Trong phòng giam bên cạnh huyện nha Khai Phong, hàng năm tràn ngập một mùi hôi thối và nấm mốc, khiến cho người khác ngửi thấy chỉ muốn ói, có thể thích ứng với mùi vị tanh tưởi ở nơi này chỉ có hai loại người, loại thứ nhất là ngục tốt trông coi nơi này, loại thứ hai tất nhiên là phạm nhân bị bắt vào đây, tuy nhiên so sánh với nhau, ngục tốt còn có thể thay phiên, còn phạm nhân hàng năm ngây ngốc ở trong này, hơn nữa thức ăn lại kém chất lượng, vì vậy thường xuyên có phạm nhân bị bệnh mà chết.
Đoạn thời gian trước bởi vì thiếu bang chủ bang Lão Hổ bị sát hại, dẫn đến nội đấu trong tứ đại bang phái của thành Khai Phong, dể bình định hỗn loạn này, quan phủ bắt không ít người, kết quả làm cho nhà tù của hai huyện nha và một phủ nha đều chật ních, một gian phòng giam ít nhất cũng nhét đến mười mấy người, cho dù là như vậy, nhà tù cũng vẫn không đủ để dùng, vì vậy một số thành viên không quan trọng trong các bang phái bị quan phủ bắt đã được thả, trong phòng giam đều giam giữ những nhân vật quan trọng của tứ đại bang phái.
Huyện Khai Phong là địa bàn của phái Lão Hổ và bang Du Lâm, vì vậy trong phòng giam của huyện nha phần lớn đều là nhân vật quan trọng của hai bang phái này, để tiện quản lý, đồng thời cũng để phòng ngừa người của hai bang đánh lộn tranh chấp, vì vậy lính canh ngục liền đem người của hai bang tách ra giam giữ, trong đó người của bang Lão Hổ nhốt ở bên phải lối đi nhỏ, còn người của bang Du Lâm giam giữ ở bên trái lối đi nhỏ, nhưng cho dù như vậy vẫn như cũ thường xuyên truyền đến tiếng chửi bậy của người hai bang.
Nhưng hôm nay trong phòng giam lại phá lệ rất yên tĩnh, đặc biệt là bang Lão Hổ, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm phòng giam chính giữa bên mình, đại bộ phận trong mắt mọi người đều mang theo lửa giận vô cùng, còn những người của bang Du Lâm đối diện thì một đám trên mặt hiện ra vẻ vui sướng hả hê khi người khác gặp họa nhìn vào phòng giam giữa.
Chỉ thấy gian phòng giam này bị tất cả mọi người nhìn chăm chú. Các bang chúng của bang Lão Hổ bị giam giữ chia làm hai phe đối lập nhau, chính xác hơn cần phải nói là một người và một đám người đối lập nhau, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo đen đang dựa vào tường, ánh mắt lạnh như băng nhìn vào các huynh đệ trước kia của mình, thiếu niên này chính là đệ đệ của Tiết Ninh Nhi, thì ra đây là người lấy “Lang” làm danh xưng, thiếu niên gọi là Tiết Lang.
- Tiết Lang, bây giờ ta hỏi ngươi một lần nữa, thiếu bang chủ có phải là ngươi giết hay không?
Mọi người trong bang Lão Hổ vây xung quanh Tiết Lang, một lão trung niên tóc hoa râm cầm đầu khuôn mặt tràn đầy đau thương cao giọng chất vấn. Người này tên là Thạch Tam, là một trong các phó bang chủ của bang Lão Hổ, đồng thời cũng là anh em kết nghĩa của bang chủ Lưu Lão Hổ, danh vọng trong bang chỉ dưới bang chủ Lưu Lão Hổ.
Tiết Lang ánh mắt bình tĩnh nhìn Thạch phó bang chủ trước mắt, qua một hồi lâu, lúc này mới dùng một loại thanh âm cực kỳ lãnh khốc đáp lại:
- Không sai. Lưu Bưu đích thật là do ta giết!
Lưu Bưu cũng chính là con trai của Lưu Lão Hổ.
Nghe được câu trả lời của Tiết Lang, thân hình của Thạch phó bang chủ lay động một cái. Thời gian Tiết Lang gia nhập bang tuy không lâu, nhưng sở dĩ có thể trở thành tâm phúc số một bên cạnh Lưu Lão Hổ, ngoại trừ làm việc nhanh nhẹn, thân thủ không tầm thường, thì quan trọng nhất chính là sự trợ giúp của Thạch Tam. Hơn nữa Thạch Tam không có con nối dõi, gặp được Tiết Lang liền cảm thấy hai người đặc biệt có duyên, vì thế vẫn coi Tiết Lang như con trai mình mà đối đãi, thậm chí khi bị giam vào nhà tù, y còn cố tình hối lộ ngục tốt để y cùng Tiết Lang có thể giam cùng một gian, để bình thường mình và Tiết Lang có thể trò chuyện nhiều hơn một chút.
Nhưng điều khiến Thạch Tam không nghĩ tới chính là, hôm nay huynh đệ bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tin tức, bang chủ Lưu Lão Hổ bất ngờ điều tra được hung thủ sát hại con trai mình, người này chính là người y vẫn luôn coi như con trai - Tiết Lang, điều này làm cho Thạch Tam cực kỳ bi thương, thậm chí khi người khác đều muốn lập tức xông lên giết chết Tiết Lang báo thù cho thiếu bang chủ, Thạch Tam vẫn như vậy ngăn cản mọi người, sau đó mang một tia hy vọng cuối cùng chất vấn Tiết Lang, nhưng thật không nghĩ đến câu trả lời của Tiết Lang đã dập tắt hy vọng cuối cùng của y.
- Vì sao, rốt cuộc tại sao ngươi phải giết thiếu bang chủ, hơn nữa cũng không lưu lại toàn thây cho y, chẳng lẽ ngươi hận thiếu bang chủ như vậy sao?
Cuối cùng Thạch Tam cố nén đau buồn và lửa giận trong lòng, cắn răng chất vấn tiếp, tuy rằng đối với kẻ địch Tiết Lang vô cùng tàn nhẫn, nhưng Thạch Tam biết, Tiết Lang không phải một người hay lạm sát, lại càng sẽ không xuống tay đối với người bên cạnh mình nếu không có lý do.
- Ha hả, Thạch Tam ca còn có gì muốn hỏi nữa đây, tiểu tử Tiết Lang này nhất định là gian tế của bang phái khác, sau khi giết phó bang chủ của chúng ta, lại cố tình ném thi thể trên địa bàn của bang Biện Hà, chính là muốn khơi mào nội đấu của hai bang chúng ta, kết quả thật không ngờ y đã thành công, bang Lão Hổ chúng ta và bang Biện Hà đều là đại thương nguyên khí!
Đúng lúc này, một giọng nói âm trầm từ trong phòng giam cách vách truyền tới, chỉ thấy người vừa nói chuyện là một trung niên cao gầy, khuôn mặt trắng dài, khóe miệng có một nốt ruồi, đôi mắt tam giác lạnh lùng nhìn về phía Tiết Lang, nếu không có ngăn cách giữa hai phòng giam chỉ sợ y đã sớm vọt đến chỉ huy người băm chặt Tiết Lang thịt nát xương tan rồi.
Người trung niên cao gầy này tên là Liêu Tứ, cũng là một trong phó bang chủ của bang Lão Hổ, nhưng bất quá y luôn không vừa mắt với Tiết Lang, chỉ có điều Tiết Lang luôn được Lưu Lão Hổ và Thạch Tam trọng dụng, bởi vậy y cũng không có cách nào, bây giờ không ngờ Tiết Lang là hung thủ sát hại con trai của Lưu Lão Hổ, lập tức khiến y vừa mừng vừa sợ, hận không thể lập tức giết chết Tiết Lang, đáng tiếc y và Tiết Lang không ở cùng một phòng giam, bây giờ có tâm cũng không có sức, chỉ có thể ở đây thúc giục Thạch Tam động thủ.
Bất quá đối với lời của Liêu Tứ, Thạch Tam cũng không để ý tới, vẫn như cũ ánh mắt đau buồn nhìn Tiết Lang. Chỉ thấy Tiết Lang hít một hơi dài rồi nói:
- Thạch phó bang chủ, trước đây được ngài chiếu cố, Tiết Lang trong này vô cùng đa tạ, về phần nguyên nhân giết người, tất cả đều do Lưu Bưu không nên có ý niệm trong đầu, ta không khuyên y được, chỉ có thể dùng phương pháp của mình khiến y dừng lại!
Thạch Tam lần đầu nghe thấy Tiết Lang nói nhiều như vậy, hơn nữa y cũng đang quan sát vẻ mặt của Tiết Lang, phát hiện y tuyệt đối không nói sai, nói như vậy, Tiết Lang chính xác không phải gian tế của bang phái khác, chỉ là bởi vì Lưu Bưu làm việc với người nào đó chọc phải Tiết Lang, vì vậy mới bị y giết chết, điều này cũng làm cho trong lòng y dễ chịu hơn một chút. Đồng thời trong lòng Thạch Tam thầm căm hận Lưu Bưu, y đã nhìn Lưu Bưu lớn lên, tự nhiên y cũng biết thiếu bang chủ Lưu Bưu này là loại người như thế nào, bình thường tham tiền háo sắc ngang ngược càn rỡ, không ít huynh đệ trong bang thấy y không vừa mắt, chỉ có điều nể mặt Lưu Lão Hổ, vì vậy mới không có ai dám bất kính với Lưu Bưu, đáng tiếc lần này lại chọc phải Tiết Lang, chẳng những phải tự bồi thường bằng mạng sống của mình, lại khiến cho Tiết Lang phải chôn cùng một chỗ với y.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thạch Tam càng thêm rối rắm, tuy nhiên cho dù Lưu Bưu làm sai tất cả, y cũng là con trai của đại ca mình Lưu Lão Hổ, bây giờ Tiết Lang giết Lưu Bưu, bất kể thế nào y cũng phải chôn cùng với Lưu Bưu.
- Tiết Lang, người cũng biết quy định của bang, lần này ta không giúp được ngươi, tuy nhiên trước khi ngươi chết, còn có gì muốn làm không, nếu có, ta sẽ cố hết sức giúp ngươi hoàn thành!
Cuối cùng Thạch Tam thở dài một tiếng, khóe mắt rưng rưng nhìn Tiết Lang, đây có lẽ là lần cuối cùng y làm chút việc cho Tiết Lang.
Nghe được lời Thạch Tam nói, trong lúc nhất thời Tiết Lang trầm mặc, trong ánh mắt cũng lộ ra vài phần cảm động, y trên đời này, người thân duy nhất chính là tỷ tỷ Tiết Ninh Nhi của mình, nhưng chuyện y gia nhập bang Lão Hổ tỷ tỷ vẫn không biết, mặt khác cũng không ai biết quan hệ của y và tỷ tỷ Tiết Ninh Nhi, vì vậy y cũng không lo lắng bang Lão Hổ trả thù tỷ tỷ, vì vậy y cũng không còn tâm nguyện gì nữa.
Nghĩ đến đây, Tiết Lang kiên định lắc đầu, đồng thời cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, tuy rằng y chỉ có một mình, còn trước mặt đám Thạch Tam có đến mười mấy người, hơn nữa xung quanh nhà tù đều là người của bang Lão Hổ, nhưng nếu một mình y có thể đánh lại đám người này, như vậy tạm thời y có thể an toàn. Lại nói tiếp Tiết Lang lấy tên là Lang, trong tính cách cũng mang theo một loại lang tính, cho dù thân mình đang trong bước đường cùng, y cũng sẽ không từ bỏ một tia cơ hội sống sót.
Nhìn thấy bộ dạng của Tiết Lang, Thạch Tam đã quen thuộc tính cách của Tiết Lang cũng hiểu được sự ngoan cố chống cự này, lập tức thở dài một tiếng, vung tay mệnh lệnh huynh đệ bên cạnh động thủ, mà y đã từ từ thối lui sang bên cạnh, thứ nhất bởi vì y không muốn tự mình động thủ với Tiết Lang, thứ hai bởi vì y cũng biết, tuy rằng thân thủ Tiết Lang rất tốt, nhưng lần này cũng không có cơ hội để chạy trốn.
Tiết Lang nhìn vào người của bang Lão Hổ tiến đến, ánh mắt ngưng tụ, đá một cái tên đầu tiên vọt tới trước mắt mình ra, sau đó thân mình nhanh nhẹn né tránh tấn công của hai người, đồng thời hung hăng đem hai nắm đấm đánh vào một người khác, kết quả trong vòng ngắn ngủi mấy hơi Tiết Lang đã đánh ngã mấy kẻ địch, khiến cho những người của bang Lão Hổ trong các phòng giam khác trong lòng nóng như lửa đốt, mà những người của bang Du Lâm bên kia cũng lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, dù sao lần này cũng là nội đấu của bang Lão Hổ, bọn họ tất nhiên có thể thoải mái mà xem náo nhiệt.
Nếu là tại lúc bình thường, thân thủ Tiết Lang có thể đánh bại mười mấy người bang Lão Hổ và thong dong dời đi, nhưng hiện tại tình huống không giống như bình thường, chủ yếu là bởi vì Tiết Lang và bọn họ đang ở trong phòng giam, mười mấy người đã chiếm hơn nửa phòng giam, khiến cho căn bản Tiết Lang không có không gian né tránh, vì vậy mới bắt đầu tuy rằng y chiếm thế thượng phong, nhưng rất nhanh đã bị bang chúng của bang Lão Hổ vây lại, trong lúc nhất thời không thể tránh được, dù cho thân thủ tốt cũng không thể phát huy được, chỉ có thể một bên bị đánh một bên đánh lại, kết quả tất nhiên bị thương nặng nề.
Thạch Tam đã thối lui sang bên cạnh nhìn thấy Tiết Lang đã bị hai bang chúng ôm lấy eo, những người còn lại liều mạng đánh lên người y, kết quả rất nhanh Tiết Lang bị mọi người đánh cho mặt mũi bầm dập, khóe miệng cũng mang theo một tia máu tươi, một cánh tay cũng bị người đánh cho trật khớp xương, mềm nhũn không có khí lực, tuy nhiên cho dù là như vậy, trong cặp mắt của Tiết Lang vẫn như cũ lạnh như băng, cắn răng dùng hết sức lực cuối cùng phản kích, dường như căn bản không quan tâm đến những tổn thương trên người mình.
Nhìn đến đây, Thạch Tam cũng biết được lần này Tiết Lang nhất định là chạy trời không khỏi nắng, dù cho một người có thân thủ tốt đến đâu, không có không gian để phát huy cũng vô dụng, hơn nữa cho dù tạm thời Tiết Lang đánh ngã bọn họ, nhưng xung quanh nhà tù đều là người của bang Lão Hổ, hơn nữa Lưu Lão Hổ ở bên ngoài cũng đang chờ lấy mạng nhỏ của Tiết Lang, vì vậy Tiết Lang tuyệt đối không có khả năng còn sống sót mà đi ra ngoài.
Tuy nhiên ngay tại bây giờ đang lúc chính mắt thấy Tiết Lang sắp bị bang chúng của bang Lão Hổ đánh chết, bỗng nhiên trong phòng giam truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó một tên ngục tốt vọt vào, mở cửa phòng giam của Tiết Lang và bọn họ, ra tay ngăn cản trận đánh lộn này, sau khi thật vất vả mới làm cho bọn chúng ngừng lại, lúc này mới nhìn thấy một thiếu niên mặc hoa phục đang che mũi từ bên ngoài đi vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT