Triệu Nhan chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó một bóng đen bay tới. Tiểu Đậu Nha phía sau hét lên một tiếng chói tai, muốn lao lên phía trước cứu viện nhưng đã không kịp nữa. Về phần đám người Lâm Hổ đó thì lại càng xa hơn, căn bản không kịp phản ứng. Thấy bóng đen đó sắp đụng trúng người Triệu Nhan rồi.

Nhưng cũng đúng lúc này, Tiết Ninh Nhi gần hắn nhất lại hét lên một tiếng, bỗng chốc lao về phía Triệu Nhan, chặn bóng đen đang bay đó giúp hắn. Chỉ nghe thấy "ba" một tiếng, sau đó Tiết Ninh Nhi kêu lên một tiếng thảm thiết, mi ngà thon dài cũng nhíu chặt lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường.

- Cô thế nào rồi? Không bị thương chứ? Triệu Nhan lúc này mới phản ứng lại, liền ôm lấy Tiết Ninh Nhi, sau đó hai tay xoa lưng nàng. Kết quả là xoa đi xoa lại cũng không chạm tới chỗ thương. Ngược lại lại khiến cho mặt Tiết Ninh Nhi đỏ bừng lên, chỉ thấy nàng khẽ đẩy Triệu Nhan ra nói: - Không sao, chỉ là bị thứ gì đó đập vào một chút.

- Quận Vương, bay tới là sợi xích sắt này! Đúng lúc này, Lâm Hổ nhặt một sợi xích sắt từ dưới đất lên, bước lên phía trước bẩm báo. Chỉ thấy sợi xích sắt này to bằng ngón tay cái, nhìn thì vô cùng rắn chắc, nhưng không biết vì sao suýt chút nữa đã đập trúng vào mình?

Đang lúc đám người Triệu Nhan muốn truy tìm hung thủ quăng xích sắt, bỗng thấy một đám người làm xiếc vây quanh bị tách ra, sau đó một chàng thanh niên to khỏe chạy tới hành lễ với Triệu Nhan nói: - Tiểu nhân tội đáng chết vạn lần, nhất thời dùng lực đập mạnh vào nha nội, mong nha nội thứ tội!

Chỉ thấy khi người đàn ông này nói chuyện, dù vẻ mặt áy náy, nhưng lại không hề có chút sợ hãi nào, thậm chí còn đứng vững như Thái Sơn ở đó, nhìn cực kỳ phong độ. Điều này cũng khiến cho đám người Triệu Nhan vô cùng kinh ngạc. Nhưng nhớ lại vừa rồi sợi xích sắt đó suýt chút nữa đã đập trúng mình, Triệu Nhan cũng có chút tức giận nói: - Thằng nhãi ngươi không có mắt à, người đi trên phố nhiều như vậy, ngươi lại quăng sợi xích sắt này trên phố, cho dù lần này không có đụng trúng bổn nha nội, ngộ nhỡ đụng trúng người khác thì làm thế nào?

- Nha nội thứ tội, lần sau tiểu nhân nhất định sẽ chú ý. Đây là tiểu nhân làm xiếc hôm nay giành được, coi như là đền tội cho nha nội! Chỉ thấy người đàn ông này lại một lần nữa áy náy nói, đồng thời cũng lấy từ trong ngực ra một chiếc túi vải, bên trong đựng đầy tiền, nhìn dáng vẻ là muốn bồi thường.

Nhưng không chờ cho Triệu Nhan kịp lên tiếng, trong số những người vốn vây quanh người đàn ông này xem gã làm xiếc có một người lớn tiếng hô lên: - Nha nội chớ tức giận, vị tráng sỹ này vừa rồi đang biểu diễn ngạnh công, vừa dùng lực lại có thể cắt đứt sợi xích sắt trói trên người, chỉ là vì dùng lực quá mạnh vừa rồi mới bay một đoạn xích sắt về phía nha nội. Cho nên nói đây cũng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi.

Nghe thấy có người trượng nghĩa bênh vực, người đàn ông đó cũng lộ rõ vẻ mặt cảm kích, bước về phía đám người liên tục chắp tay cảm ơn. Kết quả là càng khiến cho nhiều người nói giúp y. Lúc này Tiết Ninh Nhi cũng thấp giọng khuyên can: - Quận Vương không nên làm khó người đàn ông này. Dù sao đây cũng là người hạ đẳng, làm xiếc kiếm chút tiền cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa, chúng ta cũng không có bị thương, cho nên chuyện này thôi đi.

Triệu Nhan mỉm cười gật đầu với lời khuyên của Tiết Ninh Nhi. Nhưng lúc này hắn lại vô cùng hứng thú với người đàn ông này, đặc biệt là thấy sợi xích to như vậy trong tay, liền có chút hoài nghi hỏi: - Ngươi không lừa chúng ta đấy chứ? Sợi xích to như vậy, ngươi thực sự có thể kéo đứt sao?

Thấy Triệu Nhan không trách tội, mà lại hỏi tới bản lĩnh của mình, người đàn ông này cũng vô cùng phấn khởi, liền vỗ ngực bảo đảm: - Không dám lừa gạt nha nội, tiểu nhân từ nhỏ đã học võ nghệ, hai tay có lực ngàn cân, cắt đứt sợi xích con con này tuyệt đối không phải là chuyện gì khó khăn!

- Ha ha, nếu ngươi đã nói như vậy, bổn nha nội lại có chút không tin, chi bằng thế này đi, ngươi biểu diễn lại một lần, nếu thật sự có thể kéo đứt xích sắt, bổn nha nội không những không tính toán chuyện lúc trước, mà còn trọng thưởng!

Triệu Nhan lúc này cũng hứng trí nói. Hắn vốn không phải là một người bá đạo, hơn nữa lần này quả thực cũng là một chuyện ngoài ý muốn, cho nên hắn cũng căn bản không có để tâm, chỉ là có chút hứng thú với tài biểu diễn của người đàn ông này.

- Nếu nha nội thấy được, mời ngài vào đấu trường xem, tiểu nhân nhất định sẽ làm hài lòng nha nội! Người đàn ông này nghe thấy lời này của Triệu Nhan, cuối cùng đã hoàn toàn yên tâm. Mặc dù đối phương vừa nhìn là biết thân phận không tầm thường, nhưng lại không phải là người ỷ thế hiếp người, chỉ cần biểu diễn của mình khiến đối phương hài lòng, chuyện này cũng có thể qua rồi.

Đám người Triệu Nhan liền đi theo người đàn ông vào trường đấu. Người xem xung quanh cũng nghe thấy cuộc trò chuyện trước đó của họ, nên cũng đều lần lượt bàn tán với vẻ mặt đầy hưng phấn. Dù sao, biểu diễn đơn thuần sao có thể phấn khích được, cũng cần có chút mánh lới chứ. Còn cuộc đánh cược giữa Triệu Nhan và người đàn ông làm xiếc đó đúng lúc là mánh lới này. Vì vậy thoáng chốc cũng đã thu hút lượng lớn người xem.

Sau khi vào trong sàn đấu, Triệu Nhan mới phát hiện cả bãi làm xiếc chỉ có một người đàn ông này, không giống như các gánh xiếc khác đều là kết thành đội, hơn nữa bài trí cả rạp cũng rất đơn giản, chỉ thấy mấy cây gậy dựng ở đó, trên mặt đất còn quăng mấy sợi xích sắt. Chỉ thấy người đàn ông đó tùy tiện nhặt một sợi xích sắt từ dưới đất lên nói với Triệu Nhan: - Mời nha nội sai một người giúp tiểu nhân trói sợi xích sắt này vào người, nhất định phải trói chặt.

- Cái này dễ làm! Triệu Nhan nói xong liền ra hiệu cho Lâm Hổ bên cạnh. Sau đó thị vệ cao lớn này liền bước lên. Tiếp theo sợi xích sắt rắn chắc trói chặt người đàn ông này lại, hơn nữa còn có nút thắt như trói tù binh trong quân, càng giãy càng chặt. Nhưng người đàn ông này sau khi nhìn thấy phương thức trói này, lại sáng mắt lên nói: - Hóa ra cũng là huynh đệ trong quân, may mắn may mắn!

Tuy nhiên đối với người đàn ông này, Lâm Hổ lại không hề có bất kỳ đáp lại nào, mà trừng mắt liếc nhìn y một cái. Là thủ lĩnh hộ vệ bên cạnh Triệu Nhan, nếu hôm nay để sợi xích đó đập trúng Triệu Nhan, gã e là cũng có tội không làm tròn trách nhiệm. Cho nên, dù Triệu Nhan không trách tội người đàn ông này, nhưng trong lòng gã lại không có chút thiện cảm nào với người đàn ông này.

Chỉ thấy sau khi Lâm Hổ trói xong, sau đó quay trở về thấp giọng bẩm báo với Triệu Nhan: - Khởi bẩm Quận Vương, sợi xích không có vấn đề gì, hơn nữa ta trói rất chặt, tuyệt đối không thể bị tháo ra được!

Nghe thấy lời của Lâm Hổ, Triệu Nhan khẽ gật đầu. Tiếp theo đó, hắn lại có chút hiếu kỳ hỏi: - Lâm Hổ, nếu đổi lại là ngươi, ngươi có thể kéo đứt sợi xích sắt trên người đó ra được không?

- Cái này. Chỉ thấy sau khi Lâm Hổ nghe thấy câu hỏi của Triệu Nhan, vẻ mặt đỏ ửng lên, cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng nói: - Khởi bẩm Quận Vương, thuộc hạ không thể. Kỳ thực đừng nói là xích sắt, cho dù là sợi dây thừng bình thường cũng không phải là người bình thường có thể kéo đứt được. Cho nên thuộc hạ căn bản không tin trên đời này có người có thần lực như vậy!

Lâm Hổ vừa nói dứt lời, liền nghe thấy người đàn ông đó trên đấu trường hét lên một tiếng. Quả thực tiếng hét giống như tiếng sấm vang lên. Tiếp theo đó chỉ thấy cơ bắp trên người y nổi lên, từng khối cơ bắp nhìn giống như thép vậy. Tiếp theo đó chỉ nghe thấy người đàn ông này lại hét lớn một tiếng: - Mở!

"Phịch" một cái vang lên, chỉ thấy sợi xích trên người người đàn ông đó bỗng chốc bị kéo căng bung ra. Chỉ là lần này đối phương rõ ràng đã để lại chút lực, vì vậy mà chỉ kéo đứt sợi xích thành hai đoạn rơi xuống đất, mà không bay đi giống như lần trước. Có lẽ cũng là sợ lại văng vào người ta nữa.

- Hay. Xem tới đây, Triệu Nhan vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Mọi người xung quanh cũng lớn tiếng khen ngợi, thậm chí ngay cả Lâm Hổ lúc trước không tin đối phương có thể kéo đứt sợi xích sắt cũng vô cùng khiếp sợ. Sau khi kịp phản ứng lại cũng lộ rõ vẻ khâm phục. Y cũng là người thẳng tính, có gì tốt xấu đều thể hiện ra ngoài mặt. Bây giờ thấy bản lĩnh của đối phương thực sự mạnh hơn mình, y cũng không thể đố kỵ người ta như trước nữa. Đây cũng xem như là một trong những ưu điểm không nhiều trên người y.

- Thưởng! Triệu Nhan vừa rồi đã từng nói là có thưởng lớn. Trước mặt nhiều người như vậy đương nhiên là không thể nuốt lời được. Lâm Hổ liền lấy ra mấy đồng tiền đồng ở trong túi phía sau người ra đặt vào trong túi áo của người đàn ông đó, sau đó liền chắp tay một cái mới quay trở về.

Thấy tiền thưởng của cá nhân Triệu Nhan còn nhiều hơn lúc trước mình đã kiếm, người đàn ông này vô cùng phấn khởi. Đặc biệt là có thể nhận được sự công nhận của huynh đệ trong quân Lâm Hổ này, càng khiến cho gã cảm kích trong lòng, liền chắp tay nói với Triệu Nhan: - Đa tạ nha nội thưởng tiền. Kéo đứt xích sắt chỉ là dựa vào chút lực, tiểu nhân đắc ý nhất vẫn là võ nghệ của mình, bây giờ sẽ biểu diễn cho nha nội xem như là cảm tạ!

Người đàn ông này nói xong cũng không chờ Triệu Nhan lên tiếng, liền triển khai thế bắt đầu diễn võ. Vừa mới bắt đầu Triệu Nhan không có chú ý, một là hắn cảm thấy một người đàn ông làm xiếc có thể có được võ nghệ gì, e rằng chỉ là những động tác võ thuật đẹp mắt mà thôi. Mặt khác, võ nghệ đối với hắn cũng không có hiểu biết cho lắm.

Nhưng cùng với thân thủ thi triển của người đàn ông này, chỉ thấy đối phương thân hình giống như chân tay rồng như điện, khi công kích như sớm chớp cuồng phong, tốc độ nhanh khiến cho người ta quả thực là không thở nổi. Cho dù Triệu Nhan là người ngoại đạo, cũng có thể thấy được võ nghệ của người đàn ông này không phải dạng tầm thường. Đặc biệt là một quyền một cước của người đàn ông này đều có tiếng đâm toạc không khí sắc nhọn. Nhớ lại thần lực vừa rồi gã biểu hiện, nếu thực sự đánh lên cơ thể người, hậu quả quả thực là không dám tưởng tượng.

- Quận Vương, võ nghệ của người đàn ông này cao cường, tuyệt đối là tiểu nhân bình sinh ít nhìn thấy, khó trách hắn ta vừa rồi có thể thoáng chốc đã kéo đứt xích sắt! Lâm Hổ lúc này khẽ nói với Triệu Nhan với vẻ mặt ngưng trọng. Đồng thời cũng ngầm ám chỉ hộ vệ bên cạnh cẩn thận đề phòng. Bởi vì với võ nghệ của đối phương biểu hiện, ngộ nhỡ thực sự gây bất lợi cho Triệu Nhan, những người bọn họ e là khó mà ngăn cản được.

Nghe lời nói của Lâm Hổ, Tiểu Đậu Nha cũng lên tiếng tán đồng:

- Võ nghệ của người đàn ông này quả thực rất lợi hại, cho dù hai không đúng năm cũng không đúng. Khi Tiểu Đậu Nha nói tới đây, buồn rầu đưa 10 ngón tay ra đếm, cuối cùng vẫn không tính được hết, đành bĩu môi nói: - Dù sao cũng rất nhiều Tiểu Đậu Nha cộng lại cũng không đánh lại hắn ta.

Triệu Nhan nghe tới đây cũng gật đầu tán đồng. Hắn chỉ đứng ở đây quan sát đối phương diễn võ đã cảm thấy không thở nổi nữa. Nếu quả thực có người bước lên tỉ võ với đối phương, e là thoáng chốc đã bị vô số lần công kích rồi. Quyền pháp tốc độ mạnh như vậy, quả thực là rất khó có được.

Nghĩ tới đây, trong lòng Triệu Nhan cũng không khỏi có chút tiếc nuối. Người như vậy bất luận là để bên cạnh hay để trong quân đội cũng đều rất thích hợp. Cho nên, chờ tới sau khi người đàn ông này đánh xong bộ quyền pháp, mọi người xung quanh cũng đều nín thở kinh ngạc. Lúc này Triệu Nhan cũng lên tiếng hỏi: - Không biết tráng sỹ xưng hô thế nào? Ở chỗ nào Đông Kinh?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play