*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người trong phòng ngoài phòng đều trắng đêm không chợp mắt. Một đêm trôi qua, buổi ngày mau tới, Lăng Vân Phi cử động cơ bắp đứng cả đêm có chút đau mỏi, thật sự mệt, thật sự đau lòng cho A Hạo nhà hắn. Lát nữa A Hạo mà không ăn sáng đúng giờ lại sẽ bị đau dạ dày cho coi.

Hắn ra khỏi bệnh viện, lái xe đến phụ cận mua hai cốc sữa đậu nành và tiểu long bao*. Sau khi mua xong, hắn liền nhanh chóng lái xe về, chỉ sợ chậm thêm lát nữa thì một làn sữa đậu nành nguội mất, hai là lo A Hạo không tìm được hắn phải làm sao đây. Khi về bệnh viện, Lăng Vân Phi liền sờ sờ xem nhiệt độ của sữa đậu nành: "May quá, vẫn không nguội."

Hắn xách túi lên lầu, đến phòng bệnh rồi nhẹ nhàng đẩy cửa mà vào, đi tới cạnh A Hạo: "A Hạo, anh ăn sáng đi."

Long Ký Hạo quay đầu lại, nhìn chiếc túi Lăng Vân Phi xách theo: "Ồ, từ đâu ra vậy?"

Lăng Vân Phi nhất thời hóa đá, xem ra hắn thật sự tự mình đa tình rồi, A Hạo căn bản không phát hiện hắn đã rời đi. Có điều thế cũng hay, đỡ phải để cho A Hạo không tìm được hắn lại sốt ruột. Nghĩ thông suốt rồi hắn lại bắt đầu đắc ý.

"Tự nhiên em đờ ra làm gì? Hỏi em từ đâu tới?" Long Ký Hạo cau mày nhìn cái người đang đờ ra.

"À, vừa nãy em mua ở ngoài, anh nhanh chóng ăn đi, đương nóng thì phải ăn."

"Ừ, vừa lúc đang đói bụng." Long Ký Hạo nhận lấy cốc sữa đậu ấm áp, "Còn nóng này."

"Đương nhiên rồi, em phi như bay về đấy." Lăng Vân Phi cầm đũa tự đắc gõ một lúc.

"Chạy quá tốc độ, sao cảnh sát không giam em nhỉ."

"Sao có thể? Em là ai chứ?"

Long Ký Hạo nhanh chóng giải quyết bữa sáng, sau đó Lăng Vân Phi thu dọn đồ đạc: "A Hạo, anh cả đêm không ngủ rồi, anh nghỉ ngơi một lúc đi, để em canh dì cho."

"Không có việc gì, tôi không sao."

"Nghe lời nào A Hạo, nghỉ ngơi một chút đi, dì tỉnh rồi em sẽ gọi anh."

Long Ký Hạo không cưỡng lại được sự cố chấp của Lăng Vân Phi, hơn nữa thật sự thân thể anh cũng có chút chịu không nổi, đầu hơi đau, liền chuẩn bị chợp mắt. Anh nằm xuống trên chiếc giường không bên cạnh, Lăng Vân Phi giúp anh cởi giày rồi cúi đầu hôn khóe môi anh: "A Hạo, ngủ đi, lát nữa dì tỉnh em sẽ gọi anh."

"Ừ." Nằm ở trên giường, Long Ký Hạo cũng không biết mình bị sao nữa. Hiện tại mẹ anh đang bệnh tình nguy kịch, thế mà anh vẫn còn ngủ được, chẳng lẽ mình thật sự tâm địa sắt đá ư? Anh cứ nghĩ lung tung một lúc, sợ mẹ anh sẽ rời đi, có lẽ anh chỉ sợ sau khi mẹ anh ra đi, mình sẽ không còn tìm được ý nghĩa của cuộc sống. Nghĩ một lát, có lẽ vì thật sự quá mệt mỏi nên anh bèn ngủ thiếp đi.

Chờ sau khi Long Ký Hạo ngủ, Lăng Vân Phi mới rời khỏi giường người yêu rồi đến trước giường của mẹ Long. Nhìn vị phu nhân nằm trên giường, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mẹ A Hạo, cũng là mẹ vợ của hắn. Tuy hắn ở phía dưới, nhưng hắn vẫn không muốn coi mẹ A Hạo là mẹ chồng. Sau này hắn sẽ cầu hôn A Hạo, vì thế A Hạo là vợ hắn, mẹ của anh là mẹ vợ mới đúng. Có điều những suy nghĩ này nếu bị A Hạo biết được, có lẽ mình sẽ ngỏm củ tỏi mất, thế nên những điều này hắn chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi.

