Sắc mặt Tịch Đăng rất khó coi, hung tợn mà trừng Cung Mịch Lăng, nhưng là Cung Mịch Lăng ngay cả mắt cũng không liếc, cả người đều cảnh giác nhìn Vưu Hạt.

Vưu Hạt là người nhanh nhạy, lập tức nhìn ra vấn đề, liền nở nụ cười, cho dù là một mỹ nhân độc địa vô cùng nhưng là cười lên cũng thật động lòng người.

“Vu Quy, ngươi còn không nhanh buông tay tên này ra, đừng ngăn trở nhân gia cùng tình lang ẩn ẩn đưa tình, ngươi ngươi ta ta.”

Vưu Hạt cười cười, lục lạc trên người cũng vang vọng theo.

Leng keng leng keng, không giống tiếng nhạc, mà ngược lại như một khúc ca giết người.

Triệu Vu Quy lập tức nắm chặt tay Tịch Đăng, càng giấu người phía sau thật kỹ.

“A Tịch là người ta yêu, tình lang của hắn chỉ có ta.”

Vưu Hạt khẽ nheo mắt, tràn ngập sát ý nhìn về phía Tịch Đăng, đem ngữ điệu kéo mạnh: “Nhưng là tên này cùng người khác dã hợp trong rừng cây, ngươi biết không?”

Ánh mắt Triệu Vu Quy hơi biến hóa.

Tịch Đăng hừ lạnh một tiếng: “Cái rắm, ngươi cho rằng ta là ngươi sao? A, thật không tiện, ta quên rồi, người dị tộc vốn là cởi mở, bằng không cũng sẽ không mới gặp mặt một lần liền hạ cổ độc. Nói là si tình, trên thực tế loại hành vi này có khác gì cưỡng bức không?”

Vưu Hạt nhìn chằm chằm Tịch Đăng, chậm rãi nhấc tay phải lên, nhẹ nhàng chuyển động, một hồi chuông reo lên.

“Rì rào”

Chu vi lập tức vang lên loại thanh âm này.

Một đám xà từ trong rừng cây chui ra, dồn dập bò tới bên người Vưu Hạt, thẳng nửa thân thể lên dùng đôi mắt nhỏ lạnh như băng kia nhìn.

Khóe môi Vưu Hạt khẽ nhếch, cổ tay chuyển động. Lần này rất nhiều bò cạp chui ra.

Chờ Vưu Hạt gọi ngũ độc thú (*) toàn bộ đi ra, sắc mặc mọi người ở đây cơ bản đều trở nên khó coi.

(*) Ngũ độc thú gồm: Nhện, rắn, bò cạp, cóc, rết

Đặc biệt là Tịch Đăng, dưới tình huống xung quanh đều yên lặng, liền nghe một câu: “Thật buồn nôn.”

Vưu Hạt lập tức hung hăng trừng, mà động tác kế tiếp của Tịch Đăng làm cho hắn có chút…

Tịch Đăng từ trong ống tay áo lấy ra một cái bọc giấy, sau đó mở bọc giấy ra, lấy bột phấn vẩy một vòng quanh người mình cùng với Triệu Vu Quy.

Là bột hùng hoàng(*).

(*) Dùng để đuổi rắn, có thể mua ở hiệu thuốc

Vưu Hạt: “…”

Sau đó liền thấy Tịch Đăng từ ống tay áo khác lôi ra một bọc giấy nữa, tỉ mỉ vẩy một vòng.

Mặt Triệu Vu Quy đột nhiên đỏ lên: “A Tịch.”

Tịch Đăng tiếp tục vẩy, không thèm quay đầu lại: “Đừng phá, không thấy ta đang phòng côn trùng sao?”

Vốn là một cuộc chiến, thế nhưng vì hành động của Tịch Đăng, bầu không khí từ nghiêm túc trở nên có chút dở khóc dở cười.

Gương mặt trắng nõn của Vưu Hạt tức giận đến ửng đỏ: “Ngươi!”

Phượng Hòa nhất thời cười vui vẻ, so với Tịch Đăng, hắn càng không ưa cái tên yêu khí Vưu Hạt này.

Hắn đem roi bên hông quất ra, chu sa nơi mi tâm như ngọn lửa: “Vưu Hạt, hôm nay gặp ngươi cũng là chuyện tốt, mau giải cổ độc cho Vu Quy đi.”

Vưu Hạt hừ lạnh một tiếng, thần sắc càng lạnh hơn: “Người Vưu Hạt ta nhìn trúng, xưa nay không thể trốn thoát.”

Nói xong liền đem ngón trỏ và ngón cái bỏ vào miệng, thổi một tiếng lanh lảnh, như tiếng chim sơn ca kêu to, trong thời gian ngắn, nhóm ngũ độc thú kia liền trực tiếp phát động công kích.

Mà Vưu Hạt thì dùng khinh công nhảy một cái, hướng về phía Triệu Vu Quy.

Triệu Vu Quy rút kiếm ra đón nhận, dựa theo nội dung ban đầu của vở kịch, Vưu Hạt ngả ngớn đùa giỡn Triệu Vu Quy, nhưng là bị Tịch Đăng chọc giận Vưu Hạt nhìn Tịch Đăng được Triệu Vu Quy che chở, động tác liền trở nên cay độc.

Vưu Hạt lúc này không muốn đùa giỡn, chỉ muốn giết cái tên phía sau Triệu Vu Quy, lại còn tung thuốc bột, hắn từ nhỏ đến lớn, vẫn chưa gặp tên nào khiến mình tức giận như vậy.

Triệu Vu Quy sắc mặt từ từ ngưng trọng, võ công không bằng Vưu Hạt, nếu không cũng sẽ không bị Vưu Hạt bắt lại hạ cổ độc.

Tịch Đăng được Triệu Vu Quy bảo vệ chặt chẽ, nhưng nhìn thấy Triệu Vu Quy rõ ràng đang ở thế hạ phong, con ngươi chuyển một cái, đột nhiên cười với Vưu Hạt: “Vưu Hạt, ngươi vẫn là giải cổ độc đi, nếu không Vu Quy thật sự cả đời đều không thể rời bỏ ta nửa bước.”

Đồng tử Vưu Hạt hơi co rụt lại, nhìn về phía Triệu Vu Quy: “Ngươi uống máu hắn?”

Triệu Vu Quy bình tĩnh không chút lo sợ mà “ân” một tiếng.

Ba người bên kia đã giải quyết gần xong ngũ độc thú, Vưu Hạt khoát tay, liền gọi thêm nhiều hơn, sau đó đập một chưởng ngực Triệu Vu Quy, đem người đánh bay, sau đó sắc mặt hung ác một phát bắt được Tịch Đăng.

Triệu Vu Quy một ngụm máu liền phun ra ngoài, trực tiếp rống to: “Vưu Hạt, ngươi nếu dám động hắn, ta chắc chắn lột da ngươi ăn thịt.”

Vưu Hạt vốn định trực tiếp giết Tịch Đăng, nghe được câu này, liền giơ tay đánh ngất người, sau đó vác lên vai mang đi.

“Triệu Vu Quy, nếu muốn mạng sống cùng với tiểu tình lang của ngươi, liền chủ động đến tây nam tìm ta.”

Vưu Hạt vác tình địch của mình, với người trong lòng mình để lại câu nói này.

Triệu Vu Quy nắm chặt tay, nhìn Vưu Hạt rời đi, trong mắt lạnh băng.

Tịch Đăng bị nước lạnh giội tỉnh, phản ứng đầu tiên là nghĩ tới Tả Viên Chi định lấy máu, cổ độc kia cần phải bảy ngày lấy máu một lần, lần trước số lượng Tả Viên Chi lấy đủ để sống quá một tháng.

Phản ứng thứ hai là đói, không biết mấy ngày rồi chưa ăn?

“Trước mặt ta còn ngẩn người? Lá gan không nhỏ.” Thanh âm có chút làm người ta sợ hãi vang lên, sau đó một đôi giày lụa xuất hiện trước mặt Tịch Đăng.

Là Vưu Hạt.

Lần này Vưu Hạt một thần màu hồng, trang phục giống như ngày ấy, chỉ là trên tóc có thêm một cây trâm hình bò cạp.

Tịch Đăng bán dựa vào trên tường, sắc mặt tái nhợt, thế nhưng trong mắt không chút nửa phần yếu đuối hay thất thố: “Ngươi trói ta về làm áp trại phu quân?”

Vưu Hạt nhẹ nhàng nở nụ cười, một cước đạp lên ngực Tịch Đăng: “Chết đến nơi rồi còn không quên lắm lời, ngươi ngược lại đúng là thú vị.” Môi Vưu Hạt rất đỏ, nếu như chỉ nhìn môi, còn tưởng rằng hắn đang nói lời tình ý.

Hắn một bên nói chuyện, một bên gia tăng khí lực trên chân, còn ác ý chuyển động chân, làm cho Tịch Đăng ho khan.

“Ta tóm ngươi về là muốn nghiên cứu kỹ càng một chút, thuận tiện giải quyết ràng buộc giữa người và Vu Quy, cổ độc của ta bị người khác nuôi sao được.”

Tịch Đăng đưa tay ra bắt được chân Vưu Hạt, ho khan làm cho khóe mắt hơi đỏ, ngẩng đầu nhìn Vưu Hạt, phối hợp với nốt ruồi nơi khóe mắt, ngược lại có mấy phần điềm đạm đáng yêu, chỉ có điều miệng Tịch Đăng từ trước đến giờ đều không tha người, trong tay kẻ địch cũng không chút khuất phục: “Ngươi nghiên cứu gì cứ nghiên cứu, chỉ có điều lấy chân thối của ngươi ra, mấy trăm năm không rửa chân.” Nói xong liền đẩy chân Vưu Hạt ra.

Vưu Hạt không những không giận mà còn cười: “Tiểu Ngân, ngươi cắn tên này cho ta.”

Nói xong, con xà nhỏ màu bạc trên cổ liền bò xuống, bò tới chỗ Tịch Đăng, nhưng lúc vừa mới đến gần, liền ngừng lại, không động đậy.

Vưu Hạt có chút kỳ quái: “Tiểu Ngân?”

Tịch Đăng nở nụ cười: “Ha, ngươi tiểu súc sinh này còn hiểu được tiếng người?” Vừa mới nói xong, liền phát hiện tiểu xà cùng với chủ nhân mình đều âm trầm nhìn qua. Mà Tịch Đăng rất không biết cái gì gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nói tiếp: “Ta gần đây mỗi ngày đều tắm bột chống côn trùng, ngươi tiểu súc sinh này đừng nghĩ bò vào người ta.” Nói xong, còn hơi hất cằm lên.

Tiểu xà bò về bên chân Vưu Hạt, dùng đầu cà cà, rất giống hài tử bị khi dễ về tìm người lớn báo thù.

Vưu Hạt quả nhiên rất bao che khuyết điểm, ngồi xổm xuống tát vào mặt Tịch Đăng, sau đó cất giọng nói: “Người đến, đem tên này xuống, không rửa đi ba tầng da không cho phép dẫn về.”

Lập tức có hai thiếu nữ tiến vào, trang phục giống nhau, tóc đều buộc thành nhiều bím tóc, trên hai má lại vẽ thêm mấy đường.

Hai thiếu nữ hành lễ với Vưu Hạt: “Cổ chủ.”

Vưu Hạt khẽ nhếch môi: “Đem người dẫn đi.”

Tịch Đăng ngay lập tức liền bị hai thiếu nữ giữ lấy tay: “Có thể dìu ta lên không? Ta cũng vô cùng mong được tắm rửa.”

Không nghĩ tới Vưu Hạt lại đem mình về đại bản doanh, sốt ruột, không biết đã có bao nhiêu ngày không ăn uống tắm rửa.

Hai thiếu nữ cũng không để ý tới Tịch Đăng, đồng thời khí lức lớn vô cùng trực tiếp tha Tịch Đăng lên rồi đi ra ngoài.

Tịch Đăng không còn cách nào chỉ có thể nghiêng đầu gọi Vưu Hạt: “Nhân yêu đáng chết, giúp ta chuẩn bị cơm, ta chết đói ngươi liền nghiên cứu cái rắm.”

Tiểu ngân (bạc) xà liền bò tới ngón tay chủ nhân mình, sau đó triền miên vòng vài vòng, còn dùng chóp đuôi chọt chọt vào tay Vưu Hạt.

Vưu Hạt khẽ mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng sờ đầu rắn: “Ngoan, Tiểu ngân, ta sẽ giúp ngươi báo thù.”

Hai thiếu nữ kia kéo Tịch Đăng tới một cái phòng, phòng đều làm từ gậy trúc, mà xung quanh phòng cũng trồng đầy cây trúc, lục lạc bạc trắng, giương mắt đều là xanh biếc, khiền người ta tinh thần sảng khoái, nếu không nhìn xà quấn trên cây.

Mặt Tịch Đăng tái mét…

Các thiếu nữ đẩy Tịch Đăng vào gian phòng, liền khép cửa lại, hai người thay đổi bộ dáng cứng ngắc lúc này, cười hi hi ha ha, một thiếu nữ trong đó nói: “Ca ca, ngươi từ đâu tới đây?”

Tịch Đăng ngược lại ngẩn người, bất quá lập tức cười nói: “Kinh thành.”

Hai thiếu nữ liếc nhìn nhau, cùng nở nụ cười, một người đứng bên cạnh Tịch Đăng hỏi: “Ca ca, kinh thành có đẹp không? Có đẹp hơn nơi này không?”

“Đương nhiên…” Tịch Đăng nhìn thần sắc hai thiếu nữ, đổi giọng, nực cười, thủ hạ của một tên thích độc vật như thế chắc chắn cũng không phải hiền lành: “Đương nhiên nơi này đẹp hơn, núi đẹp nước đẹp quan trọng là người cũng đẹp.”

“Hì hì, ca ca, ngươi có phải là người yêu của cổ chủ không? Cổ chủ nói người trong lòng đang ở kinh thành, lần này đi ra ngoài chính là vì mang người yêu trở về.”

Tịch Đăng nhíu mày: “Không, ta không phải người yêu của hắn, ta là người yêu của người hắn yêu, cổ chủ các ngươi ghen tị với ta, nên bắt ta về đây.”

Hai thiếu nữ cười vui vẻ, cười đến mức run rẩy: “Cổ chủ rất ngốc, thích một người chỉ biết hạ cổ độc, nếu là chúng ta…” Hai thiếu nữ liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời, “Nhất định phải khiến người chết không được sống cũng không xong, đời này kiếp này, chỉ có thể là của một mình ta.”

Tịch Đăng cười, tựa hồ hoàn toàn không cảm thấy hai thiếu nữ này rất đáng sợ.

Các thiếu nữ liếc nhìn một cái: “Ca ca, ngươi nên nhanh ra phía sau bình phong tắm rửa đi, chậm chạp sẽ khiến cổ chủ tức giận.”

Tịch Đăng nhìn thấy bình phong, liền đi qua, bước đi rất chậm, rõ ràng rất suy yếu, thế nhưng vẫn luôn thẳng lưng: “Các ngươi không hầu hạ ta?”

“Cổ chủ sẽ ghen.” Các thiếu nữ trăm miệng một lời đạo, sau đó một người trong đó nói, “Mở cửa sổ đằng sau ra, phong cảnh bên ngoài không tệ, chỉ có điều nhiều xà với côn trùng, ca ca tuyệt đối đừng ham mê sắc đẹp, bước ra ngoài.”

Quả nhiên là vật nhỏ có độc, Tịch Đăng cười cười.

Vưu Hạt nhìn thấy một đống đặt trên giường mình, biểu tình có chút cứng ngắc, Tiểu ngân quấn trên cổ hắn, đầu cũng nhìn lên trên giường, còn le lưỡi một cái.

Ai tới nói cho hắn biết, tại sao cái tên quỷ đáng ghét này lại bị ném lên giường hắn?!

Tiểu kịch trường:

Vưu Hạt: Ta đẹp hơn Phượng Hòa, độc thuật lợi hại hơn Tả Viên Chi, một bụng ý xấu hơn Cung Mịch Lăng, quan trọng nhất là ta cao hơn Triệu Vu Quy, ta không phải chính quy công, thì còn ai?

Triệu Vu Quy: Ta đáng yêu hơn ngươi ╭(╯ε╰)╮

Vưu Hạt bị K.O (*)…

(*)Knock out: đánh bại

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play