Dịch: Anh Đào

Diệp Tây Thành trải chăn cho Bùi Ninh, xoay người liền nhìn thấy cô đứng ở ngoài cửa. Anh không lên tiếng, cầm quần áo của mình đi vào nhà tắm, Bùi Ninh đi qua đứng trước mặt anh.

Bùi Ninh biết rõ là anh đã nhìn thấy bức thư nhưng vẫn hỏi: “Anh nhìn thấy chưa?”

Diệp Tây Thành nhìn cô, vẫn không lên tiếng.

Bùi Ninh biết email đó đã gây ra cho anh một vết thương vô cùng sâu không thể nào chữa lành, chính vì nhận ra mình đã quá nhẫn tâm nên tối đó cô đã đến công ty tìm anh. Cho dù anh đã đối xử với cô như vậy trước mặt người phụ nữ khác, cô vẫn chịu đựng. Sau đó ra khỏi văn phòng, trong lòng cô đau đớn nhưng vẫn cầu xin tha thứ.

Bùi Ninh nhìn anh: “Anh đừng tức giận mà.”

Cuối cùng Diệp Tây Thành cũng nói chuyện: “Anh tức giận với em, tức xong rồi thì sao?”

Bùi Ninh kéo áo sơ mi của anh ra khỏi quần, dùng tay nắm chặt: “Vậy anh đem những lời nói đau lòng đó trút lên người em đi, nói ra là tốt rồi.”

Diệp Tây Thành bất lực thở dài, cuối cùng vẫn im lặng.

Bùi Ninh tiến lên một bước, ôm lấy eo anh, vùi mặt vào trong lòng anh: “Đêm nay em sẽ tiếp tục ngủ ở thảm tập yoga, tự mình suy nghĩ lại.”

Một lúc sau cô rời khỏi vòng tay anh, đặt tay lên tim mình: “Em hứa….”

Diệp Tây Thành cắt đứt lời cô: “Bỏ tay xuống, em làm gì có tim, sờ cái gì mà sờ.”

Bùi Ninh: “......”

Diệp Tây Thành hất cằm: “Đi ngủ đi, em ngủ trên giường.” Thảm tập quá cứng, không thoải mái bằng trên giường.

Anh đi vòng qua người cô bước vào phòng tắm.

Bùi Ninh nhìn bóng lưng của anh, vừa rồi ánh mắt anh không còn vẻ lạnh nhạt như hôm qua, giọng nói cũng không còn lạnh lùng.

Lúc Diệp Tây Thành từ phòng tắm đi ra Bùi Ninh đã nằm ngủ trên giường. Cô nằm bên cạnh giường, rất gần thảm tập yoga.

Anh tắt đèn, cúi người nhìn cô. Ngón tay cái vuốt v e mặt cô từng chút một, cuối cùng ngón tay xoa nhẹ môi, anh cúi đầu ngậm lấy môi cô.

Bùi Ninh quá buồn ngủ, chìm vào một trạng thái ngủ sâu mà trước giờ chưa từng trải qua. Dường như cảm giác được có người đang hôn mình nhưng không tài nào mở mắt ra được.

Diệp Tây Thành không nhẫn tâm đánh thức cô dậy, anh chỉ hôn lên môi cô rồi lại rời đi.

Mấy ngày này Bùi Ninh ngủ vô cùng nhiều, mỗi tối lúc Diệp Tây Thành về nhà cô đã đi ngủ, sáng hôm sau anh đi làm rồi mà cô vẫn còn chưa dậy.

Mỗi ngày thời gian hai người có thể gặp nhau chính là ban đêm, Bùi Ninh thường xuyên dậy đi vệ sinh. Có đêm cô đi những hai lần, Bùi Ninh còn cho rằng do mình uống nhiều sữa chua.

Mỗi lần từ nhà vệ sinh đi ra cô tạm thời không buồn ngủ, thường duỗi chân xuống giường đá Diệp Tây Thành.

Diệp Tây Thành nắm chặt chân cô: “Em có để cho người khác ngủ không!”

“Không cho.”

“Mau đi ngủ đi.”

“Không ngủ được.”

“Ban ngày em làm gì?” Diệp Tây Thành bất lực nhìn cô.

Ngoại trừ mấy tiếng làm việc thời gian khác đều là: “Ăn, ngủ.” Bùi Ninh nói, sau đó cũng tự mình cười, có điều mấy ngày nay tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Diệp Tây Thành buông chân cô ra, “Em mà còn như vậy nữa anh xuống lầu ngủ.”

Chỉ có đe dọa như vậy Bùi Ninh mới ngoan ngoãn hơn chút.

Mặc dù lúc đó rất tỉnh nhưng chỉ cần cô nhắm mắt một cái là lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tối thứ sáu Bùi Ninh bận rộn cả một ngày, đầu đau và choáng váng, cô đi dạo một vòng quanh cửa hàng tiện lợi dưới nhà. Mấy ngày gần đây một ngày ba bữa cô đều ăn sữa chua, những thứ khác không có cảm giác thèm ăn.

Đi dạo một vòng vốn dĩ cô muốn mua một ít đồ ăn vặt nhưng cuối cùng lại mua sữa chua.

Cô vẫn đang điều tra chuyện của Thiệu Chi Quân và Diêu Hi, vẫn như cũ không có tiến triển gì. Bằng chứng hiện tại không thể nói rõ bất cứ điều gì, mà bây giờ Hoa Ninh và Hi Hòa đang ở thời điểm cạnh tranh gay gắt.

Đến nhà, Bùi Ninh uống một chai sữa chua, lấy điện thoại qua gọi điện cho Tề Cận Châu.

Bên Tề Cận Châu là sáng sớm, anh ta vừa mới tỉnh dậy.

Đưa Bùi Ninh về Bắc Kinh ngày hôm sau anh ta liền quay về New York, bên này có khách hàng cần anh ta phối hợp. Tề Cận Châu cũng thường xuyên gọi điện thoại cho Bùi Ninh, hỏi cô gần đây thế nào rồi, Bùi Ninh nói về cơ bản Diệp Tây Thành đã tha thứ cho cô.

Bùi Ninh biết buổi sáng là thời gian quý giá của Tề Cận Châu hỏi: “Boss, có thể cho tôi 10 phút không?”

Tề Cận Châu biết bây giờ tâm trạng của cô đã bình thường, dùng giọng điệu bình thường nói chuyện với cô: “10 phút này tôi có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Nếu ít hơn bảy con số thì miễn đi, không hứng thú.”

Bùi Ninh: “.... Chuyện riêng của tôi.”

“Nói.” Tề Cận Châu một tay cài cúc áo.

Bùi Ninh đem chuyện của Thiệu Chi Quân cùng ân oán với Diêu Hi kể chi tiết cho Tề Cận Châu nghe, bao gồm cả báo cáo điều tra của chủ tịch Diệp, sau đó lại bổ sung thêm một số chuyện của Trang Hàm.

Nói xong điện thoại vô cùng yên tĩnh.

Tề Cận Châu mất một lúc mới tiêu hóa được, trước đó ở Sydney lúc ra biển thỉnh thoảng Bùi Ninh cũng có nhắc đến. Khi đó tâm trạng cô không ổn định nên anh không hỏi sâu, cũng không thể ngờ được rằng mọi chuyện lại phức tạp vượt xa trí tưởng tượng của anh.

Qua một lúc Tề Cận Châu nói: “Cô đem tài liệu trước đó chủ tịch Diệp điều tra được vứt đi, không cần lãng phí thời gian nghiên cứu làm gì.”

Bùi Ninh không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy: “Ngộ nhỡ có phát hiện gì đó.”

Tề Cận Châu: “Chủ tịch Diệp và Diệp Tây Thành còn không phát hiện ra điều gì khác thường, cô còn trông chờ vào cái gì chứ.”

Bùi Ninh: “Cái này không dễ nói, nói không chừng do bọn họ sơ ý. Không phải có câu gọi là “nghìn lần tính một lần sai” sao.”

“Không phải cô thực sự cho rằng “trăm bó đuốc cũng vớ được con ếch” chứ?”

“......”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play