Hoa Nguyệt Nguyệt cười nói: “Mặc dù biết tiểu tử anh từ trước đến nay vẫn có được nhiều chị em ái mộ, chỉ có điều…” Sắc mặt lập tức đổi, cấu cánh tay Tề Tín, uy hiếp: “Sau khi kết hôn rồi mà dám thử trêu hoa ghẹo nguyệt cho em xem?” 

Tề Tín cong cong khóe môi, nói: “Phải là anh nói, em sau này đừng có trêu ghẹo mỹ nam soái ca nhà người ta đi.” 

Hoa Nguyệt Nguyệt chột dạ vỗ vỗ ngực, “Làm sao có thể? Em trông có giống hạng người không tiết tháo đó sao?” 

Tề Tín bình tĩnh gật đầu, “Yên tâm, em vẫn luôn là.” 

Hoa Nguyệt Nguyệt nghiến răng: “Đồ đáng ghét Tề Tín, cẩn thận hôm nay em không đi đăng ký với anh.” Nói xong, liền làm bộ quay lại lên nhà. 

Cánh tay lập tức bị giật mạnh, cả người liền bị kéo lại trong lồng ngực anh. 

Cằm Tề Tín tựa trên đầu cô, có phần tê dại, giọng nói anh truyền lại từ trên đỉnh đâu: “Không được, hôm này cho dù bão to gió lớn, chúng ta cũng phải đi đăng ký.” 

Hoa Nguyệt Nguyệt cười ha ha: “Tề Tề à, chẳng lẽ anh muốn kết hôn với em đến thế cơ à? Bản vương quả nhiên đúng là người nửa năm khó gặp (*),vạn người mê, ha ha ha!” 

(mọi người đều biết đấy, vốn nó phải là nghìn năm khó gặp, nhưng mà Hoa tỷ biến tấu nó đi thành nửa năm) 

Tề Tín đầy sủng nịch nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt, nói: “Em có mang hộ khẩu và chứng minh thư rồi chứ?” 

Hoa Nguyệt Nguyệt ngượng ngùng gật đầu, “Em vừa định ra ngoài đi dạo, ngay khi xong sẽ đến tìm anh.” 

Tề Tín nheo mắt lại, cười nói: “Vừa đúng lúc, anh cũng mang.” 

Hoa Nguyệt Nguyệt cười: “Cho nên?” 

Tề Tín trả lời: “Cho nên bây giờ chúng ta đi luôn.” 

Anh đưa tay ra, ôm chặt lấy Hoa Nguyệt Nguyệt. 

Hoa Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu, nhìn nếp nhăn mờ trên khóe mắt anh, gật đầu: “Đi thôi.” 

Cuộc hôn nhân của cô và Tề Tín, cứ cho là không hoàn mỹ, cứ cho là không thể nhận được chúc phúc, nhưng vào lúc này đây, cô thật sự muốn gả cho anh, muốn thử một lần, có thể mình sẽ được hạnh phúc hay không. 

… 

Tám giờ, Hoa Nguyệt Nguyệt và Tề Tín đi vào Cục Dân Chính. 

Viết tờ khai, ký tên, giao tiền, rất nhiều thủ tục cuối cùng cũng xong, rốt cuộc, cũng được nhận tấm giấy đăng ký kết hôn. 

Giấy da đỏ kiều diễm, hợp với nụ cười anh tuấn của Tề Tín và nụ cười ngớ ngẩn của Hoa Nguyệt Nguyệt, thoạt nhìn có vẻ thật vui tươi. 

Hoa Nguyệt Nguyệt cầm nó trong tay, mà lại thấy nó nặng trịch. 

Từ một giây này, Hoa Nguyệt Nguyệt cô đã trở thành người có gia đình. 

Mà chồng cô còn là một cực phẩm nam tài mạo song toàn. 

Đây là chuyện mà từ khi chia tay với Trình Hòa, cô chưa từng nghĩ đến. 

Chờ cô hoàn hồn lại, Tề Tín đã cầm giấy kết hôn ngồi cạnh, mắt đào hoa nhìn chăm chú vào tấm ảnh hai người đến ngẩn người. 

Hoa Nguyệt Nguyệt đẩy đẩy Tề Tín, cợt nhả gọi to: “Chồng!” 

(Dip: nên để là chồng cho thống nhất với văn án hay gọi là ông xã hay lão công cho sát nghĩa đây. Cá nhân mình thì không thích gọi chồng là ông xã và gọi vợ là bà xã đâu.) 

Tề Tín sững người. Hồi lâu sau mới dần có phản ứng: “Em vừa gọi anh là gì?”. 

Hoa Nguyệt Nguyệt rất nữ vương tự tin nói: “Chồng a, bây giờ anh chính là chồng của Hoa Nguyệt Nguyệt đây, vừa ý chứ, vị trí này là bao nhiêu người mơ tưởng mà không lấy được đấy, lợi cho anh rồi.” 

Tề Tín nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt, từ từ cong lên khóe môi: “Đúng vậy, thật vinh hạnh làm sao.” 

Chóp mũi Hoa Nguyệt Nguyệt lập tức cay xè. 

Tề Tín nói, thật vinh hạnh làm sao. 

Thật vinh hạnh làm sao. 

Thật tốt. 

Cô ngẩng đầu lên, nhắm đến miệng Tề Tín mà hôn xuống. 

Từ hôm nay trở đi, cô không còn độc thân nữa. 

Rất nhiều năm sau, mỗi khi nhớ lại khung cảnh này, cô lại rơi nước mắt, bởi vì ở bên Tề Tín khi đó cô mới cảm nhận được thật sâu cảm giác được ai đó trân trọng. 

… 

Khi rời cục Dân chính, Tề Tín thông báo với Hoa Nguyệt Nguyệt: “Thực ra mấy ngày trước anh đã đặt chỗ chụp ảnh cưới sẵn rồi, hôm nay vẫn còn nhiều thời gian, có muốn đi chụp mấy tấm không?” 

Hoa Nguyệt Nguyệt gật đầu cái rụp: “Được.” 

Ở bên cạnh Tề Tín, mãi mãi không thể biết trước được anh sẽ làm gì tiếp, nhưng mà, gả cho anh, cô mới thật may mắn. 

… 

Hôn lễ dự định tổ chức vào sau đó một tuần, Tề Tín ôm hết công việc vào mình, không cho Hoa Nguyệt Nguyệt động chân động tay, mà việc cô cần làm, theo như lời anh, là chơi cho vui đi, mua quần áo, ăn mặc thật xinh đẹp, để chờ anh đến cưới cô. 

Tân phòng cũng là Tề Tín mua, nhưng mà đứng tên lại là Hoa Nguyệt Nguyệt. 

Hoa Nguyệt Nguyệt đã kháng nghị rồi, nhưng đều bị Tề Tín bác bỏ hết. 

Nếu anh đã kiên trì, cô cũng không thể nói thêm gì nữa, nhưng mà cô khăng khăng, đồ dùng trong nhà đều phải để cô đích thân đi mua. 

Tề Tín lúc đầu cũng không đồng ý, chỉ có điều Hoa Nguyệt Nguyệt thái độ rất cương quyết, nên cuối cùng cũng đành thuận theo. 

Vì vậy, trong tuần này, ngày nào Hoa Nguyệt Nguyệt cũng kéo Hoan Tử đi theo hết hàng nọ hàng kia mua đồ gia dụng và đồ điện trong nhà. 

Nhưng thực tế là — 

“Oa, ti vi màn hình tinh thể lỏng này lớn quá a, 70 inches đấy, tuyệt thật a, sau này xem JAV nhất định đã lắm a.” Hoa Nguyệt Nguyệt lăn lăn cọ cọ lên tivi, không biết xấu hổ thốt lên. 

Hoa Nguyệt Nguyệt đầu đầy vạch đen, kéo Hoa Nguyệt Nguyệt ra: “Hoa tỷ, tài khoản của chị chỉ có mười vạn thôi, cái tivi này phải hơn một vạn thôi, không thể mua đâu.” 

Hoa Nguyệt Nguyệt ôm chặt tivi, oa oa thét lớn: “Không đâu, phải mua cơ.” 

Bên cạnh nhân viên bán hàng thận trọng mở lời: “Quý khách, xin quý khách không động mạnh vào hàng hóa, đây đều là hàng để bán ạ.” 

Hoa Nguyệt Nguyệt hét lên: “Tôi muốn mua, tôi muốn mua, tôi muốn mua, tôi muốn mua xem JAV!” 

Nhân viên bán hàng hóa đá. 

Hoan Tử không nhịn nổi nữa, xách Hoa Nguyệt Nguyệt ra ngoài, còn không quên quay đầu lại xin lỗi nhân viên bán hàng: “Ngại quá, cô ấy ở đây có chút vấn đề.” Vừa nói vừa chỉ chỉ vào đầu mình. 

Nhân viên bán hàng sáng tỏ, gật đầu cái rụp. 

Hoa Nguyệt Nguyệt gào khóc: “Hoan Tử, đồ máu lạnh, chị là cô dâu mà, chị muốn mua gì thì được mua cái đó chứ, chị phải sống hạnh phúc.” 

Hoan Tử lãnh khốc trả lời: “Em hỏi chị một câu, một tháng chị làm quản lý được một vạn tiền lương, thế mà mấy năm nay lại chỉ tiết kiệm được mười vạn, rốt cuộc là chị sống thế nào thế hả?” 

Hoa Nguyệt Nguyệt bẻ bẻ ngón tay, trầm ngâm nói: “Không biết nữa, chờ chị phục hồi tinh thần, một vạn ấy đã đi đằng nào rồi.” 

Hoan Tử bất đắc dĩ rồi: “Em hẳn là phải cảm thấy vô cùng may mắn, cuối cùng chị lại có Tề Tín chịu lấy sao?” 

Hoa Nguyệt Nguyệt vênh mặt: “Chắc chắn là may mắn, chị lại chịu gả cho anh ấy.” 

Hoan Tử thống khổ ôm trán: “Em chịu chị rồi.” 

Hoa Nguyệt Nguyệt kéo Hoan Tử đang toan chạy đi lại, lắc đầu: “Không được, chị còn nhiều đồ chưa mua lắm.” 

Hoan Tử thở dài: “Có điều chị phải đồng ý, không được tùy hứng làm loạn.” 

Thế nhưng mà —— 

“Hoan Tử, Hoan Tử, mau nhìn này, cái gương trang điểm này đẹp quá đi, trời ạ, lại còn mạ vàng nữa, đẹp quá là đẹp a, chị phải mua, chị phải mua!” 

Thế là nhân viên bán hàng hưng phấn đi đến, mỉm cười nói: “Chào hai chị, hai chị quả là có mắt nhìn, cái gương này đang giảm giá, giá gốc là hai vạn ba, hôm nay chỉ bán giá một vạn năm.” 

Hoa Nguyệt Nguyệt quay sang nhìn Hoan Tử với ánh mắt cún con đầy khát vọng. 

Hoan Tử: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play