Tiểu Hà vô cùng đau khổ ôm bổn tọa khóc thật lâu, bổn tọa cuối cùng nhịn không được mới hỏi, “Tiểu Hà, ngươi đã chuyện làm gì có lỗi với bổn tọa?”

“Aish, đừng hỏi nữa…” Tiểu Hà vẻ mặt chua xót lén lút đưa cho bổn tọa một quyển sách, “Đại ca, ngài đọc xong quyển sách này sẽ hiểu ngay thôi.”

Bổn tọa là một người rất thích đọc sách, vì thế vô cùng vui vẻ nhận lấy, còn muốn hỏi lại đã thấy Tiểu Hà vì áy náy mà chạy mất hút. Bổn tọa đành đi tắm gội thay quần áo trước, định sau đấy về phòng đọc trước khi ngủ, kết quả vừa mở trang đầu tiên ra bổn tọa sợ đến đứng hình.

Là một bước tranh như vầy, với lời thoại như vầy:

“Ưm… A… Khó chịu quá…”

“Nhịn không được sao? Ha ha, thân thể bé nhỏ đâm đãng này của ngươi không bị người khác cắm vào thì không thoải mái có phải không? Đừng nhả ra, ngoan ngoãn ăn đi nào… Đúng, là như vậy đấy…”

“Bang ——”

Bổn tọa ném luôn cả quyển sách ra ngoài, tay vẫn còn run rẩy, chẳng lẽ không phải sách đọc trước giờ ngủ sao? Sao lại là xuân cung đồ? Có cần văn hay vẽ đẹp đến thế không?!

Không nhận ra ngươi là loại người này đấy Tiểu Hà!

Bổn tọa sợ tới mức vừa đặt đầu là ngủ, mơ mơ màng màng nhớ tới một vấn đề, vì sao Tiểu Hà lại phải cho ta xem loại sách này? Ừm… Ngày mai nhất định phải đưa Tiểu Hà đi khám bệnh.

Thế nhưng ngày hôm sau bổn tọa lại quên béng mất, một lòng chờ nhân vật chính xông vào hoàng cung… Đợi hai ngày liền, nhân vật chính vẫn biệt vô âm tín, đành phải… Aish.

Bổn tọa cảm thấy thật mệt tim, ôm lồng ngực lững thững vào hoàng cung.

Đáng lẽ dựa theo cốt truyện, nhân vật chính phải lặng lẽ xâm nhập vào hoàng cung để điều tra bổn tọa, từ đó gặp được hoàng đế nhỏ bị bổn tọa biến thành bù nhìn. Hai người ăn ý với nhau, dưới sự trợ giúp của nhân vật chính, hoàng đế nhỏ thoát khỏi khống chế của bổn tọa, cuối cùng nhân lúc bổn tọa lên kế hoạch mưu triều soán vị tiêu diệt bổn tọa. Để cảm ơn, hoàng đế nhỏ quyết định phong nhân vật chính làm quốc sư tân nhiệm, nhưng nhân vật chính lại từ chối, sau khi báo xong thù lớn thì quy ẩn, trở thành tông sư của một thế hệ, trong vòng trăm năm không một ai có thể sánh bằng.

Nhìn đi, vậy mới là “tiếu ngạo vạn thế” chân chính chứ.

Cốt truyện nhiệt huyết tới thế mà lại bị nhân vật chính chơi thành cái gì rồi không biết? Bổn tọa quả thực là một giàn nước mũi một giàn nước mắt đầm đìa mới lôi được hắn lên đến ngai thần, nhưng tên chậm tiêu đó còn liều mạng để đi xuống… Quả thật là bùn nhão không trát nổi tường mà.

Bổn tọa nhanh chóng ngộ ra, vẫn còn nói ra câu nói này nghĩa là ta còn quá non trẻ, bởi vậy mới có người đến đổi mới nhận thức cho bổn tọa.

“Hoàng đế nhỏ đâu rồi? Chẳng lẽ cũng biến mất dạng à?”

Bổn tọa vào hoàng cung hỏi thị vệ được phái đi giám thị cậu nhóc, thị vệ khai: “Không ạ, sau khi ăn cơm ngủ trưa xong thì đi nghịch dế rồi.”

… Nghịch, nghịch dế á?

Tình huống gì đây? Không phải nó đáng ra đang nằm gai nếm mặt, ngoài mặt thì thuận theo, kỳ thực đang âm thầm lên kế hoạch làm thế nào để khống chế ép ta van xin nó sao? Bổn tọa vội ho một tiếng nói: “Bổn tọa đang hỏi về sự thật, không phải vỏ bọc.”

Thị vệ vô tội nói: “Thực tế đúng là đang chơi với dế đó ạ.”

Bổn tọa cả người đều sững ra, hỏi thầm: “Có phải tại ngươi trông coi nó chặt quá, không cho nó đầy đủ không gian không?”

Thị vệ bối rối trả lời: “Oan uổng quá đại ca, hoàng đế nhỏ đi chơi hoàn toàn là bởi vì cậu ấy muốn chơi mà.”

“…”

Bổn tọa vẫn không tin, ôm niềm hy vọng trên đường đi tìm hoàng đế nhỏ, lòng nghĩ rằng chắc là nó ẩn giấu quá kỹ nên cấp dưới mới không phát hiện ra thôi, vậy nhưng bổn tọa còn chưa kịp vào cửa, cách một bức tường đã nghe thấy tiếng dế kêu…

Hình như vì lúc đó bổn tọa tức giận quá, cho nên tay không khống chế được sức lực, mới ‘xoạt’ một tiếng, cánh cửa đã lỡ biến thành bụi phấn rồi. Vị hoàng đế nhỏ trơn mắt há hốc mồm nhìn bổn tọa, hốt hoảng giấu lọ đựng dế mèn sau lưng, cười gượng: ” Quốc, quốc sư tới đấy à… mau ngồi xuống đi.”

Bổn tọa lạnh lùng chất vấn: “Bệ hạ vừa làm gì thế?”

Hoàng đế nhỏ vẻ mặt thành thật khai báo: “Trẫm đang làm bài tập thôi, quốc sư ngươi xem trong cuốn “Đại Học” viết thật thuyết phục, đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại thân dân, tại chỉ vu chí thiện… Quốc sư, trẫm cũng phải đạt được đại học.”

(Đạo học làm việc lớn là ở chỗ làm rạng tỏ cái đức sáng của mình, thương yêu người dân, đạt tới điểm chí thiện – Cổ Hán Văn)

Bổn tọa nói mà chẳng có biểu cảm gì: “Ngươi cầm sách ngược rồi.”

“Á? Vậy sao?!”

Hoàng đế nhỏ nhanh chóng lộn lại, sau đó mới nhận ra không hề cầm ngược, đồng thời bị bổn tọa đoạt luôn cái lọ dế mèn của nó, hoàng đế nhỏ đương nhiên tính toán hòng cướp về, nhưng nhào một cái vào khoảng không ngã sấp mặt…

“Ô oa!”

Hoàng đế nhỏ khóc ngao ngao, “Quốc sư, ngươi hiểu lầm rồi!”

“Hiểu lầm?”

Bổn tọa quyết định nghe giải thích thử xem, hoàng đế kể rõ nguyên nhân: “Quốc sư, có lẽ ngươi còn chưa biết, thật ra trẫm không hề nuôi nó để chơi, mà chỉ giành nó lại để nghiên cứu thôi.”

Bổn tọa hỏi: “Làm nghiên cứu?”

Hoàng đế nhỏ tình cảm dạt dào tiếp lời: “Đúng vậy, trẫm biết quốc sư từ trước tới nay luôn mong muốn trẫm lớn lên có thể trở thành một quân chủ có thế tự mình cáng đáng một phương, chỉ là lựa chọn phương thức hơi cực đoan mà thôi, khổ tâm của quốc sư, trẫm đều hiểu.”

Bổn tọa thở dài, “Ngươi biết là tốt rồi, đừng có suốt ngày chỉ chơi bời lêu lổng nữa, làm việc nghiêm chỉnh một chút đi.”

Nhóc hoàng để lại nói: “Vậy nên trẫm dạo gần đây đang nghiên cứu một phương thức nuôi nấng, để con dế có thể truyền tín hiệu thông qua tần suất chấn động, đạt được mục đích truyền tin mã hóa. Chờ sau khi nghiên cứu ra, trẫm có thể sử dụng thủ vệ bí mật truyền tin liên lạc với các thần tử khác rồi.”

“… Gì cơ?”

Hoàng đế nhỏ vẫn luyên thuyên không ngừng: “Trẫm lén lút nuôi lâu như vậy, trải qua vô số lần thử nghiệm, hoàn toàn không phải để chơi, mà là vì trọng chấn quân uy, quân lâm thiên hạ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play