Chỉ thấy một quan viên Tây Hạ tay cầm bình rượu, đạp mạnh lên đầu một thủ lĩnh bộ lạc, sau đó một cước đá đối phương ra ngoài, kết quả vị thủ lĩnh bộ lạc đó lăn đụng ngã mấy cái bàn, bản thân cũng bị ngã đến đầu rơi máu chảy.
Càng làm cho Triệu Nhan kinh ngạc hơn là, người đánh và người bị đánh hắn đều biết, trong đó vị quan viên Tây Hạ đánh người chính là chính sứ Tây Hạ phái đến, còn vị bị đánh kia, thì là cái tên thủ lĩnh bộ Hoàn Nhan mà y đặc biệt chú ý.
Chỉ thấy vị quan viên Tây Hạ đánh người kia sau khi đá đối phương ra ngoài cũng không bỏ qua, ngược lại hung hăng xông lên đạp thêm hai đạp, tuy rằng y vừa mập vừa béo, động tác cũng không nhanh nhẹn gì, tên thủ lĩnh bộ Hoàn Nhan bị đánh kia lại vô cùng cường tráng, nhưng y lại không dám đánh trả, chỉ có thể bị động chịu đánh, mãi đến cuối cùng khi quan viên Liêu Quốc phụ trách yến hội tiến lên, vị sứ tiết Tây Hạ này mới thở phì phò ngừng tay, lúc này vị thủ lĩnh bộ Hoàn Nhan đã máu tươi đầy mặt, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Sau đó theo sự tra hỏi của quan viên Liêu Quốc, đám người Triệu Nhan đứng bên cạnh mới hiểu rõ đầu đuôi sự việc, hoá ra lúc thủ lĩnh bộ Hoàn Nhan đi ngang qua người của Sứ Tiết Tây Hạ, lại không cẩn thận làm đổ rượu lên người đối phương, kết quả là Sứ Tiết Tây Hạ vốn nổi danh thô bạo lập tức giận tím mặt, thêm nữa y lại uống không ít rượu, thế là không nói lời gì liền động thủ đánh thủ lĩnh bộ Hoàn Nhan, thủ lĩnh bộ Hoàn Nhan cũng biết mình không thể trêu vào đối phương, cho nên căn bản không dám đánh trả.
Nghe thấy đầu đuôi sự việc, dù hoàn toàn không có chút hảo cảm đối với người Nữ Chân, nhưng cũng hiểu được việc này lỗi là ở Sứ Tiết Tây Hạ, dù gì người ta cũng chỉ làm đổ chút rượu lên người y, chỉ cần làm lễ xin lỗi là được rồi, căn bản là không cần phải đánh người, càng huống hồ gì thủ lĩnh bộ Hoàn Nhan rõ ràng là cường tráng hơn so với Sứ Tiết Tây Hạ, nhưng vẫn mãi không đánh trả, cho nên việc này đáng lẽ hoàn toàn trách người Tây Hạ mới đúng.
Tuy nhiên khiến Triệu Nhan không nghĩ tới chính là, vị quan viên Liêu Quốc tiến đến xử lý sau khi nghe rõ đầu đuôi ngọn ngành, lập tức vẻ mặt hung ác khiển trách một trận thủ lĩnh trung niên bộ Hoàn Nhan, sau đó lại cho người đuổi y ra khỏi yến hội. Kết quả xử lý này khiến Triệu Nhan cũng chấn động, nhưng sau khi so sánh, những người khác ở xung quanh lại lộ ra vẻ mặt đương nhiên, bởi vì đây vốn là một nơi lấy thực lực để nói chuyện. Tây Hạ có thể nhiều lần đánh bại Đại Tống và Liêu Quốc. Sức mạnh quân sự mạnh mẽ ai cũng biết, cho nên quan viên Liêu Quốc tự nhiên sẽ không muốn vì chút chuyện nhỏ này đắc tội người Tây Hạ.
Triệu Nhan nhìn đến đây rốt cuộc cũng kịp phản ứng, xem ra bất luận là thời đại nào, luật rừng đều phát huy tác dụng của nó. Chỉ cần nắm đấm của ngươi đủ lớn, vậy thì không có lý cũng trở thành có lý. Phỏng chừng đối với điều này tên bộ Hoàn Nhan kia cũng thấm thía sâu đậm, cho nên sau khi quật khởi vào mấy mươi năm sau, mới trả thù thế giới tàn khốc đến vậy.
- Tam đệ, chúng ta đi thôi, loại chuyện này không có gì hay ho để xem cả, đều là lũ dã nhân, căn bản không nói cái gì mà đạo lý!
Triệu Húc lúc này nhìn thấy Triệu Nhan vẫn ngây ngốc, y cho rằng Triệu Nhan là nhìn thấy loại chuyện không công bằng này có chút không thoải mái, cho nên mới mở miệng nhắc nhở.
Lúc này Triệu Nhan cũng đã từ trong trầm tư tỉnh táo lại, lập tức gật đầu nhấc chân chuẩn bị rời đi, nhưng vừa đi chưa được mấy bước, hắn bỗng cảm thấy mình giẫm phải vật cứng gì đó, lúc này hắn cúi đầu nhìn, lại phát hiện dưới chân giẫm phải một vòng tay làm từ răng thú, nhìn thấy phong cách thô kệch của chiếc vòng tay này, có lẽ là tên thủ lĩnh bộ Hoàn Nhan lúc bị đánh không cẩn thận đánh rơi.
Nếu đổi lại là người khác, e là căn bản khinh thường khom lưng nhặt đồ của một tên tiểu thủ lĩnh đánh rơi, càng huống hồ gì đây còn chỉ là một chiếc vòng tay răng thú không có giá trị, nhưng Triệu Nhan lại vô cùng hứng thú với bộ Hoàn Nhan, thêm nữa vòng tay răng thú này tuy là thô kệch, nhưng lại có một vẻ đẹp thô kệch riêng biệt, bởi vậy Triệu Nhan khom lưng nhặt nó lên, vốn muốn trả cho tên thủ lĩnh của bộ Hoàn Nhan kia, nhưng khi hắn vừa ra khỏi đại điện, lại phát hiện không biết đối phương đã bị ném đi đâu rồi, điều này khiến Triệu Nhan chỉ có thể tạm thời giữ lấy, vừa may cuộc hành trình lần này của hắn đến Liêu Quốc cũng sắp kết thúc, đến giờ vẫn chưa có vật kỷ niệm gì ra dáng, chiếc vòng tay này là một vật không tệ, ít nhất có thể thời thời khắc khắc nhắc nhở mình đừng quên đi uy hiếp của người Nữ Chân.
Ba người Triệu Nhan, Triệu Húc và Tô Thức lập tức trở về cung điện mình ở, sau đó Triệu Nhan vẻ mặt nghiêm túc nói tình thế hiện nay cho Tô Thức nghe, dù gì đối phương cũng là Phó Sứ sứ đoàn, hiện giờ cũng cùng họ mạo hiểm tính mạng ở chỗ này, cho nên tự nhiên cũng phải cho y biết tình huống hiện nay.
Tô Thức vạn lần cũng không nghĩ tới trong khoảng thời gian này, Triệu Nhan và Triệu Húc lại làm ra nhiều việc như vậy, mà còn đưa họ vào cảnh nguy hiểm như vậy, may mà tên Gia Luật Trọng Nguyên kia không lựa ngày hôm nay tạo phản, nếu không y có thể ngay cả chết thế nào cũng không rõ mất.
- Hai vị điện hạ, vậy kế tiếp chúng ta nên làm gì?
Tô Thức lúc này cũng vẻ mặt đau khổ hỏi, y không phải là sợ chết, chỉ là không nghĩ tới mình đi sứ một chuyến đến Liêu Quốc, lại còn phải mạo hiểm cả tính mạng, cho nên nhất thời không thể chấp nhận được.
