Tân Nùng ngừng lại, vừa vặn đứng dưới một cái đèn lồng, ánh nến chiếu sáng gương mặt, cô tịch xinh đẹp tuyệt trần. Hắn khẽ nghiêng người sang, nhìn Tịch Đăng nhưng lại không nói lời nào, bên trong đôi mắt như cất giấu nhiều lời muốn nói.
Tịch Đăng đi tới, “Tân Nùng, chúng ta đã lâu không gặp, ngươi còn giận ta làm gì?”
Tân Nùng đóng vai tiểu sinh, liền có một phong vị khác, quyến rũ trước đó bị quét đi sạch, còn dư lại là một gương mặt thanh tú khí chất thanh cao.
“Ta nghĩ ngươi đã quên mất bạn cũ là ta.” Tân Nùng thân thủ bắt được tay Tịch Đăng, “Một ngày nào đó ta sẽ bị Hắc Bạch Vô Thường bắt đi đầu thai, kiếp sau, ta chắc chẵn sẽ không còn nhớ rõ ngươi.”
Tịch Đăng không tim không phổi cười, “Vậy ta liền thừa dịp ngươi còn nhỏ liền núp ở đầu giường dọa ngươi một trận.”
Tân Nùng nghe vậy, cảm giác như mình thực sự là đàn gảy tai trâu, nhưng vẫn cầm lấy tay đối phương không chịu nới lỏng, hắn thấy may vì Tịch Đăng đối với chuyện tình cảm tương đối trì độn.
Tịch Đăng đột nhiên ngưng thần nhìn một hướng khác, “Không tốt, có khí tức ác quỷ.” Nói xong, liền chuẩn bị bay đi.
Tân Nùng kéo một cái, “Ngươi đi đâu, chuyện của ác quỷ ngươi cũng muốn ra mặt đối phó sao?”
Tịch Đăng cau lại lông mày, “Tên kia thể chất dẫn dụ ma quỷ, ác quỷ này tám chín phần mười là nhắm tới hắn.”
Tân Nùng trừng cậu, “Ngươi có khi nào vì một nhân loại mà bày ra bộ dáng như vậy, ngươi quên trong phủ này còn có một con gà rừng tinh sao?”
Thân ảnh Tịch Đăng nhưng vẫn tản ra trong không khí, không kịp đáp lại Tân Nùng liền biến mất không còn bóng dáng.
Tân Nùng đứng tại chỗ, biểu tình trên mặt trong phút chốc thay đổi khó lường, hắn hừ lạnh một tiếng, thấp giọng oán giận một câu, “Tính cách tên ngốc này không biết khi nào mới có thể thay đổi.”
Nói thì nói thế, Tân Nùng vẫn không yên lòng mà bay về phương hướng đó.
———
Bên kia Lục Ngọc Ngang vừa mới bị vứt bỏ, lại nghe được một âm thanh, chờ hắn quay đầu nhìn, thình lình phát hiện người gọi hắn là bé gái mấy ngày trước.
Bé gái kia thoạt nhìn so với mấy ngày trước càng thêm đáng sợ, rõ ràng chỉ là đứa bé, nhưng trong đôi mắt lại có sát ý.
“Ca ca đi một mình sao?” Bé gái chậm rãi nói, “Vậy ca ca chơi với ta một trò chơi đi.”
Lục Ngọc Ngang lui về sau một bước, “Tiểu sinh… Tiểu sinh không thích chơi game.”
Trên gương mặt nhỏ nhắn của bé gái đột nhiên hiện ra nụ cười, quỷ dị vô cùng, “Một trò chơi rất đơn giản, là trò chơi bắt kẻ trộm, ta làm lính, ca ca là kẻ trộm, trước khi ta đếm xong mấy tiếng ca ca phải chạy thật nhanh…”
Lục Ngọc Ngang chưa gì đã nhanh chân chạy, bé gái không nhanh không chậm nói xong, “Nếu ca ca bị ta bắt được, thân xác ca ca liền thuộc về ta nha, hì hì hì hì.”
Lục Ngọc Ngang chạy rất nhanh, thế nhưng cho dù chạy kiểu nào, thanh âm đếm của bé gái kia cứ như ghé vào lỗ tai mà vang lên.
“Một… Hai… Tám… Chín… Ca ca ta bắt đầu đuổi theo nha… Mười.”
Lục Ngọc Ngang đụng vào lồng ngực một người, xác thực mà nói là một con quỷ.
Tịch Đăng đẩy người ra sau lưng mình, cười nói: “Tiểu hài tử nhà ai sao lại không nghe lời như thế, hơn nửa đêm còn ở bên ngoài chơi.”
Thân ảnh bé gái xuất hiện giữa không trung, gương mặt âm trầm, “Đưa ca ca kia cho ta.”
Tịch Đăng cười khẽ, “Một con tiểu quỷ không thành hình lại dám cùng bản đại vương nói câu như thế, nếu không phải vì ngươi còn nhỏ, đã sớm đánh mông ngươi.”
Tân Nùng đột nhiên xuất hiện ở phía sau tiểu cô nương, một tay trực tiếp bóp cổ bé gái, “Tiểu quỷ, muốn ăn thịt người cũng phải nhìn rõ ràng là ai.”
Bé gái quay người lại liền cắn, Tân Nùng trực tiếp rút tay về, tiểu cô nương kia nhân cơ hội chạy trốn, Tịch Đăng thấy, nhẹ nhàng vung tay vào khoảng không.
Lục Ngọc Ngang lại kéo chặt y phục Tịch Đăng, Tịch Đăng quay đầu lại trừng hắn, “Thối thư sinh, quỷ đang trốn đi, ngươi còn kéo y phục ta làm gì.”
Lục Ngọc Ngang đột nhiên cảm thấy toàn thân lại bắt đầu phát lạnh, hắn ngẩng đầu liền đối diện với một đôi mắt, sợ tới mức trực tiếp buông lỏng tay ra.
Hồi lâu sau, Lục Ngọc Ngang mới nói: “Bé gái kia đã biến thành ác quỷ?”
Tịch Đăng gật đầu, “Bất quá còn chưa ăn ai, xem ra là muốn bắt ngươi đầu tiên để thử tay nghề.” Cậu đột nhiên nở nụ cười, tiến gần tới mặt Lục Ngọc Ngang, “Vừa rồi có cảm thấy bản đại vương anh tuấn bất phàm hay không, cứu ngươi từ trong nước sôi lửa bỏng?”
Tịch Đăng là trực tiếp quay đầu lại một vòng, Lục Ngọc Ngang thấy cảnh này, cả kinh tới mức nửa câu cũng không nói ra được.
Tân Nùng nở nụ cười, “Tịch Đăng, bộ dáng ngươi lúc này không hù chết người mới lạ.”
Tịch Đăng “A” một tiếng, “Không phải nói lá gan chỉ cần luyện là được sao?” Cậu đột nhiên làm một mặt quỷ, Lục Ngọc Ngang lần này không chỉ kinh sợ mà trực tiếp té xỉu trên đất.
Tân Nùng bay tới dừng lại bên người Tịch Đăng, đầu tiên ánh mắt mang theo ghét bỏ nhìn Lục Ngọc Ngang trên đất một cái, mới quay đầu đánh Tịch Đăng vẫn còn đang làm mặt quỷ, “Ta đã giúp ngươi vẽ mặt đẹp đẽ, ngươi làm bộ dáng như vậy là muốn phá huỷ tác phẩm của ta sao?”
Tịch Đăng lập tức khôi phục bình thường, “Mau giúp ta tháo trang sức ra, không chịu nổi nữa rồi.”
Tân Nùng lại kéo Tịch Đăng bay tới trên đài, “Không được, vở kịch kia còn chưa diễn xong.”
Tịch Đăng khóc không ra nước mắt.
———
Tịch Đăng đang nằm đếm tóc thì Lục Ngọc Ngang tỉnh lại.
“A” Lục Ngọc Ngang rên rỉ một tiếng, đưa tay sờ hông mình, “Sao lại đau lưng mỏi eo như vậy?”
Tịch Đăng tiếp tục đếm, “Bình thường, tối hôm qua nằm sấp trên mặt đất cả buổi tối.”
Lục Ngọc Ngang đối diện với một đôi mắt, đôi mắt kia rất trong suốt.
Hắn đột nhiên đẩy con quỷ đang nằm nhoài trên người mình ra, nhanh chóng bò lên, “Không nghĩ tới tiểu sinh đời này thật sự có thể trải qua quỷ áp giường một lần.”
Tịch Đăng bị hắn đẩy một cái, hoàn toàn không nhớ rõ vừa nãy đếm tới số mấy, bèn ném hết tóc ra sau, “Cái tên thối thư sinh nhà ngươi, muốn tạo phản?”
Lục Ngọc Ngang rất có khí phách, “Ngươi sao lại nằm trên giường ta?”
Tịch Đăng nghe vậy, lập tức người kéo trở về, đặt bên dưới, trực tiếp ngồi lên eo đối phương, “Ở trên giường ngươi thì sao, ta còn muốn ngồi trên người ngươi đây này.”
Tịch Đăng vốn đang chờ thối thư sinh tức giận, kết quả đợi nửa ngày, phát hiện mặt tên kia cư nhiên càng ngày càng hồng.
Tịch Đăng thân thủ vỗ mặt đối phương, “Này, sao mặt ngươi lại đỏ, tức giận?”
Lục Ngọc Ngang đưa tay ra che mặt mình không nói lời nào.
Tân Nùng đột nhiên xuất hiện, thấy cảnh này lập tức tiến lên kéo Tịch Đăng xuống giường, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Ngọc Ngang trên giường.
“Tiện nhân ngươi tốt nhất đem những thứ dơ bẩn trong đầu xóa sạch sẽ.”
Trong mắt Tịch Đăng mang theo mê man, “Cái gì?”
Tân Nùng quay đầu lại trừng Tịch Đăng, “Ngươi sao lại ngồi trên người hắn ta?”
“A?” Tịch Đăng sửng sốt một chút, “Chỉ đùa giỡn một chút a.”
Tân Nùng hận không thể bổ đầu Tịch Đăng ra, xem trong đó chứa thứ gì, bất quá hắn liền nghĩ có lẽ mình chỉ đang lo lắng dư thừa, một gia hỏa năm trăm năm còn chưa thông suốt, ở cùng một người mấy ngày thì sẽ thông suốt sao? Xem ra là hắn đã đánh giá Tịch Đăng quá cao rồi.
Lục Ngọc Ngang lúc này cũng sửa sang lại quần áo từ trên giường bò xuống, hắn có ngốc đến mấy cũng phát hiện người bạn này của Tịch Đăng có địch ý với mình, nhưng địch ý từ đâu mà đến, hắn cũng không biết.
Hắn chắp tay với Tân Nùng, “Đại tiên hảo, tiểu sinh nếu có đắc tội, mong rằng đại tiên thông cảm.”
Tân Nùng vung tay áo một cái, “Ngươi không tư cách nói chuyện với ta.”
Lục Ngọc Ngang, “…”
———
Cùng gà rừng tinh cáo từ tiện thể lấy ngân lượng sau, Tịch Đăng cáo biệt Tân Nùng, cùng Lục Ngọc Ngang tiếp tục lên đường, mà sau khi bọn họ đi, quý phủ phú hào diễn ra một vụ chết người, đây cũng để nói sau.
Lục Ngọc Ngang có tiền liền vô cùng đắc ý, mua thật nhiều đồ ăn, cũng không ngủ ngoài trời nữa.
Một người một quỷ đang đi dạo chợ, Tịch Đăng đột nhiên ngừng lại, “Ai, ta muốn mua cái kia.”
Cậu chỉ tay vào một con lừa.
Lục Ngọc Ngang nhìn sang, “Mua lừa làm gì?”
Tịch Đăng nói: “Ta đi bộ đau chân muốn chết, ngươi nhất định phải giúp ta mua con lừa kia.”
Lục Ngọc Ngang đi tới, hỏi giá tiền, không cao lắm, liền sảng khoái mua.
Có con lừa rồi Tịch Đăng trực tiếp ngồi lên trên, sờ đầu con lừa, “Ta đặt cho ngươi một cái tên đi.”
Con lừa kia tựa hồ có thể nhìn thấy Tịch Đăng, còn nghiêng đầu cà vào lòng bàn tay Tịch Đăng, Tịch Đăng lập tức sợ ngứa mà rụt trở về, cười nói: “Thật sự là một gia hỏa dính người, ta gọi ngươi là Ngang, sau này ta gọi ngươi phải kêu một tiếng Ngang~.”
Lục Ngọc Ngang ở bên cạnh đột nhiên cứng đờ.
Tịch Đăng cười thầm mà liếc trộm Lục Ngọc Ngang một cái, cậu đã sớm thừa dịp Lục Ngọc Ngang ngủ, nhìn lén sách của Lục Ngọc Ngang, cũng phát hiện được tên hắn.
Cậu kêu Lục Ngọc Ngang mua lừa chỉ vì muốn trêu chọc bắt nạt Lục Ngọc Ngang mà thôi.
Vì vậy dọc theo đường đi, Lục Ngọc Ngang liền nghe đến ——
Lục Ngọc Ngang tức muốn chết, hắn cũng trở nên thông minh hơn, không biết có phải Tịch Đăng cố ý không, nhưng mà Tịch Đăng từ khi ngồi trên này con lừa cũng không chịu xuống nữa, tựa hồ thật sự rất yêu thích con lừa này.
Con lừa kia vô cùng biết cách làm quỷ vui, dọc theo đường đi kêu liên tục, mặt Lục Ngọc Ngang đều đã cứng đờ, trong mộng cũng có thể nghe được âm thanh “Ngang ~”.
Thực sự là ác mộng.
Cuối cùng cũng tới thành trấn, Lục Ngọc Ngang dẫn đầu đi tìm tửu lâu, Tịch Đăng nhìn thấy bộ dáng Lục Ngọc Ngang như vậy, cười không ngừng được. Nói với con lừa: “Ngang a, có chủ nhân ta đây, muốn ăn cái gì.” Cậu đột nhiên không biết từ nơi nào lấy ra một củ cà rốt, “Đây là củ cà rốt mà thỏ ngọc của hằng nga tiên tử trên trời ăn, ngon lắm.”
Cậu nhét cà rốt vào trong miệng con lừa, cũng không buộc dây nó lại, trực tiếp tiến vào tửu lâu.
Lục Ngọc Ngang không ở lầu một, Tịch Đăng liền đi lên lầu hai, nhìn xung quanh một vòng, kết quả phát hiện Lục Ngọc Ngang cư nhiên đang ngồi một chỗ với một công tử trẻ tuổi mặc cẩm y thêu hoa.
Tịch Đăng đi tới liền nghe vị công tử ca nói: “Lục huynh, tại hạ cảm thấy chúng ta thực sự là vừa gặp mà như đã quen.”
Nha, khá lắm, mới bao lâu, không chỉ nói cho đối phương biết tên, còn xưng huynh gọi đệ.
Tịch Đăng một mặt khó chịu đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lục Ngọc Ngang, “Thối thư sinh, ta đói.”
Cậu muốn Lục Ngọc Ngang đốt nhan.
Lục Ngọc Ngang căn bản không để ý tới cậu, mà cười với vị công tử kia: “Lý huynh, tiểu sinh bất quá chỉ là một thư sinh nghèo, không xứng với Lý huynh.”
Tịch Đăng thấy vậy, tay khẽ động, công tử trẻ tuổi kia đột nhiên bưng cốc trà trước mặt mình dội vào mặt Lục Ngọc Ngang.
“Này này chuyện này… Thực sự xin lỗi, ta không biết bị làm sao nữa, cư nhiên làm chuyện mạo phạm như vậy, bất quá thực sự không phải tại hạ cố ý.”
Lục Ngọc Ngang vuốt mặt một cái, “Vô sự, ta tin tưởng Lý huynh, ta xuống dưới lầu thay y phục, sau đó quay lại.”
Lục Ngọc Ngang thừa dịp đi xuống kéo Tịch Đăng đang xem náo nhiệt đi, đi tới một nơi vắng vẻ, mới dừng lại.
Hắn hít sâu, “Đại vương, ngươi không cảm thấy ngươi gần đây có chút ấu trĩ à?”
Tịch Đăng trừng hắn, “Ấu trĩ cái gì, ngươi mới gặp đã xưng huynh gọi đệ với người khác thì không ấu trĩ? Ngươi cư nhiên vừa rồi còn dám để ta đói, thực sự là muốn chết.”
Lục Ngọc Ngang có chút bất đắc dĩ, “Có người ở đó, ta sao có thể đốt nhan trước mặt người khác?”
“Ta không quan tâm, Lục Ngọc Ngang ngươi khá lắm.” Tịch Đăng nổi giận đùng đùng quay người đi.
Lục Ngọc Ngang đứng tại chỗ một hồi, mới thở dài lên lầu, vị công tử kia vẫn ngồi tại chỗ, “Lục huynh, mau tới, cơm nước đã chuẩn bị xong.”
Chốc lát sau, đầu Lục Ngọc Ngang đập lên bàn một cái, hôn mê.
Vị công tử kia nhẹ rên một tiếng đứng lên, “Nếu không phải tướng mạo ngươi không sai, ta mới lười nói nhiều với ngươi như vậy, bình thường đều trực tiếp trói về phủ.”
Hắn nói với đám hạ nhân bên cạnh: “Mang thư sinh này về, tắm rửa sạch sẽ, thả trên giường ta.” Nói xong, lắc lắc quạt giấy trong tay đắc ý rời đi.
Khách nhân mấy bàn khác nhìn thấy, cũng chỉ tức giận mà không dám nói gì.
Công tử ca này ở đây vốn nổi danh là ác bá, bắt nạt đàn ông chọc ghẹo đàn bà, thường hay trói người về phủ, xong chuyện liền cho ít bạc rồi đuổi đi.
Vị Lý công tử này vốn không hề cố kỵ, liếc mắt một cái liền vừa ý tên thô lỗ Lục Ngọc Ngang, thừa dịp người rời đi, hạ độc trong trà của đối phương.
Lục Ngọc Ngang cứ như vậy trong đời trải qua lần đầu tiên bị bắt cóc, hơn nữa đối phương còn nhăm nhe đóa cúc non của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT