Thượng Quan Lăng một cước đá văng cửa phòng chữ ‘Thiên’ hạng nhất, nổi giận đùng đùng nói: “Con mẹ nó, cái kịch bản gì vậy, liên tục ba ngày, mỗi khách sạn đều chỉ còn một gian phòng trống, đều là phòng tổng thống! Có chút gì mới mẻ hơn được không, đổi tên phòng cũng không biết a, chưa từng gặp qua biên kịch nào lười như vậy!!”
Liễu Diệc Thụ ở dưới lầu trả tiền, chầm chập đi lên: “Cho ngươi ở gian phòng tốt nhất còn có gì không tốt?”
Thượng Quan Lăng tự mình rót một chén trà, cười lạnh: “Hừ, bọn họ là buộc chúng ta phát triển XX. Nữ xứng vốn cùng nam xứng là một đôi, nhưng sau khi gặp nam chủ liền đá nam xứng, nam xứng cuồng dại không thay đổi. Nữ chủ đồng tình nam xứng, cho nên an ủi. Rốt cục có một ngày, nam xứng đảo lại truy nữ chủ. Mà nữ xứng bởi vì đứng núi này trông núi nọ, không những không có được soái ca nào, còn rước lấy sự chán ghét của mọi người. Cuối cùng nữ xứng hung hăng thương tổn nữ chủ, sau đó bị nam chủ cùng nam xứng giết chết.”
Liễu Diệc Thụ chấn kinh nhíu mày: “Ngươi cũng xem qua kịch bản?”
Thượng Quan Lăng nằm ngã vào trên giường: “Đoán. Hôm nay ta ngủ nơi này, ngươi đi ra ngoài.”
“Đi a, chỉ cần ngươi đem con rắn kia cho ta mượn phòng thân.”
Liễu Diệc Thụ cởi tay nải của Thượng Quan Lăng, nắm chỗ bảy tấc của con rắn nhỏ, nhấc nó lên đánh giá. Con rắn nhỏ là Hoa Ban, độc vật đứng hàng thứ bảy, bị cắn trúng một phát, từng bước chảy máu, bảy bước đổ máu đủ bảy lần, chết bất đắc kỳ tử. Mà hiện tại con rắn bị hắn cầm phải chỗ yếu hại, hữu khí vô lực cúi đầu.
“Ngươi nằm mơ!” Thượng Quan Lăng bước nhanh tới đoạt lại con rắn nhỏ. Còn bị hắn nắm một hồi nữa, con rắn nhỏ của nàng sẽ cùng thế giới này nói bye bye.
Liễu Diệc Thụ nhân cơ hội cầm cổ tay nàng, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng: “Đêm nay để ta lưu lại.”
Thượng Quan Lăng trong lòng hiện lên trăm ngàn cái ý niệm, không đáp.
Hắn quay đầu đi, ở bên tai nàng thì thầm: “Trước giả ý thuận theo, cuối cùng đại phản công lại bọn họ không tốt sao?”
Trùng hợp với ý niệm cuối cùng trong đầu nàng: Hảo hảo đùa giỡn nhóm biên kịch!
Thượng Quan Lăng lui ra phía sau từng bước, tránh tay hắn: “Ngươi chỉ có thể ngủ trên sàn.” Liếc mắt nhìn cổ tay mình, thật sự là nam nhân keo kiệt, nắm đỏ cả tay lên.
Liễu Diệc Thụ không nhìn tới ánh mắt oán giận của Thượng Quan Lăng, nhún vai buông tay: “whatever.”
Vào đêm, Liễu Diệc Thụ nằm dưới đất, trằn trọc: “Này, ta không ngủ được, ngươi trò chuyện với ta a.”
“Câm miệng! Ngủ.”
Nữ nhân thật vô tình! Liễu Diệc Thụ trong lòng âm thầm rơi lệ, hắn tuyệt sắc như thế, còn có thể lãnh khốc như vậy.
“Nhưng dưới đất rất lạnh, không bằng ta……”
Liễu Diệc Thụ còn chưa nói xong, Thượng Quan Lăng quăng một vật xuống dưới: “Cho ngươi ấm giường.”
Vật đó lè lưỡi ra,“tê tê” bò trên chăn của hắn. Tiểu Thụ, vừa rồi thiếu chút nữa đem ta bóp chết, xem ta có cắn chết ngươi không!
Liễu Diệc Thụ không để ý chút nào nắm bảy tấc con rắn, nhấc lên, giọng điệu lạnh lẽo vô cùng: “Ngươi đừng nói với ta, ngươi không biết rắn là động vật máu lạnh.”
“Để nó cắn ngươi một cái, máu của ngươi sẽ sôi lên.”
“Vậy ngươi cho ta giải dược trước.”
“Ta chưa bao giờ cho giải dược.”
Liễu Diệc Thụ mếu máo: “Vậy trả lại cho ngươi.”
Quăng con rắn lên giường, Thượng Quan Lăng đón được.
Nửa đêm, Liễu Diệc Thụ chưa từ bỏ ý định, vụng trộm đứng lên, vừa tới gần giường Thượng Quan Lăng, liền dừng lại.
Dưới ánh trăng, một vòng bột phấn lục sắc.
Hắn nheo lại mắt: Dựa vào, nữ nhân này thật sự là một chút cơ hội cũng không lưu cho ta. Không phải nói trước tiên cứ giả bộ làm theo kịch bản sao?
Thượng Quan Lăng mở mắt ra, nhìn Liễu Diệc Thụ lại lần nữa nằm xuống mới yên tâm mà nhắm mắt lại: Là làm theo kịch bản của ta, mà không phải của ngươi.
Bảy ngày sau, hai người đến Lâm Hải sơn trang.
Cửa lớn làm bằng gỗ lim khí khái, phía trước có hai con sư tử bằng đá, phía trên treo hai cái đèn lồng lớn màu trắng.
Cửa mở rộng, cũng không có người canh giữ. Người người ra ra vào vào, không ai thần sắc không bi thương, thậm chí còn có người khóc khàn cả giọng, được người nhà dìu ra.
Ai đã chết? Thượng Quan Lăng cùng Liễu Diệc Thụ nhìn nhau, đi vào.
Giữa đại sảnh là một cỗ quan tài, hai bên là gia quyến đứng để tang. Có người đỏ hồng mắt đứng thẳng ngơ ngác, có người nước mắt như mưa không kềm chế được, còn có người ra vẻ thực trấn tĩnh tiếp đón khách phúng viếng.
Thượng Quan Lăng cùng Liễu Diệc Thụ tiến lên giả vờ giả vịt thắp hai nén hương, vái một vái, nói với người tiếp đón khách viếng: “Người đã chết không thể sống lại, nén bi thương, nén bi thương.” Chết tiệt, ai biết người chết là ai?
Lâm Tự Kính ngây người một chút, hai thiếu niên này dường như hắn không biết. Bất quá vừa rồi đã phúng viếng, có lẽ là trước đây đã từng chịu ân nghĩa của tiên phụ nên mới đến.
Thượng Quan Lăng cùng Liễu Diệc Thụ trà trộn trong đám người, quan sát đám người tang quyến để tìm nữ chủ.
Liễu Diệc Thụ nhỏ giọng nói:“Trong đám người trẻ tuổi dường như chỉ có một thiếu niên.”
Thượng Quan Lăng trong lòng vòng vo vài ý niệm, nói: “Ta đoán nữ chủ cùng người nhà quan hệ không tốt, cho nên không có tới.”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Trong đám người bỗng nhiên một trận rối loạn.
Một hồng y thiếu nữ chen vào, lao thẳng tới phía quan tài thê lương hô: “Gia gia, gia gia……”
Lâm Tự Kính chán ghét nhăn mặt: “Người tới, lôi nó ra……”
Hồng y thiếu nữ bị hai gia đinh kéo lui lại phía sau, một hàng lệ chảy xuống, thật sự là khiến người ta đau lòng: “Đường thúc, cháu van cầu người, cầu người để cho cháu đưa gia gia đoạn đường cuối cùng……”
Liễu Diệc Thụ quay đầu đi tựa vào bên tai Thượng Quan Lăng nói: “Sao ta lại thấy đây dường như là tình tiết trong ‘Kiếm Tiên Kỳ Hiệp’?”
Thượng Quan Lăng hừ lạnh: “Nàng nếu không xinh đẹp, số phận cũng sẽ không bi thảm như vậy.”
Liễu Diệc Thụ đảo mắt nhìn xung quanh: “Tên Từ Tử Kì kia đâu? Hiện tại hắn nên nhảy ra anh hùng cứu mỹ nhân mới phải chứ?”
Thượng Quan Lăng chen vào đám người phía trước, để xem cho rõ ràng hơn.
“Bích Tiên, ngươi không cần lại náo loạn……” Từ trong đám người nhà, một thiếu niên xinh đẹp đi ra trấn an cô gái đang khóc.
“Đường ca, ta chỉ là muốn tái kiến gia gia một lần.” Lâm Bích Tiên nói không thành lời, một tay che miệng, nước mắt rơi xuống.
“Đủ! Lâm Bích Tiên, nếu ngươi không đem yêu tinh hại người kia về nhà, cha sẽ chết?! Hiện tại ngươi vừa lòng đi! Ta chỉ biết, ngươi cùng nương ngươi đều là họa thủy Lâm gia! Làm bậy a, làm bậy a!” Một thiếu phụ trung niên lúc đầu đứng ở bên người thiếu niên kia cũng đi lên, móng tay sắc nhọn kia đã sắp cào tới mặt Lâm Bích Tiên.
“Nương! Không cần hơn nữa!” Thiếu niên che ở trước mặt mẫu thân.
“Hiện tại không nói còn chờ tới khi nào thì nói?! Cha a, người xem xem, nhìn xem! Hôm nay nhiều người đến đây tế bái người như vậy, ngay cả tiểu cô nương cùng Lâm gia không có quan hệ sâu xa gì……”
Thiếu phụ một phen lôi Thượng Quan Lăng ra, Thượng Quan Lăng lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã sấp xuống, thiên, lôi nàng vào làm gì a, nàng thuần túy chỉ là đến tìm người.
“…… Đều đến bái tế người! Nhưng còn yêu tinh hại người kia đâu? Người vì bảo hộ hắn, ngay cả mệnh cũng không còn, tên hỗn đản đó đang ở nơi nào?!!” Thiếu phụ kêu khàn cả giọng, Thượng Quan Lăng bị nàng ta túm lấy không buông, cũng cảm thấy màng nhĩ sắp bị xuyên rách.
Thật muốn lấy độc phấn ra độc chết nàng ta. Nhưng đám người kia đang nhìn trừng trừng, xử lý có vẻ phiền toái.