Tào Dĩnh ăn chay, cho nên chỉ cần chuẩn bị cho cô chút sủi cảo có nhân trứng gà rau hẹ là được rồi, Triệu Nhan trước đó đã ăn đậu hủ rau xanh cả tháng trời, điều này đối với 1 người ăn thịt động vật mà nói, giống như là ngồi tù vậy, hôm nay ngự y nói sức khoẻ của hắn đã không sao, có thể muốn ăn gì thì ăn, điều này giống như là hết hạn tù được giải thoát, cho nên hắn nhất định phải ăn sủi cảo có nhân thịt, hơn nữa còn là sủi cảo nhân thịt mỡ cải trắng.
Thịt mỡ thì dễ làm, tuy thịt mỡ là thịt tầm thường, những quý tộc thông thường đều không ăn nó, nhưng nếu Triệu Nhan muốn ăn thì những người trong vương phủ không ai dám cản, thậm chí Tào Dĩnh cảm giác được hắn khó khăn lắm mới khỏi bệnh, bây giờ phóng túng 1 chút cũng không có gì, huống chi thịt heo ăn không chết người, Tiểu Đậu Nha thì đặc biệt thích ăn thịt heo, cho nên vương phi cô cũng không có phản đối.
Theo yêu cầu của hắn phòng bếp mua thịt heo về, cải trắng cũng mua về, nhưng mà khi Triệu Nhan nhìn thấy bà vú mua cải trắng về thì lại nhíu mày nhặt một cây cải lên run rẩy nói:
- Bà vú, bà khẳng định đây là cải trắng?
Chỉ thấy “cải trắng” trong tay Triệu Nhan đại khái chỉ có giống như là 2 bàn tay, trên cành lá dài dài là lá cây màu xanh ngọc, xem ra rất thon thả, cái này vốn không phải là cải trắng, mà là cải thìa địa phương hay gọi, nhưng mà 2 loại rau này có chút giống nhau, có điều về hình dáng thì lại có sự khác nhau lớn, người có mắt thì đều có thể phân biệt được.
- Đương nhiên là cải trắng rồi, ngài đừng xem lá của nó là màu xanh, nhưng mà lá thân lại là màu tuyết trắng, cho nên mới gọi nó là cải trắng.
Bà vú trong phòng bếp chủ quan nhận lấy cải trắng trong tay của Triệu Nhan, vừa rửa vừa nói.
- Được rồi, cái này chỉ là cải thìa, vậy có cải trắng không?
Triệu Nhan lại không cam lòng mà nói, theo như hắn biết, cải thìa là 2 loại rau khác nhau giao phối ra, hơn nữa trong thời kỳ Tuỳ Đường đã bắt đầu trồng trọt tại Trung Quốc rồi, bây giờ đã là thời Tống, Khai Phong lại là kinh thành của Đại Tống, có lẽ không thiếu cải trắng mới đúng chứ?
- Rau cải trắng?
Bà vú ngẩng đầu nhìn Triệu Nhan, sau đó có chút uất ức mà nói:
- Quận vương, đây là cải trắng lớn nhất ở thị trường rồi, hơn nữa cũng là nô tỳ đích thân đi lựa chọn, ở các chợ khác thì nô tỳ không dám khẳng định, nhưng mà cái chợ cách vương phủ của chúng không xa thì tuyệt đối không thể tìm được 1 bó cải trắng nào lớn hơn bó này hết.
- Ách, ta không phải nói bó rau này không lớn, chỉ là có bó cải trắng nào giống với bó này không, nhưng lại lớn hơn nhiều so với loại rau này không? Có lẽ loại này không gọi là cải trắng, nhưng nó lại rất giống với cải trắng, hơn nữa nhìn thì thấy nó vừa lớn vừa tròn ấy?
Triệu Nhan muốn giải thích rõ ràng, nhưng hắn lại phát hiện ngôn ngữ của bản thân không thể biểu đạt được.
Giải thích đến cuối cùng thì ngay cả bản thân cũng hồ đồ luôn rồi, huống chi là bà vú có vẻ mặt mê man.
- Thôi đi, không có thì không có đi, bà vú dùng loại cải thìa này làm nhân sủi cảo cũng tốt lắm rồi.
Triệu Nhan cuối cùng bất đắc dĩ nói, hắn thích nhất là sủi cảo nhân thịt heo, thậm chí là sủi cảo làm bằng cải thìa, cái này là hắn chưa ăn qua, nhưng mà nhìn nó lớn giống như cải trắng, đoán là mùi vị cũng không tệ, chấp nhận 1 chút là được rồi.
Nhưng mà trong lúc Triệu Nhan thất vọng thì Mịch Tuyết đi cùng với hắn bỗng nhiên mở miệng nói:
- Quận vương, cải trắng mà ngài muốn tìm có phải là loại rau lớn cỡ đầu người, tất cả các lá đều gói chặt chung với nhau, nhìn giống như là trái banh vậy phải không?
- A?
Triệu Nhan kinh ngạc nhìn Mịch Tuyết, sau đó rất vui mừng nói:
- Không sai, chính là loại cải đó, Mịch Tuyết cô thấy qua rồi hả?
- Ha hả, Mịch Tuyết không chỉ thấy qua, lúc còn nhỏ còn thường xuyên ăn nữa, nhưng mà bây giờ lớn rồi, không còn được ăn nữa.
Mịch Tuyết mới ban đầu có chút vui mừng, nhưng mà nói đến câu cuối, trên mặt lại lộ ra thần sắc thương cảm.
Triệu Nhan chỉ lo vui mừng, vốn không phát hiện biểu hiện thay đổi trên gương mặt của Mịch Tuyết, chỉ vội vàng hỏi:
- Mịch Tuyết, loại cải đó có tên gọi là gì, trong thành Khai Phong có ai bán không?
Khiến cho Triệu Nhan lại thất vọng là Mịch Tuyết lại lắc đầu nói:
- Quận vương, Mịch Tuyết là người phương nam, cải trắng trong thành Khai Phong ở bên chúng tôi gọi là rau tùng, rau tùng cũng được chia lớn và nhỏ, trong tay của trù nương là loại nhỏ, và loại mà quận vương nói có lẽ là loại lớn, chỉ là loại nhỏ trong xung quanh thành Khai Phong tuy có thể trồng trọt, nhưng loại lớn thường thì trồng ở khu phía nam Trường Giang, ít nhất là nô tỳ trong thành Khai Phong chưa thấy qua loại rau tùng lớn này!
Lời Mịch Tuyết nói đúng là sự thật, rau cải trắng lớn ở phương bắc ở đời sau thì rất phổ biến, thật ra thì thời gian trồng trọt thực sự ở phía Bắc không dài, có những nơi được biết đến đã gieo trồng loại cải này ngàn năm lịch sử, nhưng trồng trọt loại rau cải thìa thì chỉ mới bắt đầu, trước Nguyên triều thì cải trắng thật sự là 1 loại trồng trọt ở phương nam, đến thời kỳ Nguyên Mông thì cải trắng bắt đầu chuyển vào phương bắc, hơn nữa vào thời Minh triều hình thành tập tục dự trữ cải trắng vào mùa đông.
Triệu Nhan vốn không biết còn đoạn lịch sử ở bên trên của cải trắng, càng không biết cải trắng đặc sản phương bắc ở kiếp sau giờ lại ở phương nam, vốn không có truyền đến phương bắc, không trách trước đó Vương Thất trang chủ ở Thượng Thuỷ trang nói, tiếp theo họ chuẩn bị trồng củ cải để dự trữ cho mùa đông bán ra, lúc đó Triệu Nhan còn nghĩ là giá cả của cải trắng quá rẻ, bây giờ hắn mới biết, nguyên nhân chính lại là cải trắng còn chưa phổ biến ở phương bắc Đại Tống.
Nghĩ đến đây, Triệu Nhan bỗng nhiên linh hoạt, tá điền của Thượng Thủy trang miễn cưỡng cũng gọi là người của vương phủ, trước đó Triệu Nhan còn cố tình lên Thượng Thủy trang tham quan, kết quả là xem qua xem lại hắn chỉ thấy có 1 chữ, đó chính là chữ “nghèo”, cậu bé 8-9 tuồi ngay cả cái quần cũng không có, cởi truồng chạy vòng vòng trong thôn, một người ốm hơn 1 người, 1 trăm hộ trong trang toàn là nhà cỏ tranh, ngay cả một viên ngói cũng không nhìn thấy được, tuy bộ dạng ăn cơm của họ hắn không nhìn thấy, nhưng hắn nghe Vương Thất nói, lương thực ở trong thôn mỗi năm đều không đủ, đặc biệt là vào mùa xuân, các hộ gia đình đều chỉ có thể nhờ vào rau dại qua ngày, gặp thời kỳ thiên tai thì có người chết đói cũng là chuyện thường.
- Mịch Tuyết, cô có biết làm sao để mua hạt giống từ phương nam không?
Triệu Nhan lúc này bỗng nhiên mở miệng nói, nếu như cải trắng còn chưa truyền đến phương bắc, tá điền ở Thượng Thủy trang lại nghèo như vậy, vậy thì bản thân mình giúp họ 1 chút, đem hạt giống cải trắng qua đây trước, sau đó dự trữ đến đông rồi lấy ra, đế lúc đó nhất định có thể bán được giá cả tốt, tuy sau đó nhất định sẽ có người khác mô phỏng, nhưng ít nhất 2 năm trước đó, có thể cho tá điền ở Thượng Thủy trang nhờ vào cải trắng mà kiếm tiền.
- Mua hạt giống? Quận vương ngài dự tính là cho các hộ tá điền ở Thượng Thủy trang trồng rau cải trắng sao?
Mịch Tuyết tiểu nha đầu thông minh này, nghe nói Triệu Nhan muốn mua hạt giống của cải trắng, lại nghĩ đến tá điền của Thượng Thủy trang đa số là trồng rau, liền suy đoán ra được dụng ý của hắn ngay.
- Đúng vậy, bổn quận vương thích nhất ăn sủi cảo làm bằng cải trắng, cho nên tá điền ở Thượng Thủy trang đều phải trồng cải trắng, nếu như dám không trồng thì bổn vương sẽ bắt họ đến chém đầu.. ha ha ha…
Triệu Nhan cố tình nói giỡn, nhưng mà khi đến câu cuối, bản thân hắn cũng không nhịn cười được.
Cho dù Mịch Tuyết thông minh như thế nào đi chăng nữa, cô ta cũng không đoán được biện pháp dự tính giúp tá điền trở nên giàu có của Triệu Nhan, nói ra thì bây giờ phương nam trồng rất nhiều cải trắng, nhưng vì khí hậu mùa đông ở phương nam khá cao lại ẩm ướt, cho nên cải trắng ở phương nam vào mùa đông là không có cách nào dự trữ trong thời gian dài được, chỉ có ở đây phương bắc, mới có thể trong thời gian dài vào mùa đông khoảng nhiệt độ 0 độ dự trữ cải trắng.
Nếu như trước đó, Mịch Tuyết e là sẽ thật sự tin lời nói giỡn đó của Triệu Nhan, vì theo tính cách của Triệu Nhan thì tuyệt đối có thể làm những việc như vậy, nhưng mà bây giờ Mịch Tuyết cũng cảm thấy sự thay đổi lớn của Triệu Nhan, cho nên cô cảm thấy hành động của Triệu Nhan nhất định có ý nghĩa sâu xa, chỉ là Mịch Tuyết thế nào cũng không đoán được.
- Này, đừng đoán nữa, nhanh nói cho ta nghe làm sao để vận chuyển hạt giống từ phương nam qua, hơn nữa phải nhanh, nếu trễ hơn nữa thì sẽ qua mùa mất!
Triệu Nhan vỗ vào cái đầu nhỏ của Mịch Tuyết, cô bé này ham học hỏi, khi gặp chuyện không hiểu thì liều mạng đi làm rõ, điểm này trái ngược với Triệu Nhan.
- Cái thứ mà quận vương muốn mua thì không dễ dàng, phương pháp nhanh nhất là lợi dụng con đường của Tào gia, không ít con cái ở Tào gia đều làm quan ở bên ngoài, thường ngày liên lạc không ít với gia đình, cho nên Tào gia nuôi không ít bồ câu đưa thư, Quận vương có thể nói với vương phi, mượn bồ câu đưa thư của Tào gia đưa thư cho người của Tào gia ở phương nam, nhờ họ mua 1 ít hạt giống cải trắng và vận chuyển về, thậm chí có thể mượn lực lượng của Tào gia sai người đưa thư cấp tốc, dự đoán là không cần bao lâu thì có thể vận chuyển hạt giống đến kinh thành.
Mịch Tuyết không hổ danh là người giúp đỡ tốt ở bên Tào Dĩnh, chỉ trong 1 lát là có thể nghĩ ra được cách giải quyết tốt nhất.
Hình thức đưa tin ở bên phía chính phủ của Đại Tống có 3 loại, theo thứ tự, là đưa thư bằng đường bộ, đưa thư bằng ngựa, người đưa thư cấp tốc, trong đó đưa thư bằng đường bộ là chậm nhất, người đưa thư cấp tốc là nhanh nhất, 1 ngày có thể đi 4 trăm dặm, nghe nói là người đưa thư cấp tốc đều dùng để truyền thông tin quân sự khẩn cấp, tư thân không thể sử dụng, nhưng mà Tào gia thân là gia tướng đứng đầu Đại Tống, con cháu trải rộng trong quân đội, người đưa thư cấp tốc vốn là thuộc 1 bộ phận hệ thống quân đội, cho nên chỉ cần có người trong Tào gia giúp đỡ, sai người đưa thư cấp tốc vốn không có vấn đề gì lớn.
Kiếp trước của Triệu Nhan cũng là cư dân nhỏ, đối với việc lợi dụng công cộng thì vốn đã quen, càng không cảm thấy áy náy, cho nên sau khi nghe lời nói của Mịch Tuyết, liền gật đầu đồng ý, sau đó chạy đi nhờ Tào Dĩnh giúp đỡ, đương nhiên lần này Triệu Nhan không có nói giỡn, còn nói dự định của mình cho đối phương nghe, kết quả Tào Dĩnh không cần suy nghĩ gì, liền phái Mịch Tuyết đích thân đi Tào phủ 1 chuyến, nhờ cha của mình Tào Dụ giúp đỡ, sử dụng tốc độ nhanh nhất để mua hạt giống cải trắng về.
Theo sự chỉ bảo của Triệu Nhan, bà vú đưa sủi cảo đã chuẩn bị xong và mì đến phòng của Tào Dĩnh, sau đó để Triệu Nhan và Tào Dĩnh, Tiểu Đậu Nha cùng nhau làm, sủi cảo thì phải đích thân làm mới ngon, đối với chuyện này thì Tiểu Đậu Nha cũng đồng ý, tuy Tào Dĩnh cảm thấy Triệu Nhan có chút càn quấy, nhưng cuối cùng cũng không có cự tuyệt, chỉ là Triệu Nhan vừa làm sủi cảo vừa suy nghĩ, nếu như cải trắng nhập giống thành công thì tá điền của Thượng Thủy trang, giao thừa năm nay có lẽ có thể ăn được sủi cảo nhân thịt rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT