Tô Thức cũng đứng bên cạnh Triệu Nhan, đồng thời cũng nghe thấy câu nói mà hắn lẩm bẩm, lúc đó nhìn theo ánh mắt của Triệu Nhan, kết quả lập tức bừng tỉnh ngộ, vì hắn nhìn thấy hóa ra là người bạn tốt Trương Tái ở kinh thành lại đang mặc quan phục đứng ở đó, khiến Tô Thức ngay lập tức nhớ ra, năm ngoái sau lần tụ tập ở Tây Viên Nhã Tập đó, Trương Tái bỗng nhiên được bổ nhiệm làm huyện lệnh Giao Hà, thế là vội vàng lên đường nhậm chức, lúc đó vẫn là y và Lý Công Lân tiễn Trương Tái, mà huyện Giao Hà là một huyện trực thuộc Doanh Châu.
Nghĩ đến đây, Tô Thức lập tức cười giải thích một chút với Triệu Nhan về chuyện Trương Tái nhậm chức huyện lệnh Giao Hà, sau đó kéo Triệu Nhan lên chào hỏi Trương Tái nói:
- Tử Hậu huynh, lần trước từ biệt ở Đông Kinh, vốn cho rằng trong vòng vài năm khó có thể gặp lại, không ngờ vẫn chưa tới nửa năm, chúng ta lại gặp nhau ở đây.
Trương Tái hôm qua nhận được tin, sáng nay chạy tới thành Doanh Châu chuẩn bị nghênh đón sứ đoàn, nhưng y chỉ biết chánh sứ của sứ đoàn do Dĩnh Vương Triệu Húc đảm nhận, nhưng lại tuyệt đối không nghĩ tới hai người quen cũ Triệu Nhan và Tô Thức cũng trong đoàn sứ, khi nhìn thấy Tô Thức không kìm được cười lớn nói:
- Tử Chiêm huynh huynh lại cũng đi Liêu quốc, dựa vào tài năng của Tử Chiêm huynh, nhất định có thể nổi danh khắp Đại Liêu!
Sau khi Trương Tái và Tô Thức nói xong, lập tức hành lễ với Triệu Nhan nói:
- Lần trước từ biệt ở Tây Viên Nhã Tập, hạ quan vốn muốn tới phủ quận vương thăm hỏi, nhưng đúng lúc bị triều đình điều tới Doanh Châu này làm quan, khiến hạ quan vẫn luôn tiếc nuối, không ngờ lại có thể gặp được quận vương ở đây.
- Ha ha, lần trước từ biệt Tử Hậu huynh, bản vương cũng rất nhớ, ta cũng không ngờ lại gặp gỡ Tử Hậu huynh ở đây, xem ra chúng ta thật sự có duyên!
Triệu Nhan nói những lời này thật sự có chút dối lòng, lần trước sau khi chia tay ở Tây Viên Nhã Tập, Trương Tái tuy để lại cho hắn ấn tượng sâu đậm, nhưng sau lần đó, hắn liền bỏ Trương Tái người này ra khỏi đầu óc, nếu không phải hôm nay gặp nhau ở đây, e rằng cả đời này hắn cũng không nghĩ đến đối phương.
Triệu Nhan và Tô Thức tuy là phó sứ, nhưng quan viên tới tiếp đón họ đều bị Triệu Húc thu hút, vì vậy hai người họ cũng không có việc gì, liền chuyện trò với Trương Tái, đặc biệt là về huyện Giao Hà mà y làm huyện lệnh, càng hấp dẫn hứng thú của Triệu Nhan, vì huyện Giao Hà này nằm ở tận cùng phía bắc của Doanh Châu, đi qua huyện chính là khu ranh giới giữa hai nước Tống Liêu rồi, đi tiếp về phía bắc chính là Liêu quốc.
Trương Tái giới thiệu sơ qua về tình hình huyện Giao Hà, Triệu Nhan vừa muốn hỏi một chút chuyện Liêu đội đả thảo cốc, nhưng lúc này Triệu Húc đã cùng quan viên Doanh Châu hàn huyên xong, Triệu Nhan cũng không tiện nhiều lời với Trương Tái nữa, tới trạm nghỉ chân nghỉ ngơi trước, tiện thể tắm rửa thay quần áo, sau đó giống như mọi ngày, đi dự tiệc rượu mà quan viên ở đó tổ chức, kiểu nghênh đón tiễn đưa này trong quan trường sớm đã trở thành tục lệ, cơ bản không thể thay đổi.
Bởi Doanh Châu nơi đây đã là biên giới giữa Đại Tống và Liêu quốc, hơn nữa Triệu Nhan bọn họ cả chặng đường cũng vô cùng mệt nhọc, vì vậy theo kế hoạch ban đầu, bọn họ sẽ ở Doanh Châu nghỉ ngơi vài ngày, đồng thời phái người thông báo với Liêu quốc, đợi sau khi quân đội của Liêu quốc tới trước nghênh đón, Triệu Nhan bọn họ mới tiếp tục lên đường.
Triệu Nhan sau khi băng qua Đại Tống vẫn không dừng việc tập luyện, hơn nữa đang trong thời kì thanh xuân, là tuổi sinh lực tràn trề nhất, vì vậy hắn chỉ ở dịch quán nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau tinh thần phấn chấn trở lại, sau khi ăn điểm tâm liều kéo Tô Thức ra khỏi thành Doanh Châu, sau đó đến huyện Giao Hà thăm hỏi Trương Tái, đồng thời nghe ngóng chút tình hình Liêu quốc đối diện từ Trương Tái.
Tuy nhiên khi Triệu Nhan bọn họ tới huyện Giao Hà, thì không ngờ lại mất công, Trương Tái lại không ở đây, hỏi binh lính mới biết, hóa ra Trương Tái ra khỏi thành giải quyết công chuyện rồi, vốn dĩ Triệu Nhan định ra ngoài thành tìm Trương Tái, nhưng lại được Tô Thức khuyên giải, dù sao phía bắc của huyện Giao Hà chính là Liêu quốc, trị an trong huyện cũng không thái bình, tuy rằng Triệu Nhan có hộ vệ, nhưng ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, thì khó giải quyết rồi. Triệu Nhan cũng biết thân phận của mình thực sự không được mạo hiểm, thế là cùng Tô Thức quay lại trong thành huyện Giao Hà, vừa tham quan cảnh vật huyện Giao Hà vừa đợi Trương Tái trở về.
Có thể là vì nguyên cớ biên giới của Tống Liêu, huyện thành Giao Hà xây dựng cực kì kiên cố, tường thành cao lớn hơn rất nhiều thành huyện thông thường, hơn nữa còn đóng không ít binh lính, người dân trong thành không ít, đặc biệt là cửa nam bắc đều có rất nhiều thương nhân ra vào, giúp cho huyện thành có vẻ vô cùng phồn hoa, không giống huyện thành biên giới chút nào.
- Đậu phụ đây! Đậu phụ vừa thơm vừa mềm đây, quan khách gần xa đều nên nếm thử nhé!
Âm thanh rao đồ ăn vặt lớn, lập tức lôi kéo sự chú ý của hai người Triệu Nhan và Tô Thức, không phải nói là người bán đậu phụ này có gì đặc biệt, mà là lúc này hai người Triệu Nhan chợt phát hiện, người bán đậu phụ trong huyện thành Giao Hà thật sự rất nhiều.
Ví dụ như con đường lớn trước mặt Triệu Nhan họ, hai bên đường đầy rẫy các loại đậu phụ, các đồ ăn vặt như đậu phụ sắc thuốc, đậu phụ khô, quán rượu hai bên cũng có không ít chiêu bài quảng cáo các loại đậu phụ, thậm chí còn có cửa hàng chuyên bán đậu phụ cái gì mà đậu phụ trăm năm, đậu phụ dây, thực sự khiến người ta kinh ngạc.
- Tử Chiêm huynh, xem ra đậu phụ ở trong huyện Giao Hà rất nổi tiếng, huynh xem những thương nhân vào thành kia, đa số đều mua một ít đậu phụ vừa đi vừa ăn, chúng ta chi bằng tìm một nơi thưởng thức một chút xem sao?
Triệu Nhan nhìn thấy trong huyện thành lại có nhiều nơi bán đậu phụ như vậy, lúc đó cũng vô cùng hứng thú nói.
- Ha ha, tại hạ cũng chính là có ý này!
Tô Thức vốn dĩ là một người thích thưởng thức đồ ngon, đối với đặc sản đậu phụ của huyện Giao Hà, y cũng rất muốn nếm thử một chút.
Lúc đó Triệu Nhan họ tìm một tửu lâu tương đối lớn, vì bây giờ vẫn chưa tới giờ cơm, nên khách trong tửu lâu không đông, Triệu Nhan họ ở lầu hai tìm một chỗ ngồi tốt cạnh cửa sổ ngồi xuống, tiểu nhị lập tức lên trên chào hỏi nói:
- Hai vị khách quan muốn dùng gì?
- Chủ quán, lúc nãy chúng tôi vừa vào thành, thì phát hiện đồ ăn đậu phụ bán trong thành đặc biệt nhiều, có phải đậu phụ ở chỗ các vị rất nổi tiếng?
Triệu Nhan không vội gọi món, mà cười hỏi thăm tiểu nhị.
- Khách quan đoán không sai, đậu phụ của huyện Giao Hà chúng tôi là tuyệt nhất, trong mấy phủ gần đây vô cùng có tiếng, thậm chí đến đại tửu lâu trong thành Doanh Châu cũng phải nhập đậu phụ chỗ chúng tôi đây, thương khách từ nam chí bắc khi đi qua huyện thành, cũng đều phải thưởng thức một chút đậu phụ Giao Hà rồi mới đi, hai vị khách quan chi bằng cũng nếm thử vài món đậu phụ đặc sắc của tiểu tiệm xem thế nào?
Tên tiểu nhị này cũng rất biết ăn nói, giới thiệu xong tình hình của huyện thành tiện thể mời chào đồ ăn của tiệm luôn.
- Ha ha, vậy thì mang tất cả những món đậu phụ đặc sắc của tiệm các ngươi mỗi món một đĩa lên đây, chúng ta sẽ nếm thử xem có gì khác với đậu phụ khác!
Triệu Nhan nghe đến đây cũng cười lớn nói, tiểu nhị cũng nhìn ra thân phận của hai người trước mặt mình không tầm thường, vui vẻ dạ một tiếng, quay người đi báo đồ, kết quả chả bao lâu, liền mang đến một bàn thức ăn chủ yếu là đậu phụ.
Lúc đó Triệu Nhan và Tô Thức cầm đũa nếm thử, kết quả phát hiện đồ ăn trên bàn tuy cách làm không giống, nhưng tất cả đậu phụ đều nhẵn nhụi mềm mịn, chẳng những hương vị tuyệt hảo, mà trong đậu phụ không có chỗ nào mang vị chua đắng, ngược lại còn mang một hương vị thanh mát, chắc rằng đây chính là nguyên nhân đậu phụ Giao Hà nổi tiếng.
- Không tệ không tệ, đúng là đất lành chim đậu, đậu phụ ở Giao Hà này thật sự rất ngon, bất luận là thành Đông Kinh hay là quê của ta, đều không có thứ đậu phụ tuyệt hảo như vậy!
Tô Thức là một người kén ăn, có thể khiến y mở miệng khen ngợi là một chuyện không dễ, từ đó có thể biết đậu phụ ở đây mỹ vị đến mức nào.
- Tử Chiêm huynh, huyện Giao Hà này đã là biên giới Đại Tống rồi, vì sao trên đường vẫn có nhiều thương đoàn như vậy?
Triệu Nhan vừa ăn vài miếng đậu phụ, vừa chỉ những thương đoàn trên đường hỏi, vừa nãy hắn đã phát hiện ra điều này, nghe nói huyện Giao Hà này ngoại trừ đậu phụ ra, cũng không có đặc sản gì khác, nhưng thương nhân trong thành lại không hề ít.
- Ha ha, Trọng Học huynh sao lại quên rồi, chính là vì huyện Giao Hà đây là biên giới Đại Tống và Liêu quốc, nên mới có nhiều thương đoàn như vậy, dù sao việc buôn bán giữa Đại Tống và Liêu quốc vô cùng hưng thịnh!
Tô Thức nghe thấy câu hỏi của Triệu Nhan cười ha ha nói. Trọng Học là tên tự của Triệu Nhan, bởi vì thân phận của hắn không tiện lộ ra, cho nên Tô Thức liền xưng hô bằng tên tự của hắn.
Triệu Nhan nghe đến đây cũng lập tức bừng tỉnh, từ sau hiệp ước Thiền Uyên năm đó, Đại Tống tuy phải cống nạp tiền hàng năm cho Liêu quốc, nhưng đồng thời cũng khai thông thương mại giữa hai nước, bất luận là công thương hay nông nghiệp, Đại Tống đều cường thịnh hơn Liêu quốc rất nhiều, vì vậy trong việc buôn bán giữa hai nước, Đại Tống vẫn luôn chiếm ưu thế, lợi nhuận buôn bán thu được hàng năm thậm chí có thể đạt đến mấy chục lần tiền cống, vậy nên nếu chỉ nhìn trên mặt kinh tế, hiệp ước Thiền Uyên vẫn có lợi với Đại Tống, nhưng nếu nhìn trên phương diện chính trị, quân sự, lại cực kì bất lợi với Đại Tống, đặc biệt là sự đả kích về tinh thần của tiền cống mỗi năm với Đại Tống, khiến người Tống khi đối diện với người Liêu, đều cảm thấy phải cúi đầu, đây không phải thứ dùng tiền vàng là có thể mua được.
Nghĩ đến đây, Triệu Nhan cũng không kìm được mà khẽ thở dài, tuy hắn xuyên không tới Đại Tống chưa được một năm, nhưng đã luôn cảm nhận được sự áp chế của Liêu quốc với Đại Tống, thậm chí đến hoàng tử là hắn cũng bị bức ép không theo ý mình, phải sang Liêu quốc vẽ tranh cho Gia Luật Hồng Cơ, tuy đối phương ngoài mặt là khách khí mời hắn tới Liêu quốc, nhưng ngầm trong đó lại là cưỡng ép, điều này khiến Triệu Nhan cảm thấy muôn phần nhục nhã.
Nhưng Triệu Nhan ngay sau đó lại nghĩ tới tình hình nội bộ nước Liêu, đặc biệt là cái tên dã tâm hừng hực như Gia Luật Trọng Nguyên, và những tên cận thần đùa bỡn quyền thế như Gia Luật Ất Tân, Trương Hiếu Kiệt, tuy hắn lúc này vẫn chưa nghĩ ra phải làm thế nào, nhưng đợi tìm hiểu được một chút tình hình của Liêu quốc, chắc chắn có thể tìm ra cơ hội trong đó, tốt nhất là có thể khiến Gia Luật Trọng Nguyên trực tiếp làm phản, sau đó nội bộ nước Liêu tranh đấu không ngớt, đến lúc đó họ cũng không rảnh bận tâm tới Đại Tống rồi.
Đương nhiên Triệu Nhan cũng biết suy nghĩ trên của mình có chút hơi lí tưởng hóa, nhưng hắn nếu đã biết trước Da Luật Trọng Nguyên muốn làm phản, thì nên lợi dụng tốt cơ hội này, coi như là quà mừng thọ mang đến tặng Gia Luật Hồng Cơ đi.
- Huyện lão gia trở về!
Đúng lúc Triệu Nhan đang suy nghĩ đến kế hoạch đi Liêu quốc lần này, chợt nghe thấy trên đường có người hét lớn, ngay sau đó chỉ thấy một trận ầm ĩ trên đường, chẳng bao lâu, thì thấy một đoàn người ngựa đi từ hướng cửa bắc huyện thành, trong đó xe ba gác đi phía trước, kéo theo một xe đầy rẫy những người máu me đầm đìa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT