Mười bảy giờ ngày 27, trời đã nhá nhem tối rồi. Lúc này chiến hạm Espérance cuối cùng cũng bưt khỏi một đám thuyền nhỏ Đại Nam đang truy đuổi mà chạy lên tới Cù Lao Phố. Từ xa xa trên mặt sông thoáng đãng thì Parfait thiếu úy sĩ quan chỉ huy Espérance cũng đã nhìn thấy chiếc chiến hạm Lumière. Đang neo đậu trên sông. Đối với Parfait thì lúc này Lumière đúng quả là ánh sáng của hi vọng như đúng cái tên của nó. Trên khoang thuyền vẫn thấp thoáng bóng quan sĩ Pháp cũng như lính đánh thuê Tagal (tức lính đánh thuê Philippines, cũng còn gọi là lính Ma Ní).
Lumière vẫn rất ổn thông qua kính viễn vọng thì Parfait thấy điều đó, lính Tagal tóc đen da vàng trong trang phục thiên thanh của quân pháp vẫn đang làm nhiệm vụ tuần tra hết sức cẩn thận, Lính Pháp thì lười nhác ngồi “nghỉ ngơi” trên bong tàu. Tất cả cảnh tượng trên đều làm cho Parfait thở phào nhẹ nhõm. Vì tham kho tàng “tưởng tượng” của thương nhân á phiện mà Parfait đã rơi vào ổ phục kích. 30 lính Tagal cùng hơn hai mươi lính Pháp thiệt mạng. Cũng may mắn là Parfait nhanh trí, sau khi nghe tiếng nổ súng không đúng thì lập tức cho chiến hạm Espérance tăng tốc mà chạy. Hắn không chạy về phía sông Soài Rại vì hướng này chằng chịt thuyền chiến nhỏ của quân Đại Nam. Espérance một mạch chạy thẳng về phía Cù lao phố, thậm chí Parfait vì tiết kiệm thời gian mà không cả cho bắn đại bác gì cả. hắn chỉ lện súng trường bắn yểm hộ mà thôi. Và quả thật Parfait đã chạy thoát được sự truy đuổi của các thuyền nhỏ mái chèo Đại Nam.
Parfait dự định sẽ hội quân cùng ba chiến hạm còn lại rồi quay về đập tan lũ khồn kiếp đã dọa hắn sợ gần chết kia. Và giờ đây Parfait đã gặp được chiếc đầu tiên, đó là Lumière.
Cách 400m, Parfait đã cho người bắc loa gào lên.
- Nicolas thiếu úy các hạ có đó không, chúng tôi gặp tập kích phía Ba Ria, yêu cầu được hỗ trợ, quân địch sẽ rất mau đến đây.
Phía bên kia cũng có người bắc loa đáp lại trôi chảy.
- Kẻ địch có bao nhiêu, Parfait thiếu úy cho chiến hạm tiến tới chúng ta chạy song song tạo thế gọng kìm.
Tên bắc loa kêu gọi đúng thật là một người Pháp chính cống, nhưng tên này đang bị dí sau lưng một khẩu súng. Không nói thì không thể được, Trêm thuyền có phiên dịch biết tiếng Pháp, chỉ cần hắn dở trò sẽ ăn đạn ngay.
Espérance không nghi ngờ mà từ từ tiếp cận Lumière, Lumière cũng nhổ neo và dần khởi động máy di chuyển ngược dòng nhưng chạy rất chậm để chờ Espérance.
Hai chiến hạm còn cách nhau 200m, 100m,… rồi cả hai chạy gần như song song với nhau chỉ cách nhau tầm 100 m mà thôi. Lúc này đây Parfait đã có thể nhìn rõ binh sĩ Pháp trên thuyền, nào phải họ ngồi chơi gì mà đang bị trói gô dưới sàn thuyền tạo dáng tư thế nghỉ ngơi. Mỗi tên lính Pháp đều có một tên lính châu Á mặc quân phục Pháp đang dí súng vào người, khả năng là đang ép họ không được mở miệng. Suy nghĩ đầu tiên của Parfait là lính Tagal làm phản. Nhưng điều này quá vô lý đi… nhưng không để cho Parfait tìm đáp án thì một loạt tiếng nổ kinh khủng đã nổi lên, chỉ thấy lúc này trên boong thuyền Lumière lúc nhúc là lính da vàng tóc đen với trang phục kì dị đang nấp sau bao cát mà nổ súng về phía họ. Các binh sĩ mà lính Pháp nghĩ là quân Tagal cũng không nhanh không chậm mà nhae đạn.
Lúc này đây trên thuyền Espérance chỉ có hai mươi xạ thủ súng trường cùng hai mươi pháo thủ. Nhưng tất cả bọn họ không ngờ đến biến cố kinh người như vậy nên bị tấn công cho không kịp trở tay. Các chiến binh Đại Nam nấp dưới các tấm vải bạt giờ đây dã hiện thân và nổ súng. Binh sĩ Pháp quốc vì không đề phòng nên đã đứng rất hớ hênh để hứng đạn.
Bị đánh đến choáng váng chưa kịp định thần thì thuyền Lumière bẻ lái về bên trái mà tiến hành nhanh chóng tiếp cận Espérance. Tiếp theo đó là hai bên sông túa ra cả đám thuyền nhỏ bốn mái chèo đang phăng phăng lao đến. Parfait chết đứng như trời chồng mà nửa ngày không thể mở mồm để ra một mệnh lệnh cụ thể nào. Bính sĩ Đại Nam bên thuyền Lumière số lượng ưu thế tuyệt đối gồm 60 tay xạ thủ hàng đầu. Trong lượt bắn đầu tiên họ đã hạ sát hơn mười binh sĩ Pháp, sau đó là những lượt bắn liên tục khiến cho quân sĩ Pháp không thể ngóc đầu dậy. Với mười tay súng còn lại thì người Pháp bất lực toàn phần. Còn các pháo binh trên thuyền Espérance chỉ biết co ro tìm nơi tránh đạn mà thôi. Họ mà thò đầu ra điều kiển pháo là nát gáo ngay. Khoảng cách quá gần súng trường là vô địch.
Binh sĩ Đại Nam bắt đầu quăng móc sắt leo thuyền, chiến cục đã định, chỉ sau 15 phút thì Espérance đầu hàng. Hi Vọng của người Pháp đã đầu hàng thì không còn là hy vọng nữa ( Espérance nghĩa là hi vọng). Lịch sử đã thay đổi quá nhiều rồi, nếu Espérance bị bắt trên sông Phước Long thì lấy đâu ra Espérance trên sông Nhật Tảo để Nguyễn Trung Trực đốt nữa, ôi thật đau lòng cho một danh nhân có lẽ bị mai một vì một vị danh nhân khác lòng tham không đáy. Hoàng lão đại đã chiếm cả bốn chiếc chiến hạm mà không tha cho đồng nghiệp cái nào. Nhưng nói đi thì cũng nói lại Nguyễn Trung Trực năm nay mới 26 tuổi chỉ là một Quản đội dưới trướng Trương Định mà thôi. Lần này Nguyễn Trung Trực cũng được đi theo quân tân Kinh để học hỏi, lúc này ông đang hết sức ngưỡng mộ vị tướng quân trí dũng song toàn đang hiên ngang đững trên mũi chiến hạm kia. Thật ra Hoàn Diệu cũng rất trẻ, ông chỉ nhiều hơn Nguyễn Trung Trực năm tuổi mà thôi, vào tuổi 31 thì vị tướng quân này vẫn đang rất sung sức và xông sáo. Trương Định tuy đã 41 tuổi nhưng ông cũng không thể cạy già lên mặt với Hoàng Diệu được, vì cái tài của Hoàng Diệu sau trậ đánh cuối cùng thu phục Espérance một cách nhẹ nhõm như vậy không ai là không phục cả.
Màn đêm buông xuống, nhưng lúc này trên chiến hạm Espérance không khí cực kì hồ hởi, cả một ngày dài chiến đấu nhưng không ai tỏ ra mệt mỏi. Hai vị Cai Đội Tuyên úy sứ Liêu, Trấn từ Bà Rịa cũng quay về. Nói thật ra hai vị này xấu hổ mãi không thôi, năm nhánh quân mỗi nhánh đều lập công lớn, chỉ có hai vị này để xổng con mồi. Cũng may mà Hoàng Diệu an ủi một hồi thì hai vị này mới thôi xấu hổ mà ngồi vào cùng bàn chuyện quân cơ.
- Hoàng tướng quân, giờ đây chúng ta có bốn chiến hạm kiểu mới, thế đã mạnh hơn rất nhiều, đã là lúc chúng ta phản công Gò Công, Chợ Lớn, Gia Định.
- Tôi cho là không nên, chúng ta vẫn chưa thiện dùng Chiến hạm của quân Pháp, cần phải tăng luyện tập.
- Tôi cũng có chủ ý này.
Hoàng Diệu nghe thấy chúng tướng hưng phấn bừng bừng thì cau mày không vui.
- Các vị tướng sĩ. Tôi nghe ra các vị đang hưng phấn vì thắng trận nên cũng không muốn làm các vị mất hứng. Nhưng sự thật các vị đã và đang kiêu ngạo quá rồi, kiêu binh tất bại. Các vị đọc lại binh thư của chúng ta xem, lúc này chúng ta cần phải làm gì.
Trúng tứng trầm ngâm, không ai dám ho he gi cả. Hoàng Diệu lại tiếp tục.
- Hôm này các vị làm rất tốt, quá tốt là khác. Nhưng Chúng ta lấy một ngàn đánh với mấy chục mà còn bị thương tổn gần như. Nếu một ngàn đấu một ngàn thì sao? Vậy nên vẫn chưa thể cứng chọi cứng cùng quân thù. Binh pháp du kích chiến, phá hoại chiến, khủng bố chiến vẫn phải chấp hành. Bốn chiếc chiến hạm này chúng ta phải mau nhất trong đêm nay theo sông ra biển và chuyển về Huế.
- Thưa tướng quân, vì sao lại vậy? vất vả lắm chúng ta mới bắt được chiến hạm này.
- Đúng vậy tướng quân
Hoàng Diệu ngẩng đầu liếc mắt nhìn trân thành vào từng gương mặt đỏ bừng vì kích động của các sĩ quan.
- Chiến Hạm cố nhiên là tốt, nhưng chúng ta dùng không được thì cố giữ làm gì. Thứ nhất yếu lược du kích là cần cơ động, bí mật, đánh nhanh, đánh mạnh, rút gọn. Nhưng Chiến hạm to lớn không thể làm được điều này, mục tiêu của nó quá lớn, chạy không được. Quân cản Sài Gòn quân Pháp còn mấy chục chiếc chiến hạm như vậy. Nếu chúng ta còn giữ lại trên sông Phước Long thì chẳng mấy chốc sẽ bị phát hiện và tiêu diệt. Lúc ấy chúng ta chẳng những thuyền không giữ được mà còn thiệt người. Ngoài ra số chiến hạm này tại Đại Nam chỉ có một người có năng lực phát huy tốt nhât mà không phải là tôi.
Lúc này thì chúng tướng cũng hiểu ra cốt lõi của vấn đề. Mọi người liền chấp nhận ngay ý đồ của vị chủ soái.
- Người này là thần thánh nơi nào thưa chủ tướng.
- Là Trần Quang Diêu, Trần tiểu tướng quân tại Vạn Ninh.
Tất cả chúng tướng tân Kinh quân lại ồ lên một chàng làm bộ hiểu rồi. Quả thật chúng quân nơi này rất phục nhị Trần tướng quân Vạn Ninh quân. Nhất là 5 ngàn binh đã đi du học tại Vạn Ninh trở về thì họ càng sâu sắc sự hùng mạnh của quân Vạn Ninh đó.
Ngày trong đêm tối ngày 27 tháng 7 năm 1861. Bốn chiếc chiến hạm trọng tải 300 tấn tân tiến nhất của Pháp đã lên đường đi về Huế. Kèm theo chiến hạm là một trăm quân sĩ chia đều cho cả năm chiến hạm trên, tất nhiên lũ thợ máy lái thuyền người Pháp cũng được điều đi không thương tiếc. Để tránh Quân cảng Pháp tại Gò Công thì bốn chiến Hạm này phải ngay trong đêm di chuyển từ sông Phước Long qua sông Lòng Tào sau đó tiến vào vịnh Gành Rái, ra biển rồi ngược bắc đi về Huế.
………………………………..
Đầu tháng 9, Diêu thiếu đang mốc mõm nằm dài chờ Robert mang tiền từ Hongkong về. Dạo này Diêu thiếu nghèo lắm rồi, bụng đói đến sắp dính vào lưng cả. Tiền bạc đầu tư hết cả rồi, thị trường muối cũng đi vào bão hòa, một tháng lãi hai vạn là kinh lắm rồi đấy, bình thường chỉ có vạn hơn vạn kém. Nhà máy dệt sau hai tháng kiếm lời đến năm vạn nhưng giờ đắp chiếu vì không có nguyên liệu chạy tiếp, tiền nhân công thì vẫn phải trả. Diêu thiếu đang cả ngày lấy nước mắt lau mặt. Nhà máy thép thì chỉ thấy vào không thấy ra. Năm vạn lãi từ nhà máy dệt đập ba vạn vào nhà máy thép mà méo ra được đồng nào. Tin vui duy nhất là nhà máy hóa chất thuốc nổ đã đi vào hoạt động…an toàn. Một lô thuốc nổ hình trụ thần thánh đã ra đời.
Nitrôglyxêrin ở nhiệt độ trong phòng là chất lỏng rất nhạy nổ, nguy hiểm. Nhưng Diêu thiếu vì biết nên đã mua cả dây truyền sản xuất Đất tảo cát có tên nữa là "bọt biển", lúc này được dùng như hộp xốp ngày nay, để đệm hòm hàng. Sau đó chỉ cần cho Nitrôglyxêrin bám thấm vào đất tảo cát thì chất nổ sẽ an toàn hơn nhiều. Nế đem so sánh thì sức công phá của thuốc súng lúc này chỉ là đàn cháu của Nitrôglyxêrin mà thôi. Chất nổ được định hình theo hình dạng của đất tảo cát nên Diêu thiếu cho chế tạo dưới dạng gậy dài 20 cm, đường kính 2,5 cm và một số kích cỡ khác.( ai xem Luckyluck hay các phim miền tây cao bồi mĩ thì sẽ biết thứ này rất phổ biến).
Lúc này Diêu thiếu xưởng đã sản xuất được hơn 400 thanh thuốc nổ loại này, và Diêu thiếu dùng nhiều nhất để… khai thác đá và khai thác than đá. Lại nói lúc này than đá là lộ thiên, thế là ông tướng này mới dạy nhân công khoét một lỗ, trôn thuốc nổ, lắp dây cháy chậm thật dài, châm ngòi rồi té. Vậy là cả đá và than đá tại Vạn Ninh quân cảng chất đống như núi nhưng lại chẳng biết để làm gì. Chả nhẽ dùng đá xây thành trì, Diêu thiếu chưa điên, chiến tranh kiểu mới thành trì là vô dụng. Mà tàu hơi nước thì công ty K&R chỉ có một cái, dùng sao hết được bãi than khổng lồ kia.
Diêu thiếu chán nản nằm bò trên chiếc ghế lắc lư đặc chế trong sân nhà mà đếm kiến. Lão Cha tiện nghi cũng dẫn quân đi rồi, lão này phát điên phát khùng cứ hai ba hôm lại vác quân đi tiễu phỉ. Trang viên họ Trần Xây Tai trung tâm Vạn Ninh to đùng đoàng, nhưng lại chẳng có ai. Diêu thiếu ở nhà đúng là chỉ biết đếm kiến mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT