Sau suốt một đêm triền miên cùng tề tns, Hoa Nguyệt Nguyệt mệt mỏi bò dậy từ trên giường, người bên cạnh cũng đã rời giường từ lâu, nhưng hơi ấm của người đó vẫn còn sót lại.

Cô nhìn xuống cơ thể không mảnh áo của mình, không dính dớp, không có mùi lạ, thậm chí đến cả dấu vết hoan lạc đêm qua cũng không còn chút nào.

Không cần nghĩ, nhất định là Tề Tín làm.

Cô xuống giường, mặc quần áo, rửa mặt, rồi đứng trước gương trang điểm cẩn thận, sau đó tinh thần phấn chấn ra khỏi phòng.

Không biết Tề Tín đi đâu, nhưng trên bàn đã phần sẵn một quả trứng với sandwich, cũng với nước ép hoa quả mới làm.

Hoa Nguyệt Nguyệt ngửi ngửi, lập tức thèm ăn.

Cô không thèm quan tâm lớp trang điểm mà cắn sandwich, nhai rất nhanh, rồi quay sang cầm dao dĩa cắt trứng đưa vào miệng, tiếp đó cầm cốc nước hoa quả uống ùng ục, chỉ vài giây sau đã thấy đáy.

Ăn xong, cô vỗ vỗ bụng vô cùng thoải mái, cười ha ha nói: “Không ngờ tiểu tử Tề Tín này nấu nướng tốt như vậy!”

Trước khi ra khỏi nhà, cô phát hiện trên tủ giày một tờ giấy Tề Tín để lại cho cô.

“Hôm nay có niềm vui bất ngờ cho em.”

Hoa Nguyệt Nguyệt hưng phấn.

Chẳng lẽ Tề Tín định mặc đồ tình thú, để cho mình thỏa thích chà đạp sao?

Hay là, anh ấy chuẩn bị trát bơ khắp người, để cho mình liếm?

Có khi lại là anh ấy định nói cho Hoa Nguyệt Nguyệt, thật ra anh ấy thích đàn ông, hoa cúc nhỏ của anh ấy từ lâu lâu rồi, vào một ngày đông giá rét, đã dâng cho kẻ khác?

Hoa Nguyệt Nguyệt kích động, lỗ mũi phồng to, thở hổn hển.

Khuôn mặt vốn chẳng ăn ai càng trở nên bỉ ổi vạn phần, cô cười gian tà nói: “Tiểu Tề Tề  đáng yêu, gì mà niềm vui bất ngờ chứ, thật là quá đáng yêu mà.”

(cảm ơn ss Mẹ Cherry đã giúp đỡ em dịch câu này “惊喜神马的果然是最有爱的”)

Xong, lập tức đạp gót giày, đi như bay đến công ty.

Và như mọi  ngày, chỉ trước mốc đi muộn một phút Hoa Nguyệt Nguyệt mới tới, quẹt thẻ công đi làm.

Bác gái quét dọn đi ngang qua, nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt thở hồng hộc, dùng tiếng địa phương thật chuẩn, thở dài: “Cái con nhỏ này, thực sự là tạo nghiệp chướng mà!”

Hoa Nguyệt Nguyệt cười hì hì chạy lên tầng mình làm việc, quay hướng các đồng chí nhân viên, hét: “Mọi người, có nhớ tôi không? Mấy ngày nay tôi đi nghỉ trăng mật, mấy đứa đàn ông các cậu có phải hối hận muốn chết rồi không, ngày xưa không bắt lấy thánh nữ tôi đây, bây giờ đành bi thương không thôi nha. Mà các em gái, có phải còn tiếc nuối trước khi tôi kết hôn không cùng tôi làm đôi bách hợp hả? Yên tâm, tuy là thân tôi đã gả, nhưng lòng tôi vẫn thuộc về mọi người, mọi người cứ việc thỏa thích mà cùng tôi YY hàng cấm!”

Nhân viên: “…” Có ai đến lôi con yêu quái điên này đi cái?

Khó khăn lắm mới được mấy ngày yên ổn không có Hoa Nguyệt Nguyệt, không ngờ bà này chỉ xin nghỉ kết hôn có đúng một tuần, đây là muốn bức tử bọn họ đấy à?

Trong đám nhân viên một cậu bé mới ra trường đứng lên, nói với Hoa Nguyệt Nguyệt: “Quản lý, vừa nãy cấp trên có thông báo, tám giờ mở cuộc họp.”

Hoa Nguyệt Nguyệt cười: “Tám giờ sao?”

Cậu bé vô tội nói: “Vâng, tám giờ.”

Hoa Nguyệt Nguyệt *yaoming* rồi, chậm từng chữ nói: “Bây giờ đã là tám giờ mười rồi.”

Cậu bé nhìn đồng hồ đeo tay, bình tĩnh nói: “Bọn em tưởng hôm nay quản lý phải đến sớm một chút.”

Hoa Nguyệt Nguyệt gãi đầu gãi tai, chạy vọt về hướng phòng họp, vừa chạy vừa hét: “Em gái ngươi a!!!”

Trong phòng làm việc, mọi người bật ngón cái *awesome* với cậu nhân viên mới.

Thỏa mãn mà, thỏa mãn, hết sức thỏa mãn!



Hoa Nguyệt Nguyệt đẩy cửa phòng họp, nhìn các vị quản lý ngồi rất chỉnh tề, khó có khi nào cô lại cảm thấy mất mặt như vậy.

Cô cúi thấp đầu xin lỗi: “Thật ngại quá, hôm nay tôi bị sốt nhẹ, cho nên tới muộn.”

Một tiếng nữ giới chói tai vang lên từ bên cạnh, “Thế hả? Thế mà tôi lại nghe nói quản lý Hoa ngày nào cũng sát giờ mới đến công ty đấy?”

Hoa Nguyệt Nguyệt giật giật lông mày, nhìn sang.

Lại thấy, một nữ nhân mặc khoác da lộ da lộ thịt, trang điểm hợp thời nhìn cô, dung nhan cũng coi là xinh đẹp, mắt phượng dài dài, môi anh đào nhỏ nhắn, bộ ngực vĩ đại.

Mà cái vị này, cũng chính là đối thủ truyền kiếp của Hoa Nguyệt Nguyệt ở công ty này.

Cùng là ở bộ phận nghiên cứu phát triển thị trường, chỉ là của các sản phẩm khác nhau.

Đạm Như.

Nhờ khuôn mặt nên ở công ty cô ta cũng khá là được coi trọng, lại càng có lui tới với một số quản lý ở vài bộ phận, nhưng nếu so doanh thu của bộ phận của cô ta với bộ phận dưới quyền của Hoa Nguyệt Nguyệt thì vẫn là kém hơn.

Tuy rằng Hoa Nguyệt Nguyệt cô ngày nào cũng nằm ỳ ra giường, cũng thường hay đến muộn, nhưng bộ phận của cô vẫn là bộ phận đóng vai trò quan trọng nhất ở công ty.

Đây cũng chính là lý do đến tận bây giờ Hoa Nguyệt Nguyệt còn chưa bị đuổi.

Đạm Như không biết là rút cái dây thần kinh nào, cả ngày nhàn rỗi không việc gì là lại tìm Hoa Nguyệt Nguyệt cà khịa, còn có mấy lần lấy trộm bản kế hoạch của bộ phận Hoa Nguyệt Nguyệt.

Tuy là kết quả, Hoa Nguyệt Nguyệt vẫn có bản kế hoạch tốt hơn áp đảo Đạm Như, nhưng trong lòng từ đây cũng bắt đầu đề phòng cô ta hơn.

Hơn nữa, Đạm Như cũng đã bắt đầu tự tìm phương án của mình.

Hoa Nguyệt Nguyệt mím môi, thú tội: “Lần sau tôi sẽ chú ý.”

Tổng giám đốc tóc hoa râm vô cùng hòa nhã cũng lên tiếng: “Dù sao cuộc họp cũng mới bắt đầu, Hoa Nguyệt Nguyệt, cô mau vào chỗ của mình đi.”

Hoa Nguyệt Nguyệt gật đầu, khi đi ngang qua Đạm Như, cô còn khiêu khích nhướng mày, thấp giọng nói một câu: “Đồ bò sữa.”

Đạm Như cắn môi dưới, tức giận nhìn chằm chằm theo lưng Hoa Nguyệt Nguyệt.

Tổng giám đốc cười híp mắt nói: “Mặc dù có chút vội vàng, có điều hôm nay tôi muốn tuyên bố một chuyện, kể từ ngày hôm nay con trai ngài chủ tịch sẽ tới công ty chúng ta làm việc, sau đó sẽ dần dần tiếp quản. Trước hết, cậu ấy sẽ làm quản lý cấp bộ phận, mọi người không có ý kiến gì chứ?”

Con trai của chủ tịch, bọn họ dám có ý kiến à?

“Đương nhiên không có!”

“Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi còn rất mong đợi sớm có có thể gặp mặt quản lý ấy chứ ạ!”

Hoa Nguyệt Nguyệt nhàm chán ngủ gà gật, cầm cốc trà trước mặt lên uống.

Từ cửa phòng họp bước vào một người, bóng dáng càng lúc càng rõ ràng, thân hình thon dài mà cao, cho dù nói là người mẫu cũng không quá đáng.

Đến khi Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn rõ gương mặt người nọ, một ngụm nước trà lập tức phun thẳng lên mặt bàn họp.

Đạm Như khinh bỉ nói: “Hoa Nguyệt Nguyệt ạ, ghê tởm cô quá.”

Hoa Nguyệt Nguyệt còn chưa trả lời cô ta, chỉ nhìn chằm chằm vào người mặc comple cười tít mắt nhìn mình, Tề Tín.

Tề Tín đi từ từ đến, rút ra một cái khăn giấy, lau sạch sẽ nước trà còn dính bên miệng Hoa Nguyệt Nguyệt, cúi người nhẹ giọng thầm thì bên tai cô: “Surprise!” (Editor: surprise cái đầu anh! =)))

Tổng giám đốc nghi hoặc hỏi: “Hai người quen nhau à?”

Tề Tín cười nói: “Không, chúng tôi không quen, chỉ là, tôi thấy cô ấy trông rất giống nhà tôi.”

Hai bên truyền đến một tràng xôn xao.

Hoa Nguyệt Nguyệt cầm cốc trà, nhìn vẻ mặt Tề Tín đứng cạnh ông bác tổng giám đốc giới thiệu bản thân, thầm trong nội tâm, giơ lên ngón giữa với người nào đó.

“Niềm vui bất ngờ” cái em gái anh!

___________________________________

Tác giả: == Tề Tín đến giám sát Hoa Nguyệt Nguyệt của chúng ta đấy, Trình Hòa mau xuất hiện nào! ==

Editor: ai học về marketing giúp với, mấy cái thuật ngữ của ngành này. “Marketing Strategic Planning” tiếng Việt là gì?

Với cả, chương này có liên quan gì đến s/m????? Chương sau còn có lý chứ và với ai k biết yaoming, *who cares who he is?*, thì yaoming cũng đang khá là phổ biến với các bạn dùng fb nhiều và lên 9gag nhiều

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play