- Chuyện kế tiếp rất đơn giản, chúng ta ở đây nghỉ ngơi một đêm, sáng ngày mai liền tìm cơ hội rời khỏi.
Triệu Nhan lập tức trả lời.
- Nhưng xung quanh hành cung thủ vệ nghiêm ngặt, e là chúng ta muốn rời đi cũng không phải một chuyện dễ dàng?
Lúc này Tô Thức lại lần nữa mở miệng hỏi.
- Việc này ngươi cứ yên tâm, lần ngày Ngũ Đức không đi cùng chúng ta, ngoại trừ phải quản lý những nhân thủ còn lại của sứ đoàn, còn có một nguyên nhân trọng yếu nhất đó là phải tiếp ứng chúng ta, ngày mai trời vừa sáng, y liền phái người đến, sau đó viện một cái cớ mời chúng ta đi Thượng Kinh xử lý, đến lúc đó chúng ta có thể lợi dụng nó để thoát thân.
Triệu Húc lúc này cũng mỉm cười mở miệng giải thích, trước đó y và Triệu Nhan đã thương lượng xong các khâu chi tiết để thoát thân.
Nhưng ngay khi Triệu Húc vừa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân, ngay sau đó chỉ thấy Chu Đồng mang theo một nội thị trong hoàng cung tiến lên bẩm báo:
- Khởi bẩm hai vị điện hạ, hoàng đế bệ hạ phái người đến, nói là có chỉ ý cần truyền đạt.
Lúc Triệu Húc và Triệu Nhan rời đi, Gia Luật Hồng Cơ vẫn còn ở trong đại điện chung vui với bách quan, lại không nghĩ đối phương lại tới truyền đến chỉ ý vào lúc này, lập tức bọn họ cũng đều nhìn nhau với ánh mắt nghi ngờ, sau đó đứng dậy nhìn tên nội thị kia, chỉ thấy nội thị Liêu Quốc kia hắng giọng, sau đó mở miệng nói:
- Bệ hạ có chỉ, giờ Thân buổi trưa ngày kia, mời Quảng Dương quận vương điện hạ nhập cung, vẽ một bức tranh cho hoàng đế bệ hạ!
- Vẽ tranh!
Nghe tin tức này, Triệu Nhan và Triệu Húc đều ngây người tại chỗ, trước đó ngay cả giờ nào thoát thân họ cũng đã nghĩ đến, lại duy chỉ quên đi Triệu Nhan đến Liêu Quốc chủ yếu là để vẽ tranh cho Gia Luật Hồng Cơ, nhưng mà khoảng thời gian trước Gia Luật Hồng Cơ vẫn không nhắc đến chuyện này, Triệu Nhan vốn có chút không tình nguyện, bởi vậy tự nhiên sẽ không chủ động nhắc đến, vốn tưởng là đối phương đã quên đi chuyện này, nhưng không nghĩ đến Gia Luật Hồng Cơ dự định để Triệu Nhan vẽ trong ngày cuối cùng của thọ yến.
- Mời Quảng Dương quận vương chuẩn bị một chút, trưa ngày kia lão nô lại đến mời ngài nhập cung!
Nội thị truyền chỉ này lần nữa nói thêm một câu với Triệu Nhan, sau đó xoay người rời đi.
Tô Thức trơ mắt nhìn tên nội thị kia rời đi, rồi lại nhìn Triệu Nhan và Triệu Húc đang ngây người, lập tức cũng đoán ra gì đó, điều này khiến y cũng cau chặt mày nói:
- Không ngờ Gia Luật Hồng Cơ lại bảo quận vương trưa ngày kia tiến cung vẽ tranh, nếu vậy, chẳng phải là chúng ta không rời đi được hay sao?
Tô Thức vừa dứt lời, Triệu Húc cuối cùng đã từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, lập tức mở miệng nói:
- Không đi được thì không đi nữa, cùng lắm ta bảo đám Ngũ Đức tìm kiếm cơ hội điều thị vệ lưu thủ đến ngoài hành cung, sau đó chuẩn bị tiếp ứng chúng ta vào bất cứ lúc nào!
- Không được!
Triệu Nhan lúc này cũng đã tỉnh táo lại, nghe thấy lời của Triệu Húc liền lập tức mở miệng phản đối:
- Ngày mai vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu, đại ca, huynh và Tử Chiêm huynh rời đi trước, nơi này chỉ lưu lại mình ta là được, còn về sự an toàn của ta, các ngươi cũng không cần lo lắng, ta trước khi đến đã an bài xong đồ vật để bảo mệnh, cho dù là ở trong vạn quân cũng có thể thoát được một mạng!
Vốn Triệu Nhan cũng không nguyện ý sử dụng cái thứ đồ cứu mạng mà đám người Tào Dật tạo ra, bởi vì hắn cảm thấy tính an toàn của thứ đồ vật này thực sự không bảo đảm, nhưng hiện tại xem ra, hắn không muốn dùng cũng phải dùng, chỉ hy vọng ông trời cho chút thể diện, vạn lần đừng xuất hiện tình trạng gì khác.
- Tam đệ, đệ đừng vọng động, hiện giờ không phải là lúc làm anh hùng, hơn nữa lúc đầu ta đã đáp ứng phụ thân chiếu cố cho đệ, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc đệ, để lại mình đệ ở nơi này, nếu không ta căn bản không còn mặt mũi trở về!
Triệu Húc lúc này cũng vẻ mặt kiên quyết nói, thân làm huynh trưởng, y tuyệt đối sẽ không tự mình chạy trốn, sau đó để đệ đệ của mình một mình đối mặt với hiểm nguy.
- Đại ca, huynh yên tâm, ta đây không phải là vọng động, hơn nữa lời ta nói là sự thật, trước đó ta thật sự có chuẩn bị xong đồ vật để thoát mệnh, nếu không tin, huynh và Tử Chiêm huynh theo ta đến hậu viện xem là biết.
Triệu Nhan cười mở miệng nói, lúc trước hai chiếc xe mà hắn mang đến vẫn luôn bảo mật với bên ngoài, ngay cả Triệu Húc cũng không biết trong xe là gì, dù gì thì trong mắt của người khác, đi sứ Liêu Quốc căn bản không có nguy hiểm gì, nếu người khác biết hắn đã chuẩn bị sẵn đồ thoát mệnh, nói không chừng sẽ trực tiếp cười cho đến chết, nhưng bây giờ xem ra, giác quan thứ 6 của Triệu Nhan là vô cùng chuẩn xác.
Nghe thấy lời của Triệu Nhan, Triệu Húc và Tô Thức cũng đều sửng sốt, sau đó cùng gật đầu, bọn họ cũng rất muốn biết Triệu Nhan đã chuẩn bị đồ gì, mà lại có thể khiến hắn có lòng tin có thể từ trong nguy hiểm thoát ra được như vậy?
Triệu Nhan lập tức dẫn hai người Triệu Húc đến hậu viện cung điện, nơi đây vốn là nơi để lễ vật tặng cho Gia Luật Hồng Cơ, nhưng hiện giờ đều đã tặng đi rồi, chỉ còn lại một vài xe ngựa trống, nhưng trong những xe ngựa này, lại có hai chiếc xe ngựa lớn vẫn chở đầy đồ, chỉ là bị tấm màn màu đen che kín, khiến người khác không nhìn rõ trong xe ngựa rốt cuộc là gì?
Chỉ thấy Triệu Nhan tự mình nhảy lên xe ngựa, sau đó tháo dây thừng ở trên ra, lúc này liền kéo tấm màn màu đen ra, kết quả khiến cho Triệu Húc và Tô Thức kinh ngạc đó là, chỉ thấy trên xe ngựa không ngờ vẫn là một đống vải, mà ở dưới lại là một cái rổ to như cái bồn tắm, bên cạnh cái rổ còn có không ít túi, cũng không biết đựng ở bên trong là đồ vật gì?
...
- ---------oOo----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT