Một ngày trời trong nắng ấm, hôn quân vui vẻ phân phó người hầu trong cung bày các loại đồ ăn vặt lên một cái bàn tròn.
Bàn tròn rất lớn, mọi người vừa ngồi xuống liền cảm nhận sâu sắc cái gọi là khoảng cách.
Hôn quân kiêu ngạo nói “Trẫm đặc biệt chuẩn bị để tránh việc gian lận coi lén bài của người khác đấy, có phải giỏi lắm không!”
Nghiêm Tài nhân vỗ tay cổ vũ, bị Lăng Tài nhân liếc xéo một cái.
Hôn quân nhìn sang Hoàng hậu.
Hôn quân đỏ mặt.
Những người khác:?
Hôn quân cúi đầu ho một tiếng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng lên “Vậy chúng ta bắt đầu thôi…”
Hôn quân như vậy hoàn toàn không phải vì tối qua Hoàng hậu cũng khen hắn giỏi đâu! Tuy là sau khi khen xong, cái mông của hắn đã không còn là cái mông của hắn nữa.
“Ăn đi!” Hôn quân dẫn đầu, bốc lên một miếng bánh hoa quế nhai nhai.
Nguyên Quý nhân đơn thân lẻ bóng bị coi nhẹ, kẹp ở giữa hai đôi, hết lần này tới lần khác hoài nghi cuộc đời.
Rốt cuộc cũng bắt đầu đánh bài.
Nguyên Quý nhân thở dài, yên tĩnh ngồi cạnh uống trà cắn hạt dưa.
Ế, Bệ hạ à, đầu của ngài sắp chui vào lòng Hoàng hậu luôn rồi đấy! Làm ơn đừng nhìn nữa!
Còn Lăng Bạch kia nữa, ngươi bị cái gì vậy? Con cá ngốc đánh quân nào ngươi liền đánh quân ấy, cho không Bệ hạ à? Có hiểu cách chơi không đấy?
Trọng tài Nguyên Quý nhân cảm giác tim thật mệt!
Nhưng cố tình y lại không thể mở miệng.
Đúng lúc này, dưới tình thế cấp bách, Hoàng hậu mở miệng thốt lên “Một tam một vòng một tiêm.” (*) Chỉ là ở đây người ta thường không gọi là vòng mà gọi là khâu.
Nguyên Quý nhân phản ứng rất nhanh nói “Vòng vòng tròn tròn vòng vòng.”
Mọi người kỳ quái nhìn y “Ngài nói gì vậy?”
Nguyên Quý nhân cứng nhắc đáp “… Ta làm thơ.”
Nghiêm Tài nhân thành thật đánh giá một câu “Cũng khá vần.”
Nguyên Quý nhân: Ngươi thì hiểu cái quái gì!
Nghiêm Tài nhân tiếp tục tìm chết nói “Nhưng mà ta vừa nghe thấy vòng vòng, liền cảm thấy rất thú vị.”
Nguyên Quý nhân siết chặt lòng bàn tay cười trừ “Vòng vòng tròn tròn vòng vòng.”
Hoàng hậu:…
Hôn quân chống cằm, đột nhiên hai mắt lóe sáng “A, trẫm lại thắng rồi!”
Ôi ông nội của tôi ơi, bàn có bốn người, hết ba người nhường ngài, ngài lại có thể không thắng ư?
Nguyên Quý nhân tâm tình như mặt nước lặng sóng, đến mức có thể đọc một mạch năm lần “Tư Trì Thông Giám”.
Bọn họ chơi bài có đặt cược, cho nên hôn quân cực kì hào hứng. Hắn ăn một miếng hoa quả trước mặt rồi ồm ồm nói “Mau giao tiền ra đây!”
Lúc này đến lượt Hoàng hậu thể hiện tài năng.
Hoàng hậu rút từ trong tay áo ra một cái hộp nhỏ, hôn quân cầm lấy lật tới lật lui, vui vẻ kêu lên “Là người chăn chó!”
Hắn còn nhớ, lần trước Hoàng hậu tặng hắn một con chó khắc nhỏ. Hôn quân sung sướng ôm người gỗ trong tay.
Hoàng hậu cố giả bộ trấn định uống trà, nhưng trong lòng lại hận không thể ngay lập tức ôm lấy hôn quân hôn nhẹ.
Nghiêm Tài nhân cũng làm một trò vui cho hôn quân xem.
Đầu tiên, hắn đặt một hạt lạc vào tay phải, sau đó đảo sang tay trái, đổi đi đổi lại, cho hôn quân đoán. Hôn quân đoán được một lúc liền không vui.
Nghiêm Tài nhân khúc khích cười, bỏ hạt lạc vào miệng nhai hai cái liền xong việc.
Lăng Tài nhân vẫy tay, cho người hầu mang đàn tới.
Hôn quân không khỏi chỉnh đốn lại tư thế ngồi cho nghiêm chỉnh. Đây là thói quen hắn hình thành từ những ngày còn học đàn. Lăng Tài nhân từng nói, lưng phải thẳng thì khí chất mới có thể bộc lộ ra được.
Hôn quân không ngờ, hôm nay hắn thắng nhiều tiền như vậy mà đến cuối cùng vẫn phải rơi nước mắt.
Hôn quân vừa khóc thút thít vừa vỗ tay khen Lăng Tài nhân “Khúc này ngươi chơi quá hay! Trẫm nghe mà thấy trong lòng vừa chua vừa chát.
“Bệ hạ.” Lăng Tài nhân nghiêm mặt nói “Khúc này tên là người xưa, trong lòng ngài có người nhung nhớ sao?”
Bàn tay đang lau nước mắt cho hôn quân của Hoàng hậu khẽ khựng lại.
Hôn quân không hề hay biết, chăm chú suy nghĩ một lát rồi trả lời “Trẫm, hình như cũng không có ai gọi là người xưa để nhớ, tất cả đều đang ở trước mặt trẫm hết rồi.”
“Ôi… Thật buồn quá đi…” Nghiêm Tài nhân cảm nhạc chậm nửa nhịp, lúc này mới ôm ngực muốn khóc “Thần thực nhớ đại ca, nhớ người thân của thần hu hu hu hu…”
Lăng Tài nhân trừng đôi mắt hạnh “Là đàn ông thì câm miệng lại.”
Đúng lúc này, từ cái ghế trọng tài không ai quan tâm truyền đến một tiếng khóc rống.
“Thần đã tạo nghiệt gì cơ chứ!” Nguyên Quý nhân nước mắt nước mũi sướt mướt “Khuất Nguyên đại nhân à, Tô Vũ đại nhân à, thần tới gặp các ngài đây…”
Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
Bởi vì hôn quân lật bài tử của Nghiêm Tài nhân!
Không phải do Hoàng hậu không cố gắng, chỉ là Thừa tướng đã ra mặt đòi công lý.
Hoàng hậu đập vỡ một bộ ấm chén trắng.
Người rơm Tử Kỳ của Lăng Tài nhân bị ăn một trận đòn dã man.
Nguyên Quý nhân…
Nguyên Quý nhân quấn chặt chăn rên rỉ “Đêm nay không cho phép ai tiết lộ chuyện gì với ta, ta muốn đi ngủ!”
Cung Nghiêm Tài nhân.
Cửa phòng khép đóng, bên trong đèn đuốc sáng trưng.
Hôn quân và Nghiêm Tài nhân mặt đối mặt ngồi trước bàn tròn, thân thiết châu đầu lại với nhau.
“Ngài nhìn rõ chưa?” Nghiêm Tài nhân nói nhỏ.
Hôn quân không hiểu sao căng thẳng nuốt nước bọt “Chưa, vẫn chưa.”
Nghiêm Tài nhân vuốt mồ hôi trên trán “Ngài đừng gấp, chúng ta làm lại lần nữa.”
Hôn quân ủ rũ nắm góc áo “Có phải trẫm ngốc lắm không? Tại sao lại không nhìn thấy cái dây kia chuyển động như thế nào chứ?”
Nghiêm Tài nhân an ủi hắn “Bệ hạ, là do sợi dây này quá mảnh, chứ không phải tại mắt ngài không tốt. Hay là hôm nào, ngài theo thần đi bắn chim sẻ để luyện thêm cho mắt đi?”
“Bắn chim sẻ?” Hôn quân cả kinh “Lẽ nào chim sẻ trong cung đều là ngươi bắn chết? Thảo nào gần đây trẫm đến ngự hoa viên không còn thấy con nào nữa.”
Nghiêm Tài nhân vẻ mặt vô tội “Hoặc là chúng ta luyện ngắm bia cũng được.”
Hôn quân lười biếng chống cằm, suy nghĩ nói “Không bằng chúng ta chơi lại cái trò đoán tay trái tay phải như lần đầu tiên đi?”
Nghiêm Tài nhân ồ một tiếng “Vậy ngài nhìn kĩ nhé.”
Lúc hôn quân ra khỏi cung của Nghiêm Tài nhân, đầu óc đã choáng đến quay vòng vòng. Người đốt đèn nhắc nhở hắn “Bệ hạ, người đi nhầm hướng rồi.”
Hôn quân nheo mắt nhìn y, vui vẻ nói “Không nhầm, điện Phượng Loan của Hoàng hậu đúng là ở hướng này.”
Đám người hầu cho rằng hôn quân nhất thời đổi ý, liền xoay người đưa hắn đến chỗ Hoàng hậu.
Hoàng hậu vẫn chưa ngủ.
Hôn quân nhẹ nhàng như mèo tiến tới. Hoàng hậu phát hiện ra tiếng động, ngẩng phắt đầu lên “Đừng nhặt!”
Hoàng hậu không thèm để ý mình ăn nói thất lễ, nhanh chóng bước tới nắm tay hôn quân “Bệ hạ, ngài đang làm gì vậy!”
Hôn quân bị y dọa sợ, tay chân luống cuống không biết để đâu cho phải, nên cũng đâu còn tâm tư quan tâm xem Hoàng hậu nói gì “Trẫm, trẫm dọn giúp ngươi…”
Hoàng hậu hít sâu một hơi, nhìn đám mảnh sứ vỡ vụn trên mặt đất, hận không thể tát mình một cái “Ngài đừng để mình bị thương.”
Hôn quân nhìn chằm chằm sườn mặt lạnh lẽo như băng của Hoàng hậu, nhớ tới món ảo thuật mới học đêm nay, liền móc một hạt đậu vàng ra biểu diễn “Hoàng hậu, đoán xem ở tay nào?”
Hoàng hậu thở dài, một phát nhấc bổng hôn quân lên, bước qua đám hỗn độn dưới đất.
Trong lúc mây mưa triền miên, hôn quân giống như mơ hồ nghe được câu trả lời của Hoàng hậu.
Nhưng hắn quá mệt mỏi, còn chưa kịp suy nghĩ đã lăn vào lòng Hoàng hậu ngủ say.
“Ở trong tim của ta.”
Hôn quân bị gọi là hôn quân, lí do lớn nhất là vì dân chúng quá mức kì vọng vào Đại Hoàng tử, cho nên sau khi so sánh triển vọng giữa hai người, trong thâm tâm sẽ không tự chủ được mà sinh ra sự đối đãi chênh lệch.
Triển vọng đẹp đẽ bao nhiêu thì hiện thực bình thường bấy nhiêu.
Cũng may, đây là một quốc gia tương đối mê tín. Hôn quân được Tư Tinh Sứ đoán mệnh, nói là Đế sao chuyển thế, lại mang trong mình huyết mạch hoàng tộc thuần khiết, cho nên dân chúng không thể không nhường một bước.
Bọn họ không cầu hôn quân tranh bá thiên hạ. Bọn họ chỉ mong trong khoảng thời gian hôn quân trị vì, thiên hạ được bình an vô sự.
Chỉ là thời gian đầu khi hôn quân vừa mới đăng cơ, mọi chuyện không quá thuận lợi. Nhất là sau lần đi vi hành gặp mưa bão kia, hắn còn suýt chút nữa là mất mạng!
Nhắc tới cũng lạ. Từ sau ngày hôn quân thoát chết ấy, chuyện quốc gia dường như ngày một “thuận lợi”, có khi còn hơi hơi xuất hiện sự hưng thịnh như thời cha hắn còn tại vị.
Dân chúng trôi qua những ngày tháng yên bình, liền bắt đầu sáng tác đủ loại chuyện xưa.
Nói thế nào nhỉ, chính là ăn no liền nghĩ bậy!
Nhân vật chính của chuyện xưa đa phần là hôn quân cùng những đối tượng yêu hận tình thù trong hậu cung của hắn.
Ban đầu thì Hoàng hậu chính là đối tượng được đón nhận số một. Đầu đường cuối ngõ, cứ hễ gặp nhau là kiểu gì người ta cũng phải hỏi “Ngươi đã đọc chương mới nhất của “Mối duyên kì diệu giữa Đế vương và Đế hậu tập Hoàng hậu lại yêu ta một lần” chưa?”
Phải nói, tập truyện này năm đó nổi không để đâu cho hết. Chỉ là cho dù có bàn tán đến rát cả họng, cũng không ai biết được danh tính của tác giả Viên Viên Thị! Tuy thế, tình tiết đau thương uyển chuyển vẫn khiến người đọc cảm nhận được sâu sắc tình yêu giữa Hoàng thượng và Hoàng hậu.
“Trời ơi, bao giờ Bệ hạ mới hiểu được tâm ý của Hoàng hậu chứ hu hu hu hu…”
“Vì sao Hoàng hậu đại nhân không nói ra…? Trời ơi, nếu như là yêu thì mau xoay người giữ Bệ hạ lại đi!”
“Ta tạm thời cất đi đã, chờ khi nào Hoàng thượng với Hoàng hậu về bên nhau ta sẽ xem từ đầu…”
“Ngươi nhịn được sao?!”
Không được không được!
(*) Một tam một vòng một tiêm – 个三个圈儿带尖儿: Thực ra t cũng k hiểu về cái chơi bài của TQ này lắm, nên cũng k dám chắc nó là cái gì TT^TT.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT