "Ồ Ký Hạo? Vừa nãy tiên sinh kia đang gọi anh à?"
"À hắn hả, là một người bạn của tôi. Vừa nãy gặp ở dưới lầu, không quen lắm."
"Ồ."
"Lăng tiên sinh, không có chuyện gì nữa thì chúng tôi đi đây."
Dưới tình thế cấp bách, Lăng Vân Phi giơ tay níu lấy ống tay áo Long Ký Hạo: "Em em em có việc."
Long Ký Hạo hơi tức giận nhìn chằm chằm vào cái người đang cố tình gây sự, nếu không có Hà Hâm ở đây thật sự anh muốn tẩn người này một trận. Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Hà Hâm, Long Ký Hạo không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn không nổi giận: "Có chuyện gì thì nói sau, giờ tôi bận rồi."
"Ký Hạo, không thì chúng ta mời người bạn này cũng ăn nhé, em mua nhiều đồ lắm."
"Không cần, chúng ta cứ ăn với nhau là được, không cần để ý đến hắn đâu. Đi thôi."
Nếu chủ nhân đã nói không cần phải đến ý thì Hà Hâm cũng không nhiều chuyện nữa. Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên cô đến nhà A hạo, cô cũng không muốn ở cùng người ngoài.
"Vâng." Hà Hâm ngọt ngào đáp một tiếng.
Lăng Vân Phi chỉ đành trơ mắt nhìn một nhà ba người rời đi. Hắn tức giận đá một cước vào sau xe, còi báo động lập tức vang lên. Con đàn bà thối ở đâu đến dám cướp người yêu của hắn. Có điều sau đó hắn lại ỉu xìu. Nếu như A Hạo trợn mắt đối mặt với hắn, chứng tỏ anh ấy vẫn đến ý đến Lăng Vân Phi, nhưng giờ A Hạo lại phản ứng lãnh đạm như vây. Hắn vốn không biết trong lòng A Hạo đang nghĩ gì, hắn không biết mình còn có thể cứu vãn trái tim A Hạo không.
Tại sao vậy chứ? Lần đầu tiên trong đời hắn yêu một người, nhưng lại làm người ấy tổn thương, bây giờ còn biến thành nông nỗi này. Lăng Vân Phi che ngực ngồi xổm trên đất. Lúc A Hạo vừa rời đi hắn còn có thể lừa mình dối người rằng chờ đến khi tìm được A Hạo rồi, đến khi giải thích xong rồi thì nhất định A Hạo sẽ tha thứ cho hắn. Sau dó giữa bọn họ sẽ không còn trở ngại, có thể ngọt ngọt ngào ngào ở bên nhau. Những điều này vẫn làm chỗ dựa cho hắn, để hắn tìm đến A Hạo.
Nhưng bây giờ thì sao? Hắn không biết phải làm thế nào, dù hắn có làm gì thì A Hạo vẫn giữa dáng vẻ không hề rung động dù chỉ một chút. Bây giờ anh còn có cả bạn gái mới nữa, rốt cuộc hắn nên làm gì đây? Có thể A Hạo sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh hắn, thật sự đau đớn.
Long Ký Hạo mang Hà Hâm vào nhà: "Đến đây, cứ ngồi tự nhiên."
"Vâng."
"Có uống chút gì không?"
"Nước lọc là được ạ."
Hà Hâm tán thưởng nhìn căn nhà sạch sẽ sáng sủa: "Oa, nhà anh thu dọn sạch sẽ thật đấy, không giống căn nhà của đàn ông độc thân ở.
"Ha ha quá khen quá khen, có điều có một nữ chủ nhân vẫn là tốt nhất." Nói xong Long Ký Hạo còn chăm chú nhìn Hà Hâm.
Hà Hâm nhất thời đỏ mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác không tiếp tục nói nữa. Long Ký Hạo nhìn dáng vẻ e thẹn của Hà Hâm, nói: "Cô đói bụng không? Chúng ta ăn cơm trước đi,"
"Ừ, được." May mà Long Ký Hạo không nói tiếp vấn đề này, trái tim đang nảy không ngừng của Hà Hâm mới bình tĩnh lại.
Ăn cơm xong, dưới sự trợ giúp của Hà Hâm, Long Ký Hạo thu dọn bàn sạch sẽ, sau đó nhìn Hà Hâm đang rửa bát trong nhà bếp: "Cô là khách, để cô rửa bát thì ngại quá. Tôi giúp nhé." Nói xong anh xắn tay áo lên đi đến phía sau Hà Hâm rồi thò tay vào bồn rửa. Cảm thấy khoảng cách của người đàn ông gần mình đến vậy, Hà Hâm thấy hô hấp của mình sắp ngừng rồi, cô hoang mang hoảng loạn lắc đầu: "Không cần, cứ để tôi rửa là được, tôi còn muốn cảm ơn anh vì hôm nay đã khoản đãi tôi cơ." Nói xong cô còn muốn đẩy Long Ký Hạo rời đi, nhưng nước trên tay rất nhiều, nhất thời không biết làm sao.
Nhìn cô gái đang luống cuống tay chân, Long Ký Hạo cong khóe môi, cũng đáng yêu thật! Anh giơ tay ra nắm chặt lấy tay Hà Hâm: "Cô Hà đừng từ chối, cứ để tôi giúp cô rửa bát."
Hà Hâm nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, chỉ đành ngượng ngùng đáp một tiếng: "Ừ, được."
Rốt cuộc hai người cũng dây dây dưa dưa thu dọn nhà bếp xong. Hà Hâm ngồi thêm một lúc, rồi muốn rời đi.
"Để tôi đưa cô."
"Ừ."
Long Ký Hạo nhìn về phía con trai: "Thiên Thiên chờ nhà chờ bố nhé, bố đưa cô giáo về rồi sẽ trở lại."
"Vâng ạ. Hẹn gặp lại cô Hà, trên đường bố nhớ đi cẩn thận một chút."
"Hẹn gặp lại."
Long Thiên Thiên nhìn bố mình rời đi, trên mặt có chút thất vọng. Sớm biết vậy sẽ không nói cho bố biết là cô Hà đưa cơm hộp cho mình, lỡ may bố mình thật sự thích cô Hà thì làm sao bây giờ? Thật đáng ghét, thật đáng ghét. Long Thiên Thiên phiền muộn bám lấy bồn hoa ở cửa.
Dưới lầu Lăng Vân Phi vẫn không rời đi, giờ rốt cuộc hai người trong nhà cũng đã đi, tảng đá trong lòng hắn cũng rơi cuống. May mà người phụ nữ kia không ở lại, có điều nụ cười trên môi cô ta thật chói mắt, còn vẻ mặt dịu dàng của A Hạo nữa, từ trước đến giờ hắn chưa từng gặp qua.
Nếu như người bình thường nhìn thấy tình cảnh như thế nhất định sẽ buông bỏ, thế nhưng Lăng Vân Phi nào phải người bình thường. Nếu hắn đã yêu người này, tuyệt đối sẽ không buông tay. Hắn có thể giải quyết Diệp Tinh Tinh, vậy thì một người phụ nữ khác lại còn không phải nói, tuyệt đối hắn không cho phép có người cướp đi người đàn ông hắn yêu.
Sáng nay vì hưng phấn quá nên Lăng Vân Phi ăn hơi nhiều, trưa lại không ăn, giờ đầu Lăng Vân Phi hơi choáng váng. Hắn chăm chú không chớp mắt nhìn hai người đi đến trước mặt mình, Long Ký Hạo không hề ban cho hắn một cái liếc mắt. Nụ cười vốn giăng sẵn trên môi Lăng Vân Phi chợt biến mất. Có lẽ là do ánh mắt của hắn quá mức chăm chú, dù Long Ký Hạo không để ý thì Hà Hâm bên cạnh anh cũng kinh ngạc nhìn Lăng Vân Phi một cái:"Ký Hạo, hình như người bạn kia của anh vẫn chưa đi sao? Lẽ nào anh ta tìm anh có chuyện gấp à? Còn nữa, ánh mắt anh ta nhìn anh thật kỳ quái."
"Ha ha, cô hỏi nhiều quá. Không cần để ý đến hắn đâu, kỳ thật tôi cũng không quen hắn ta lắm, tinh thần của hắn không được bình thường."
Lời này truyền vào tai Lăng Vân Phi rõ ràng. Tinh thần không bình thường, ha ha ha ha. Đúng thế, bắt đầu từ ngày yêu thương A Hạo, tinh thần của hắn đã không còn bình thường nữa rồi.
Long Ký Hạo nổ máy xe rồi nhanh chóng rời đi, chỉ để lại bụi mù cho chàng trai mắt ươn ướt. Chờ sau khi xe rời đi, Lăng Vân Phi quay người đến trước cửa nhà A Hạo rồi gõ gõ cửa, chỉ chốc lát đã có người mở.
"Bố ơi bố không mang chìa khóa à? Nhanh thế đã về rồi."
Cửa mở ra, Long Thiên Thiên rất thất vọng, không phải là bố, mà là Lăng Vân Phi: "Sao anh lại đến đây?"
"Thiên Thiên, trước tiên em mở cửa ra để anh đi vào được không?"
"Không được, bố nói rồi, không nên để người xa lạ vào cửa."
Thằng bé này đúng thật là, có điều vì mục đích Lăng Vân Phi vẫn nhỏ giọng nói: "Thiên Thiên à, anh đâu phải là người xa lạ, chúng ta đã sống cùng nhau, anh còn đưa em đi học, mời em ăn quà vặt nữa."
"Không được." Long Thiên Thiên không hề châm chước, tiếp tục lắc đầu.
"Vậy cũng được, em không cho anh đi vào, vậy anh hỏi em một chuyện được không?"
"Cái gì?"
"Người phụ nữ vừa rồi là ai?"
"Hừ, liên quan gì đến anh?"
"Em không nói anh cũng biết rõ, là mẹ mới của em đúng không?"
Long Thiên Thiên không lên tiếng, không gật đầu đồng ý cũng không lắc đầu phản bác.
"Anh biết ngay mà. Có điều nếu như A Hạo tìm mẹ mới cho em, mẹ mới nhất định sẽ sinh cho em một thằng em trai, đến lúc đó chắc chắn bố sẽ không thương em nữa. Nếu như anh ở với A Hạo, nhất định anh sẽ thương em lắm, sẽ không có em trai tranh sủng với em." Lăng Vân Phi cho rằng những lời này sẽ khiến Long Thiên Thiên động lòng, sau đó hai người họ sẽ đứng trên cùng một chiến tuyến, không ngờ đáp lại hắn lại là một tiếng "Rầm" khi Long Thiên Thiên đóng sập cửa lại.
Lăng Vân Phi bất đắc dĩ sờ sờ mũi, hai cha con nhà này sao cứ không ưa hắn vậy nhỉ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT