- Nàng có ý gì, chẳng lẽ ta làm việc thiện cũng không được?

Nghe Tào Dĩnh chất vấn, Triệu Nhan bất ngờ, há hốc miệng hỏi lại. Làm việc tốt mà lại bị người ta oán trách. Đồng chí Lôi Đỉnh còn muốn sống không?

- Làm việc thiện đương nhiên ta không phản đối, chỉ có điều, trước khi làm việc thiện xin Quận vương hãy suy xét một chút. Trong vương phủ, từ trên xuống dưới mấy trăm miệng ăn, họ đều phải ăn cơm. Hiện giờ, vương phủ đã đang thiếu thốn, nhờ một câu nói của ngài vương phủ lại mất đi một khoản thu lớn. Hơn nữa, những nạn dân đó sau này không có cơm ăn, ngài quản thì thôi, nhưng nếu không quản thì… không biết họ đói rồi sẽ làm ra những chuyện gì. Nếu quản, vương phủ lại phải chi nhiều hơn, tiền đó ở đâu ra?

Tào Dĩnh cũng hỏi lại không chút yếu thế. Nàng không phản đối Triệu Nhan làm việc thiện nhưng điều kiện tiên quyết là vẫn phải đảm bảo nguồn thu của vương phủ.

- Chuyện này…

Triệu Nhan bị Tào Dĩnh hỏi nhất thời cứng họng. Quyền tài chính lớn nhất của vương phủ vẫn là do Tào Dĩnh nắm trong tay. Hắn chỉ biết trước kia Triệu Nhan ở bên ngoài thiếu rất nhiều nợ. Còn về tình hình các phương diện tài chính khác của vương phủ, Triệu Nhan cũng gần như không biết gì nên đương nhiên không biết làm thế nào để phản bác lại được Tào Dĩnh.

- Vậy nàng nói phải làm sao bây giờ. Dù sao nói cũng đã nói rồi, nạn dân cũng đã bố trí xong, bây giờ không thể nuốt lời, đuổi họ đi được?

Triệu Nhan mặt dày vô lại đùa giỡn.

Nhìn bộ dạng vô lại của Triệu Nhan, Tào Dĩnh không khỏi hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác hờn dỗi. Nhưng chỉ một lát, Tào Dĩnh liền quay lại nói:

- Quận vương đã nói đương nhiên không thể nuốt lời, nên có tiêu tiền thì cũng phải tiêu. Ta đem từ nhà mẹ theo không ít của hồi môn, vốn đã sớm phải bán đi trả nợ nhưng vì trời mưa nên vẫn chưa làm, cùng lắm thì đợi khi tạnh mưa sẽ bán hồi môn này đi, bổ sung vào lỗ hổng đó trước đã.

- Của hồi môn của nàng thì cứ giữ lại đi, ta sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện tài chính!

Triệu Nhan bỗng ngắt lời Tào Dĩnh. Đây là lần thứ hai hắn nghe Tào Dĩnh nhắc tới chuyện bán của hồi môn. Tuy rằng hai người bây giờ không phải vợ chồng chính thức nhưng Triệu Nhan nghe vẫn cảm thấy có lỗi. Dù sao mình cũng là một người đàn ông có tay có chân, lại để cho thê tử bán của hồi môn để nuôi, thật là một chuyện vô cùng mất mặt. Hơn nữa, hắn cũng đã có một số ý tưởng kiếm tiền.

- Người có thể có cách gì?

Tào Dĩnh nhìn Triệu Nhan bằng ánh mắt hoài nghi, hỏi. Thật ra, đối với chuyện Triệu Nhan miễn địa tô và thu nhận giúp đỡ nạn dân, Tào Dĩnh nửa vui nửa buồn. Vui vì Triệu Nhan có lòng cảm thông với những người dân bình thường, đây là điều mà Triệu Nhan trước đây không có được. Buồn là vì Triệu Nhan làm mà không nghĩ đến hậu quả, vương phủ vô duyên vô cớ lại thêm một số khoản chi.

- Đừng xem thường ta, bổn vương dù gì cũng là người đã từng được tiên nhân chỉ dẫn, một chút thuật kiếm tiền đương nhiên không thành vấn đề!

Triệu Nhan hùng hồn nói. Theo hắn, mình tốt xấu gì cũng nhiều hơn một nghìn năm kiến thức so với người nhà Tống, làm bất cứ gì cũng có thể kiếm được tiền.

- Ồ, không biết Quận vương muốn dùng cách gì để kiếm tiền?

Tào Dĩnh nghe Triệu Nhan nhắc lại việc được tiên nhân chỉ dẫn, cũng không khỏi tin tưởng thêm nhiều, đồng thời trong lòng đã cảm thấy tò mò nghĩ xem Triệu Nhan sẽ làm gì.

- Chuyện này…

Triệu Nhan vốn định mở miệng nói nhưng lúc này hắn mới chợt phát hiện ra, trong đầu mình đã nghĩ hàng nghìn hàng vạn cách nhưng nhất thời vẫn chưa nghĩ ra cách kiếm tiền khả thi nhất. Mà Tào Dĩnh thì tràn đầy mong đợi nhìn hắn. Kết quả, hai người bốn mắt nhìn nhau, chờ hồi lâu cũng không thấy Triệu Nhan mở miệng.

- Cái gì chứ, nàng cảm thấy hiện tại cái gì có thể kiếm lợi nhiều nhất? Ngoài ra, muốn để cho ta nghĩ cách kiếm tiền thì ít nhất cũng phải nói cho ta biết tình hình tài chính của vương phủ chứ?

Cuối cùng Triệu Nhan cũng phải mặt dày, lúng túng nói.

Nhìn biểu hiện của Triệu Nhan, Tào Dĩnh không tránh khỏi có chút thất vọng, tức giận nói:

- Thứ kiếm lợi được nhiều nhất đương nhiên là muối và sắt. Nhưng những thứ đó đều là do triều đình kinh doanh. Còn về nguồn thu của vương phủ chủ yếu vẫn là bổng lộc của triều đình. Ngoài ra, chỗ chúng ta còn có thể thu địa tô. Trong thành còn có một cửa hàng dầu thực vật, hai cửa hàng bách hóa, không biết bây giờ có bị ngập hay không.

- Chỉ… chỉ có những thứ này?

Triệu Nhan có chút không dám tin. Mình đường đường là một Quận vương mà chỉ có một chút tài sản đó?

- Có như vậy đã là tốt lắm rồi. Nghe người lớn tuổi trong phủ nói, những sản nghiệp đó là do quản gia lão Phúc phải vất vả lắm mới tiết kiệm để mua được. Trước kia, vương phủ chi tiêu rất lớn, mỗi tháng chẳng những không có bất cứ nguồn thu nào mà còn nợ bên ngoài rất nhiều. Lão Phúc có thể mua được chút sản nghiệp đó đã có thể gọi là một quản gia vô cùng đắc lực rồi.

Tào Dĩnh nói xong lại hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Nhan. Nếu không phải trước kia hắn dùng tiền bậy bạ thì sản nghiệp của vương phủ chắc chắn sẽ không ít ỏi như vậy.

Triệu Nhan nghe đến đó cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn đã miễn địa tô của các tá điền, mà hơn nữa, cho dù là không miễn thì với tình hình lũ lụt năm nay có thể thấy, dù thu cũng không được bao nhiêu địa tô. Còn cửa hàng dầu thực vật và bách hóa, cho dù không bị ngập trong nước thì trong thời gian ngắn hai cửa hàng này cũng không được bao nhiêu tiền. Như vậy xem ra, nguồn thu duy nhất của vương phủ bây giờ chỉ có bổng lộc của hắn mà thôi.

Nghĩ đến đây, Triệu Nhan cảm thấy nhức đầu. Vương phủ thiếu nợ bên ngoài rất nhiều, chỉ dựa vào chút tiền lương đó nhất định là không được. Nhưng vương phủ này vốn liếng ít ỏi, nhất thời không có cách nào cả, không biết nên làm cách nào để kiếm tiền?

Đúng lúc này, Tiểu Đậu Nha ở bên cạnh bỗng rụt rè nói xen vào:

- Quận vương, trước kia không phải ngài đã từng nói sẽ chế tạo xà phòng thơm sao? Xà phòng thơm của Tiểu Đậu Nha đã bị các vú em cướp hết rồi. Hơn nữa đều nói là dùng tốt hơn đậu hoàn. Nếu đã như vậy, tại sao Quận vương không chế tạo một ít xà phòng thơm đem đến cửa hàng bán, nhất định mọi người sẽ tranh nhau mua.

- Đùng vậy!

Một câu này của Tiểu Đậu Nha lập tức khiến cho Triệu Nhan bừng tỉnh, nghĩ: “Xà phòng thơm đúng là cách tốt. Thứ này làm không phức tạp, hơn nữa hiệu quả lại rất tốt, tốt hơn cả đậu hoàn quý báu như vậy thì chỉ e là không còn ai muốn dùng đậu hoàn nữa rồi!”

Tào Dĩnh trước kia cũng từng nghe Tiểu Đậu Nha nhắc tới chuyện Triệu Nhan biết làm xà phòng thơm. Chỉ có điều, nàng nghĩ xà phòng thơm quý giá gì đó nhất định nguyên liệu dùng để chế tạo cũng rất quý, quá trình chế tạo cũng sẽ phức tạp nên không thể làm số lượng lớn. Vậy nên, cho dù Triệu Nhan có thể làm xà phòng thơm cũng chỉ có thể làm một ít làm quà tặng mọi người, cơ bản không thể buôn bán được. Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng hưng phấn của Triệu Nhan, có lẽ xà phòng thơm này không hề phức tạp như nàng tưởng.

- Tào Dĩnh, nàng mau giúp ta chuẩn bị một ít muối, vôi và dầu, tất cả đưa đến phòng bếp. Ta muốn làm một ít xà phòng thơm.

Triệu Nhan hưng phấn, vì cuối cùng hắn đã tìm được một con đường tiền tài.

Tào Dĩnh cũng kinh ngạc, không ngờ nguyên liệu làm xà phòng thơm lại đơn giản như vậy. Nàng lập tức nói Mịch Tuyết đi đặt mua những thứ đó. Muối và dầu vốn là dùng ở trong bếp, còn vôi thì hết sức phổ biến. Cho nên chỉ một lát, Mịch Tuyết đã tìm xong. Triệu Nhan dẫn theo Tào Dĩnh và Tiểu Đậu Nha, đuổi những tôi tớ ở trong bếp ra, chỉ còn bốn chủ tớ bọn họ.

Chế tạo xà phòng thơm cũng không phức tạp, chỉ cần là người đời sau đã từng học hóa đều hiểu được phản ứng hóa học xà phòng hóa. Triệu Nhan đem muối và vôi sống ngâm riêng trong nước, được dung dịch Na2CO3 và Ca(OH)2, sau đó đổ hai dung dịch này vào với nhau tạo ra CaCO3 kết tủa, chỉ còn lại có dung dịch NaOH.

Cuối cùng Triệu Nhan sẽ đun dung dịch này cùng với dầu và liên tục quấy, lớp dầu sẽ nhanh chóng biến mất. Đó là kết quả của phản ứng giữa chất béo và Na2CO3. Sau khi làm dầu hoàn toàn biến mất, Triệu Nhan tùy tay cầm lấy muối trong phòng bếp rắc vào. Dung dịch không màu đột nhiên xuất hiện một ít thể rắn màu vàng nhạt, đó chính là xà phòng sơ cấp nhất, chỉ cần thêm những hương liệu và chất phụ gia là đã thành xà phòng thơm thường sử dụng.

Tào Dĩnh và ba người phụ nữ nhìn Triệu Nhan như đang làm ảo thuật. Trộn những thứ không liên quan gì đến nhau, cuối cùng lại làm ra một thứ chưa bao giờ các nàng nhìn thấy. Ai nấy đều kinh ngạc há hốc miệng. Tào Dĩnh thì càng tin rằng Triệu Nhan thật sự đã gặp được thần tiên, nếu không sẽ không thể nào biết được phương pháp kỳ diệu này. Thậm chí, theo Tào Dĩnh, đây giống như là tiên pháp.

Đợi sau khi xà phòng đều đã kết cả lại, Triệu Nhan dùng đũa lấy xà phòng và một chiếc muôi sắt lớn rồi bắc lên một nồi nước, thả chiếc muôi sắt vào trong nước. Vì nhiệt độ nóng chảy của xà phòng rất thấp nên chỉ một lát là xà phòng đã hóa thành chất lỏng. Lúc này, Triệu Nhan thả một ít nhựa thông và hương liệu tìm được vào. Hương liệu đương nhiên là để tăng mùi hương của xà phòng. Nhựa thông thì để xà phòng dễ ra bọt. Sau khi quấy đều lên sẽ phải rót xà phòng thơm vào một cái khuôn. Nhưng vì không kịp chuẩn bị cho nên hắn chỉ có thể rót vào một cái chén nhỏ, đợi xà phòng nguội là đã hoàn thành.

- Mùi hương không tồi!

Triệu Nhan đặt bánh xà phòng hình bán cầu ở trong tay, đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó lại nhét vào trong tay Tiểu Đậu Nha nói:

- Tiểu Đậu Nha, thử xem hiệu quả thế nào, xem xem có giống với khối ta tặng ngươi không?

Tiểu Đậu Nha nhìn miếng xà phòng màu vàng nhạt ở trong tay, sau đó lại nghiêm túc ngửi ngửi, vẻ mặt nghi ngờ nói:

- Quận vương, vì sao miếng xà phòng này màu không giống với miếng trước kia, hơn nữa mùi cũng khác nữa?

- Màu sắc và mùi hương đều là thứ yếu, muốn mùi gì thì cho thêm hương liệu đó, quan trọng là hiệu quả giống nhau.

Triệu Nhan cười giải thích. Tiểu Đậu Nha nghe xong mơ mơ hồ hồ gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa. Theo Triệu Nhan, đây là một ưu điểm lớn nhất của Tiểu Đậu Nha.

Sau đó nhờ Mịch Tuyết lấy hộ một chậu nước, Tiểu Đậu Nha dùng miếng xà phòng vừa làm xong rửa tay. Kết quả phát hiện cũng giống như miếng xà phòng thơm trước, chẳng những có thể giúp rửa tay sạch sẽ mà còn lưu lại mùi hương trên tay. Điều này khiến cho Tiểu Đậu Nha hết sức vừa lòng, nhìn về phía Triệu Nhan nở một nụ cười ngọt ngào.

Tào Dĩnh cũng không thể tin nổi, nhận miếng xà phòng nhìn hồi lâu, cuối cùng còn tự mình thử một chút, kết luận miếng xà phòng này sử dụng quả thật giống với miếng xà phòng mà Tiểu Đậu Nha lấy lần trước, lúc này mới kích động đứng lên tìm Mịch Tuyết dặn dò:

- Mau đi tìm lão Phúc tới đây, quận vương phủ chúng ta phải làm một xưởng xà phòng thơm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play