Lăng Tài nhân dựa vào lan can, nhìn xa xăm. Hoàng hậu múa bút thành rồng.

Hai người đều tự chìm đắm trong thế giới của chính mình, để mặc ba tên còn lại phát sầu vì việc đặt tên.

Hôn quân túm túm dải tóc thắt cao của mình “Hay gọi đoàn “Kim ngân tài bảo”? Hoặc đoàn “Mãn hán toàn tịch” gì đó cũng được.”

Nguyên Quý nhân nghiêm túc lắc đầu “Không được, không được.”

Nghiêm Tài nhân kiến nghị “Gọi đoàn “Thiên quân vạn mã” thì sao? Rất có khí thế?”

Nguyên Quý nhân ngẫm nghĩ, cũng thấy không được. Đúng lúc này, y phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, thấy một đoàn cò trắng đang cất cánh bay lên trời, hai mắt thoắt cái sáng bừng “Không bằng, chúng ta gọi là “Bay lên trời xanh” đi?”

Cái này thì khá hơn được bao nhiêu?

Hôn quân và Nghiêm Tài nhân có chút cạn lời.

Hôn quân bĩu môi “Ta không nghĩ được nữa đâu, trời tối rồi, trẫm đói.”

Hoàng hậu nghe đến đây, rốt cuộc ngẩng đầu lên, phi qua một chiếc máy bay giấy. Nguyên Quý nhân đón lấy, mở ra, bên trên là mấy chữ vừa to vừa hữu lực.

“Đoàn năm người.”

Được lắm.

Nguyên Quý nhân cảm thấy mình hẳn là điên rồi, cho nên mới nghĩ cái tên này thật hay “Giản lược mà không thiếu tính chuyên nghiệp, vậy chúng ta lấy cái này đi.”

Hôn quân góp sức trầm trồ “A Bùi thật là giỏi! Chúng ta mau ăn cơm thôi!”

Đặt tên xong, việc tiếp theo đương nhiên là phân vai cho mọi người. Lăng Tài nhân là đại ca, bị úp mũ đội trưởng là điều không tránh khỏi. Hoàng hậu thì là gương mặt đại diện, Nguyên Quý nhân thì phụ trách ăn nói, còn Nghiêm Tài nhân thì là tay võ của cả đoàn.

Hôn quân chờ một lúc lâu, thấy không có mình thì hỏi “Thế còn trẫm thì sao?”

“Ngài đảm nhiệm việc dễ thương.” Nguyên Quý nhân mặt không đổi sắc nói dối.

Nghiêm Tài nhân một bộ muốn nói lại thôi.

Rốt cuộc Nghiêm Tài nhân vẫn là không nhịn được lên tiếng “Nguyên Quý nhân, tuy là có thể, nhưng hình như không quá cần thiết lắm.”

Ngay lập tức, hắn bị Nguyên Quý nhân vơ gậy đánh cho một trận, giác ngộ sâu sắc đạo lí nói những điều không cần nói chỉ có đường tự chuốc khổ!

Hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Nguyên Quý nhân đã ngái ngủ đi gõ cửa từng phòng.

Phòng Nghiêm Tài nhân không người, thế nhưng phòng Lăng Tài nhân lại nghe thấy tận hai tiếng khác nhau.

Ánh mắt của Nguyên Quý nhân khẽ chuyển động.

Ai nói Viên Viên Thị không có tài nguyên, mấy chuyện bí mật trong đoàn này lại chẳng thú vị hơn là ngồi bịa chuyện hay sao?

Nguyên Quý nhân âm thầm nhớ kĩ ngày hôm nay, chờ sau khi đoàn của bọn họ ra mắt, y sẽ ngay lập tức sắp xếp một nhóm người đem tác phẩm phân phát ra ngoài.

Trong khi các đoàn khác còn đang mải mê tự tạo tin đồn, bọn họ đã đi trước một bước!

Nguyên Quý nhân không dám gõ cửa phòng Hoàng hậu, quay đầu về bày giấy mực ra viết.

Quả nhiên, không ngoài dự liệu của y, dựa vào nhan sắc đẹp đẽ, khí chất ưu tú, tài hoa hơn người (ngoại trừ hôn quân), đoàn năm người nổi danh như cồn.

Một phần khác cũng là nhờ những thứ Nguyên Quý nhân lén lút tung ra, dẫn đến ngoại trừ người hâm mộ chung chiếm số ít, số nhiều còn lại đều là người hâm mộ riêng và người hâm mộ cặp đôi.

Hôn quân nhìn dòng người cuồn cuộn kéo tới như thủy triều, trong lòng không khỏi hoảng sợ. Hăn ngơ ngác lui về nửa bước, giống như một con thỏ nhỏ, khiến ai nấy đều yêu thích đến phát cuồng.

“Tiểu Ngạn a a a a a a a a a!!!!! Ta thích ngươi a a a a a a a a a a!!!!”

Trong đám người bất ngờ truyền đến tiếng hét.

Hoàng hậu không vui nhìn xuống, rất tự nhiên kéo hôn quân ra sau người che chở “Hỗn xược!”

Đoàn người yên lặng một phút, rồi bộc phát ra tiếng gào thét càng kích động hơn “A a a a a a a a a a a a thật kìa là thật kìa!!!!!”

“A a a a a a a a a a cặp năm ba này còn thật hơn cả Hoàng đế với Hoàng hậu nữa luôn!!! Ta muốn theo!!!”

Ngoài ra cũng có cả người hâm mộ của cặp đại ca với tứ ca cũng đang hò hét.

Nguyên Quý nhân đắc ý nhướn mày.

Đúng lúc này, đột nhiên có người đứng dậy.

“Nguyên bảo bảo, đừng khóc!! Ta đây rất vừa ý đoàn trưởng của đoàn “Tài nhân Giang Nam”, trọng trách giao hảo về sau của hai đoàn giao cho ngươi đó!!!!”

Ai?!! Ai vừa nói? Bước ra cho ta!

Nguyên Quý nhân giận sôi lên, nghiến răng nghiến lợi.

Kiếm chồng thì được, nhưng không cần thiết.

Đoàn “Tài nhân Giang Nam” thì được, nhưng đoàn trưởng thì không!!!

Nguyên Thản Chi y cũng là người có thẩm mỹ đấy nhé! Hừ!

Nguyên Thản Chi sáu tuổi đã mồm miệng nhanh nhẹn, trí não thông minh, xinh xắn dễ thương, lại thêm đôi mắt cười trời sinh, khiến cho ai ai cũng phải khen nhà Nguyên đại nhân có một vị tọa phu đồng tử.

Chỉ là tiểu tiên nhân cũng có phiền não của tiểu tiên nhân. Bởi vì chính do những lời khen này mà trẻ con nhà ai cũng muốn đến gặp y, mĩ danh nói là xin truyền phúc!? Nguyên Thản Chi không quá thích ra ngoài. Y chỉ muốn làm ổ trong nhà đọc truyện. Lại không biết tên nào bắt y gánh cái danh này! Khiến y không thể không xuất đầu lộ diện!

Có điều, lần này y lại bị bộ dạng chính chắn của mình khiến cho ăn quả đắng!

Tiểu bảo bối hai ba tuổi nhà Giang đại nhân vừa thấy y, nếu như không phải khóc thì chính là thừa dịp y dỗ cười cắn y một cái, khiến y đau đến vung cả tay lên. Vú em thấy thế thì sợ hãi, tay chân run rẩy thiếu điều sẩy tay làm ngã con trẻ.

Nguyên Thản Chi vừa đau lại vừa tức. Những đứa nhỏ trước đây đều là mấy đứa trắng trẻo xinh xắn, thấy y cười một cái liền dừng khóc ngay lập tức. Chỉ có Giang Lưu Chi này là khác. Mà khiến Nguyên Thản Chi khó chịu hơn cả là trong tên của y và nó còn có một chữ giống nhau!

Ai cũng biết đánh người không đánh người mặt cười, lẽ nào giờ lại phải nhân nhượng nghĩ nó là tuổi nhỏ không hiểu chuyện!?

Nguyên Thản Chi không nuốt trôi cục tức này. Cái đầu thông minh lần đầu tiên sinh ra sự quật cường đáng sợ, đến mức nhiều năm sau y cũng không thèm đi qua nhà họ Giang lấy một lần.

Trước đây, nhà họ Giang vốn cũng là một nhà hưng thịnh phồn vinh, chỉ là trong triều phong ba bão táp, nhà bọn họ mới bị đánh cho tán gia bại sản.

Giang Lưu Chi cũng là khi đó, chuyển vào nhà Nguyên Thản Chi ở.

Nguyên Thản Chi lúc ấy đã dựa vào cái danh Viên Viên Thị kiếm tiền mỏi tay, cổng lớn không ra cửa trước không tới, chuyên tâm sáng tác.

Lúc Giang Lưu Chi chuyển vào vừa hay bắt gặp Nguyên Thản Chi vẻ mặt uể oải, dính mực tèm lem, do đó không nhịn được mà bật cười.

Nguyên Thản Chi nghe tiếng cười nhìn lại, mi mày nhíu chặt.

Sắc mặt Giang Lưu Chi tái nhợt, phải nhờ vào nụ cười khi nãy mới dấy lên được chút huyết sắc “Nguyên ca ca.”

Nguyên Thản Chi thề, nghe một tiếng này, tay hắn lại giống như mọc lên một cái mụn!

Ngày ấy, mùa mưa dài đằng đẵng của Giang Nam vừa mới đi qua, ánh mặt trời có chút chói mắt.

Giang Lưu Chi dáng người thon dài mảnh mai, đứng dưới nắng mai nhìn y mỉm cười. Nguyên Thản Chi nghiêng đầu đánh giá cảnh tượng này, trong lòng dĩ nhiên lại nghĩ “Ranh con thích cắn người!”

Mà sau khi nghe giải thích vì sao năm đó mình bị cắn xong, Nguyên Thản Chi lại có cảm giác như càng không muốn đến gần tên này.

Giang Lưu Chi sau khi chiếm được một góc bàn của Nguyên Thản Chi, ngồi cạnh y cười nói “Đó là tại ta nghĩ huynh muốn đi, cho nên ta mới muốn giữ huynh lại.”

Nguyên Thản Chi đảo mắt, bày ra tư thế tiễn khách “Ngươi đi đi, ta không tiễn.”

Lúc Giang Lưu Chi mới đến nhà họ Nguyên, hắn ngụy trang rất tốt, không để ai phải lo lắng cho hắn. Nhưng Nguyên Thản Chi lại rất ghét hắn như thế. Cố tình Giang Lưu Chi lại chẳng hề hay biết, vẫn như cũ thích kề cận nói chuyện cùng y.

Lẽ nào hắn không biết buồn sao?

Giang Lưu Chi luôn luôn mỉm cười, nụ cười giống hệt với nụ cười mà Nguyên Thản Chi từng cười với hắn lúc nhỏ.

Nguyên Thản Chi không muốn thừa nhận, nhưng hắn hình như thật sự không có ghét thằng nhóc này đến thế.

Nguyên Quý nhân giật mình tỉnh lại từ hồi ức. Đúng lúc này, cả đám người phía dưới đột nhiên im bặt.

Nguyên Quý nhân phản xạ có điều kiện nhìn xuống. Một người nam nhân trẻ tuổi cao gầy tuấn lãng mang theo ý cười quen thuộc từng bước đi tới.

“Nguyên ca ca.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play