Lăng Vân Phi tỉ mỉ nhìn người phụ nữ trước mắt, tuy sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn không thể che giấu hết được phong thái của bà. Hắn nghĩ, dung mạo của A Hạo quá nửa là được di truyền từ mẹ của anh. Nhưng tại sao hắn chưa từng nghe qua A Hạo nói về mẹ mình, hơn nữa trong tài liệu thám tử đưa cho hắn cũng không hề đề cập đến mẹ của A Hạo, thật sự là kỳ quái. Nếu như lần này không phải bệnh tình của mẹ Long Ký Hạo nguy kịch nên điện thoại mới gọi đến nhà, chuyện này chắc chắn A Hạo sẽ không cho hắn biết. Nhưng nhìn thái độ của A Hạo thì hắn cảm thấy anh và mẹ mình cũng không phải là quá thân mật, chuyện này rốt cuộc là ra sao đây. Nỗi lo lắng của A Hạo hắn đã thu hết vào mắt, quan hệ phức tạp này khiến hắn bó tay toàn tập.

Tiếng gõ cửa "Cốc cốc cốc" truyền đến cắt đứt tâm tư của Lăng Vân Phi. Hắn nhanh chóng quay đầu lại nhìn Long Ký Hạo, phát hiện anh cũng không tỉnh giấc mới yên tâm đi ra mở cửa.

"Bác sĩ, đợi lát nữa phiền ông nhỏ giọng một chút, trong phòng đang có người đang nghỉ ngơi."

Bác sĩ liếc nhìn cái người đang nói hết sức thật lòng trước mặt, cực kỳ bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi." Sau đó vị bác sĩ này làm xong kiểm tra trong ánh nhìn chằm chằm của người phía sau.

"Chuyện này, vị tiên sinh đây..."

Lăng Vân Phi lập tức nhíu mày: "Phiền ông nói nhỏ thôi, có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói."

"Ồ, được rồi." Sau đó hai người liền ra khỏi phòng bệnh.

"Được, nói đi, có điều ông nhớ nhỏ giọng một chút." Lăng Vân Phi mất kiên nhẫn nhìn chằm chằm bác sĩ.

Thật là kỳ quái, dưới ánh nhìn bén nhọn của Lăng Vân Phi, bác sĩ lại không thể nói ra được một câu phản bác, lẽ nào hắn ta là nhân vật nào đó không đắc tội nổi? Bác sĩ lau mồ hôi lạnh chảy trên má, sau đó mới dè dặt cẩn thận mở miệng: "Tình huống của Long phu nhân không quá khả quan, tốt nhất là người nhà nên chuẩn bị sẵn tinh thần. E rằng bà ấy sẽ không cầm cự được mấy ngày nữa."

"Cái gì? Ông nói là bà ấy đã hết thuốc chữa rồi ư?"

"Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức."

"Bác sĩ này, ông có thể nói cho tôi biết rốt cuộc Long phu nhân bị bệnh gì không?"

"Cậu không biết? Vậy cậu là ai?"

"Tôi là người yêu của con trai bà ấy, quan hệ này ông đã hiểu rồi chứ?"

"Cậu cậu cậu..." Bác sĩ nhìn cái người bình thản không sao hết trước mặt mình, cố gắng bình phục tâm tình hoảng hốt của mình, nhanh chóng khôi phục gương mặt chuyên nghiệp. Có điều trong lòng anh ta lại tự lẩm bẩm, giờ gay cũng lớn mật quá nhỉ, ban ngày ban mặt mà dám bất chấp tuyên bố như vậy, không giống như hồi xưa anh ta mới nói đến chuyện tình dục đã biến sắc. Thời đại bây giờ thật khiến ông không thể tiếp thu nổi.

Lăng Vân Phi không thèm để ý xem lời của mình đã khiến cho người cùng thời với ông nội mình khiếp sợ thế nào, giờ khắc này hắn chỉ tập trung tinh thần vểnh tai lên chờ đoạn sau của bác sĩ, đang nóng lòng vì chính mình có thể càng thêm hiểu rõ A Hạo.

*Tiểu long bao: có nghĩa là bánh bao trong cái lồng nhỏ hay còn được người ta gọi với cái tên là bánh bao súp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play