Hoa Nguyệt Nguyệt rời Đóa Lam, lên taxi. Bàn tay cô nắm chặt tấm ảnh của cô gái đó, khuôn mặt quả thực rất giống cô, cô lật mặt sau, nhìn thấy dòng chữ quen thuộc, gửi đóa hoa thân yêu của anh. Tề Tín so sánh cô gái này với hoa, hẳn chứng mình rằng anh rất thích cô ấy. Cô từng hỏi Tề Tín thích ai, Tề Tín chỉ từng nói đó là một người rất tốt, như vậy có khi nào là cô gái này, họ đã yêu nhau từ lâu. Có phải chăng, nếu thực sự xuất phát từ tình yêu, có lẽ có thể nói rằng, giống như Trình Hòa nói, Tề Tín trở về là vì giúp cô gái đó báo thù? Cô phải tỉnh táo lại một chút, cô đút ảnh trở lại túi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Vành mắt đã cay cay. Không thể không thừa nhận đúng là cô và cô gái này rất giống nhau, cho dù thua sắc đẹp của cô gái đó, không có đường nét đẹp bằng cô ấy. Hoa Nguyệt Nguyệt đột nhiên có chút khổ sở, có khi nào ngay từ đầu Tề Tín làm bạn với mình cũng là vì cô gái này hay không? Những ý nghĩ càng lúc càng dâng lên bủa vây lấy cô, đầu sắp nổ tung ra. Lúc về đến nhà, Tề Tín vẫn chưa về, gần đây vì chuyện ở công ty, anh thường xuyên về nhà muộn, mấy giờ sáng mới về, có điều, anh cũng hứa sẽ chỉnh đốn công ty trong tương lai. Hoa Nguyệt Nguyệt đang rất gấp, cô không có cách nào chờ đợi, cô lại vội vã gọi xe chạy đến công ty. Người trong công ty đã về gần hết, cô hỏi một người làm việc cùng Tề Tín. Người đó nói lại, Tề Tín nhận được một cuộc điện thoại rồi đi ra ngoài ngay. Lòng cô càng thêm lo lắng, chạy ra ngoài, cô thậm chí còn chẳng biết phải đi hướng nào, chỉ đi trên con đường lớn, thất thểu không mục đích mà bước đi. Có lẽ ông trời thương cô quá ngây thơ, cô nhìn thấy Tề Tín. Tề Tín và một người phụ nữ trung niên ngồi bên trong một quán cà phê, người phụ nữ đó khuôn mặt có chút kích động, bà ta thậm chí đứng lên định đánh Tề Tín. Tề Tín đứng một chỗ thờ ơ. Hoa Nguyệt Nguyệt không suy nghĩ gì lao vào, chắn trước mặt Tề Tín, nói với bà ta: “Đừng động chân động tay!” Người phụ nữ kia nhìn ngó Hoa Nguyệt Nguyệt, như thể phát hiện cái gì, bà ta nói: “Cô là con gái của Trịnh Lệ?” Hoa Nguyệt Nguyệt ngây người: “Bà là ai?” Bà ta cười lạnh: “Trịnh Lệ đã chết rồi còn chưa kịp nói cho cô biết, tôi chính là vợ của bố cô…” Bà ta nhìn sang Tề Tín, đột nhiên cười nói: “Xem ra tôi trách nhầm cậu rồi, cậu không quên Hoa Dương nhà chúng tôi, còn tìm được đồ thay thế nữa. Cô và mẹ cô giống nhau, bà ta tranh đàn ông với tôi không thắng nổi, con gái cũng chẳng hơn, nghĩ lại thật là hả dạ, Tề Tín coi như là giúp nhà tôi báo thù.” Hoa Nguyệt Nguyệt vươn tay, dứt khoát cho bà ta một cái tát: “Bà không có tư cách nói mẹ tôi, mẹ tôi ra tay ác thì sao, dù gì cũng hơn hạng người thứ ba hạ tiện bẩn thỉu cướp chồng người khác như bà.” Bà ta trợn tròn mắt, nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt, giận dữ: “Cô dám đánh tôi? Cô biết tôi và Tề Tín có quan hệ gì không? Cậu ta không khác gì con trai tôi, chắc là cô không biết suýt nữa Tề Tín đã lấy con gái tôi đúng không? Nếu không phải con gái tôi đi sớm, Tề Tín còn tìm đến cô làm gì? Cô và Trịnh Lệ giống nhau, chỉ là đồ hèn hạ.” Bà ta vươn tay phải đánh lại, Tề Tín chắn trước mặt Hoa Nguyệt Nguyệt, nói: “Cô, Hoa Nguyệt Nguyệt là vợ của cháu, cô không thể nói chuyện với vợ cháu như thế, còn nữa, cháu đã không phải là con rể của cô nữa.” Bà ta khoát khoát tay: “Tôi biết cậu đang nói dối, không cần đâu con trai, trước đây cậu mê Hoa Dương nhà tôi thế, làm sao có thể thay lòng nhanh như vậy. Giờ cô nói cháu nghe, cô hiểu oan cho cháu, không ngờ cháu còn biết dùng thủ đoạn như thế. Cô nghe nói công ty của Trịnh Lệ đã thuộc về cháu, cháu làm rất tốt.” Tề Tín còn muốn lên tiếng, lại thấy Hoa Nguyệt Nguyệt như đã phát điên, cầm lấy cốc trà trên bàn, nước trà nóng hổi rơi xuống người người phụ nữ. Bà ta ré lên một tiếng, ôm cánh tay bị hắt nước nóng, nói: “Mày đây là muốn làm gì! Tao phải báo cảnh sát! Đồ hèn hạ như mày, không phải muốn nghe sự thật sao? Sự thật chính là mày chỉ là đồ thay thế cho con gái tao thôi, hơn nữa Tề Tín làm vậy cũng là vì con gái tao, sao mày không chết sớm đi? Dựa vào đâu mà mày sống sung sống sướng con gái tao lại chết, để cho mày hưởng hết những thứ đáng ra phải của nó.” Hoa Nguyệt Nguyệt ngồi phịch xuống mặt đất, nhìn đất, nước mắt dần trào ra trong mắt. Tề Tín ôm cô, nói: “Hoa Nguyệt Nguyệt, đừng nghe bà ta nói, không phải như vậy, em nghe anh giải thích, quan hệ của anh và Hoa Dương không phải như em tưởng tượng đâu.” Hoa Nguyệt Nguyệt không trả lời anh, cô đã hoàn toàn không thể tin được vào người trước mặt. Nếu như, tất cả những gì anh đã làm trước đây đều là diễn kịch, cô đã không thể tin tưởng vào người đàn ông này được nữa; thật đáng sợ, ngay từ ban đầu đã nằm vùng bên cạnh cô, chờ đợi thời khắc cô trắng tay. Cô thẫn thờ ngẩng đầu, hỏi anh: “Tề Tín, em và cô ấy rất giống nhau sao?” Đôi mắt hoa đào của Tề Tín vặn vẹo trong đau thương, anh ôm Hoa Nguyệt Nguyệt, không ngừng nói: “Không giống, không giống, em chỉ là em, em chính là Hoa Nguyệt Nguyệt, ai cũng không giống được em.” Hoa Nguyệt Nguyệt vẫn ngây ngẩn bất động, nghe mụ đàn bà chửi bới, nghe lời Tề Tín nói, nhưng đầu cô trống rỗng. Bà ta báo cảnh sát, cảnh sát cũng đã tới. Lời giải thích không ngừng nghỉ của Tề Tín, và lời đặt điều rất kiên trì của người phụ nữ. Hoa Nguyệt Nguyệt đứng lên, đi tới trước mặt cảnh sát, mặt không thay đổi, nói: “Tôi muốn về đồn.” Cảnh sát ngẩn người, đáp lại: “Được.” Tề Tín vội gọi cô: “Hoa Nguyệt Nguyệt.” Nhưng cô không để ý tới anh. Cô lên xe cảnh sát và đi. Cô cần chút yên lặng, một chút mà thôi, để suy nghĩ lại cho kĩ càng. Cô vào phòng tạm giam, một mình đứng trong gian phòng hẹp, nhìn tường dày, nước mắt tích tụ trong đáy mắt bắt đầu giải phóng. Cô khóc rất to, thậm chí như gào thét lên. Tề Tín cũng như cô, đã từng thích một người cuồng nhiệt đến thế, thậm chí vì người đó, có thể kết hôn với mình. Tất cả đã rõ ràng. Tuyến lệ không ngừng hoạt động, nước mặt rơi trên mặt xi măng, vỡ ra thành những mảnh nhỏ, như trái tim cô hiện tại. Cô nằm trên mặt đất, nhìn tất cả qua một màn nước mơ hồ. Cô không nhìn ra, thực sự không nhìn ra. Lòng một người sao có thể ác đến thế? Cô liền nhớ tới thời niên thiếu, cô và Tề Tín tán gẫu giết thời gian. Cô hỏi: “Tề Tín, nếu vô tình gặp được người cậu thích, cậu sẽ thế nào?” Tề Tín yên lặng một lúc rồi nói: “Cố gắng làm tất cả vì cô ấy.” Cô trêu chọc nói: “Vậy đời này không phải cậu làm nhiều cái tất cả lắm sao, cậu thích bao nhiêu người như vậy, hoa khôi trường trung học số bốn này, hoa khôi lớp bên cạnh này.” Tề Tín nói rằng: “Tớ theo đuổi là tình yêu, chứ không phải hormone tăng đột biến. Nói sao thì nói, nếu tớ thích một người, tớ sẽ không bao giờ buông tay cô ấy.” … Hoa Nguyệt Nguyệt đột nhiên hiểu, Tề Tín đã từng nói rồi, anh sẽ yêu Hoa Dương, trước sau như một, không bao giờ buông. Mà cô, cho dù là ở bên Trình Hòa, hay là ở bên Tề Tín, cũng chỉ là vật hi sinh. Mắt cô dần nhắm lại. Tề Tín, cho anh, cho anh hết, vì thích anh, nên tất cả đều cho anh. Cái gì cô cũng không cần nữa, cô chỉ cần thoát khỏi trò chơi của bọn họ, thoát khỏi vị trí này. |