Tầm 11 giờ trưa ngày 14 tháng ba. Liên quân Vạn Ninh, sông Cẩm đã đổ bộ hoàn tất với 700 lính hỏa khí của Vạn ninh và một ngàn đao thuẫn binh sông Cẩm. Chỉ huy nhánh quân này là tướng quân tĩnh hải úy Trần Quang Cán. Phó tướng chánh quản cai Trần Quang Diêu. Sở dĩ hai cha con này dám vứt cả đội chiến hạm cho Ngô Văn Biện là do mọi gười đều biết có một trăm lá gan thì Ngô Văn Biện cũng không tiếp chiến phỉ tặc. Do đó an toàn của thủy quân Vạn Ninh không cần phải suy nghi nhiều.

Luyện binh đã gần một năm, đến giờ này mới được chính thức cầm quân đánh trận Quang Cán tướng quan hào hứng tưng bừng mà hò hét ra lệnh như pháo rang. Vốn dĩ Quang Cán muốn điều quân lao lên với tốc độ nhanh nhất để tiến về Tiên Lãng quyết một trận thư hùng cùng quân tặc phỉ nhưng bị Diêu thiếu lườm nguýt một hồi nên thôi.

- Lão tía, ngươi đừng có đùa vui mà hỏng chuyện. Đánh trận không phải trò đùa, quân Vạn Ninh có súng ống, luyện tập kỹ nhưng chưa từng ra trận, quân Cẩm hà ô hợp tản mát quân lệnh không nghiêm. Chúng ta không có nhiều ưu thế đâu. Tất cả phải dựa vào cẩn trọng làm đầu. Toàn quân tiến binh từ từ thôi, tung ta thám báo dày đặc tìm hiểu quân tinhd đối phương rồi mới đưa ra sách lược hợp lý.

Bị Diêu thiếu dội một gáo nước lạnh thì Cán “đại tướng quân” cũng bình tĩnh lại. Đại quân di chuyển từ từ như đi du xuân vãn cảnh vậy. Hai canh giờ họ cũng chẳng đi nổi 20 dặm. Với tốc độ này có lẽ đến chiều thì đoàn quân mới tiến đến được Tiên Lãng. Đúng lúc này thì hai kị sĩ lao vù vù từ phía Tiên Lãng thành tiến về liên quân do cha con họ Trần chỉ huy.

- Bẩm tướng quân, Địch quân suất động hai ngàn binh tiến về phía chúng ta, còn cách mười dặm ( 5km).

Cũng may mắn đó là Chiến hạm liên quân nhiều và rộng rãi nên có tới hơn mười con ngựa được mang theo và tiến hành đổ bộ. Chính vì lý do này khiến cho việc do thám của liên quân dễ dàng hơn một chút.

- Địa hình phía trước ra sao?

- Bẩm tướng quân, đường đi phía trước là quan đạo lộ nhỏ, hai bên là đồng ruộng. Ngoài ra không có gì đặc biệt.

- Ha ha, trời giúp ta, nơi này là nơi chôn thây của phỉ tặc.

Diêu thiếu nghe đến đại hình kể trên thì yên tâm mà cười lớn làm cho Cán tướng quân cũng không hiểu mô tê gì cả.

- Truyền lệnh ba quân tăng tốc độ tối đa, nhanh chóng tiến về mảng đồng ruộng kia. Các binh sĩ Cẩm hà tiến vào làng tiến hành chưng thu toàn bộ hàng rào, cọc gỗ, sào tre tiến hành tập hợp ra phía bờ ruộng. Nhớ là khách khí với người dân, nói với họ đánh trận xong quan gia sẽ trả tiền bồi thường cho họ. Kẻ nào sách nhiễu dân chúng, trảm…

Xuất binh nên Diêu thiếu không thể mang theo mộ đám tiền tài trong người. Nhưng hắn cũng không phải người nuốt lời, đảm bảo đánh trận xong thì người dân ngôi làng nhỏ này sẽ được bồi thường hợp lý.

Chẳng mấy chốc Cai tổng của làng Phù Nhiên cũng bị quân Cẩm Hà “mời” đến, kèm theo đó là gần 500 tráng đinh bị trưng dụng cho trận đánh này. Phải nói thời này người dân quá khổ, quan và phỉ cũng không mấy khác nhau là bao nhiêu. Hai bên đánh trận thì chỉ có người dân vô tội là chịu khổ mà thôi. Đán quan quân Cẩm hà vô phép vô thiên vì chưng dụng cọc gỗ, hàng rào mà dỡ cả nhà dân, dùng binh khí lùa một đám tráng đinh đi làm phu phen. Không thể nói hiệu suất của đám Cẩm hà binh hung thần ac sát rất là cao. Chưa đầy nửa canh giờ mà rất nhều cọc gôc cũng như cọc tre đã được chất đống trên bờ ruộng.

Lúc này đám dân chúng bị quan binh dỡ nhà, ép ra trận mặt đang sám như tro tàn. Bị dõ nhà thì thôi đi, sợ nhất là việc bị bắt làm pháo hôi xông lên tiêng trận cái mạng nhỏ đi tong. Vậy nên 500 tráng đinh thôn Phù Nhiên mặt mày xám ngoét như cha chết mẹ chết vậy.

- Bà con hương thân không phải lo lắng, quan binh chúng tôi đến đây đánh tặc phỉ để bảo vệ bà con, tuyệt không để bà con xung trận làm pháo hôi. Nhà cửa các vị tổn hao cũng sẽ được đền bằng tiền bạc xứng đáng. Nếu các ngươi không tin tưởng ở đây bản quan có một lượng vàng đem ra dưa trước cho một vị đức cao vọng trọng trong làng làm tin.

Một lượng vàng bằng 80 lượng bạc nếu quy đổi ra tiền đồng thì được 80 quan còn nếu quy ra tiền kẽm thì tầm 100 quan. ( một quan bằng 10 tiền, một tiền bằng 60 xu đồng). Thành thử ra số lượng gỗ, nhà cửa thiệt hại của dân chúng trong làng chẳng đáng được lad vàng một lượng của đại gia Quang Cán. Cai tổng làng Phù Nhiên dĩ nhiên có được chức phận cao nhất ở đây nhưng người đức cao vọng trọng lại là lão tộc trưởng họ Hà của làng này. Phải nói cái làng này tất cả hầu hết đều là họ Hà do đó sức ảnh hưởng của lão tộc trưởng là không hề nhỏ bé. Giờ đây lão tộc trưởng họ Hà đang run run cầm lá vàng trong tay mà cảm giác thật không mấy chân thực.

- Đại quan nhân. … cái này… cái kia… lá vàng này quá quý trọng rồi.

Quang Cán tướng quân làm người tốt thì làm đến cùng, hắn vỗ vỗ tay lão tộc trưởng.

- Lão bá, ngươi yên tâm, đổi lá vàng nay ra tiền đồng, tiền kẽm bồi thường cho dân chúng. Chỗ còn thừa lão phân phát cho đinh tráng ngày hôm nay lao động nơi đây. Nói thật quân phỉ tặc rất hung hãn, chúng mà xông vào đến làng thì đảm bảo trong làng một hạt thóc cũng không còn. Thêm vào đó phụ nữ, con gái không biết sẽ bị đối xử ra sao nữa.

Lão trượng nghe thấy vậy thì run run một hồi, không đợi Quang Cán thuyết phục thêm lão đã khua cây gậy gỗ trong tay thúc dục đám con cháu xây dựng hàng rào phòng ngự tạm thời bên bờ ruộng cho quan quân.

Nhìn đám đan tráng lao động hùng hục như trâu bên bờ ruộng Diêu thiếu cười tít mắt, quả thật chưa biết trình độ lãnh binh của lão tía tiện nghi ra sao, nhưng trình độ đưa đẩy, thuyết phục người của Cán hồ ly quả không phải nhỏ. Cũng không hổ danh họ Trần Hà tĩnh mấy đời thương nhân sừng sỏ. Nếu tính ra thì Quang Cán còn có chất liệu làm quan tốt hơn cả Quang Diêu, chỉ cần vị Cán đại nhân này giác ngộ chính trị một chút là có thể cá chép vượt long môn rồi.

Một hàng rào đơn sơ được dựng lên bên bờ ruộng. Phải nói rằng các vị nông phu trong làng la động cực kỳ hiệu quả. Nếu để cho quân sĩ Cẩm Hà đảm nhiệm công việc này thì đừng mong sẽ xong trước khi quân phỉ khấu đến nơi. Tất nhiên quân sĩ Vạn Ninh với kỉ luật nghiêm khắc thì hoàn toàn có thể hoàn thành công việc, nhưng họ là chủ lực trong trận đánh vậy nên phải đảm bảo sức lực tốt nhất cho nhóm người này.

- Dân tráng làng Phù Nhiên lui lại phía sau… lui lại ….

- Quân Cẩm hà lui về sau 50 bộ nhanh chóng.

Lúc này đây từ xa xa đã thấy thấp thoáng bóng tặc phỉ đang tiến về, do đó các thân binh Vạn Ninh doanh đang thúc ngựa chạy khắp nơi để yêu cầu hai nhóm người kia lui lại. Nói đùa, để hai nhóm người này tham chiến thì chả khác nào đầu hàng luôn quân địch cho xong. Đám quan quân Cẩm hà mà xông lên thì đảm bảo rối loạn đội hình, bại trận và kéo theo cả quân Vạn Ninh tan tác là cái chắc.

- Vạn Ninh quân xếp ba hàng sau hàng rào, kiểm tra súng đạn lần cuối…

Trong không khí sặc mùi khẩn trương các chiến mã vẫn qua qua lại lại trong chiến trường làm nhiệm vụ thông báo. Đám quan binh Cẩm Hà sau khi lo lắng toát mồ hôi một hồi thì bình tĩnh lại. Vốn nghĩ nhiệm vụ chỉ là hư trương thanh thế mà không đánh thật vậy nên nhóm binh sĩ này mới tình nguyện đi theo Vạn Ninh quân. Mẹ nó không ngờ chủ tướng Vạn Ninh nổi điên muốn đánh thật vơi quân phỉ tặc khiến cho đám binh lính hải phòng sứ sợ đến đứng tim. Họ sợ nhất là bị quân Vạn Ninh ép lên trước làm bia đỡ đạn đó, nhưng giờ đây người ta lại quát đuổi quân Cẩm Hà về hậu phương cách cả năm mươi bước khiến cho quân Cẩm hà cảm động không thôi. Có chuyện gì họ cũng dư sức chạy a.

Ngồi trên ngựa cao Diêu thiếu đang cầm kính viễn vọng mà quan sát quân phỉ tặc đối diện. Mẹ kiếp không ngờ trang bị quân phỉ tặc lại còn tốt hơn cả lính triều đình. Tên nào tên nấy đều có giáp da, có những tên còn có giáp da bọc lá gang. Cung tên, giáo mác đầy đủ, đặc biệt là cung tên của nhóm quân phỉ tặc đặc biệt nhiều. Nhìn đám phỉ quân lại đem so sánh cùng quân Cẩm hà mới thấy chán nản, thảo nào vi Ngô án sứ sống chết không dám đánh cùng phỉ tặc.

Thật ra chuyện này cũng có nguyên nhân của nó. Phỉ tặc thời gian vừa qua công phá được rất nhiều quân doanh, huyện thành dọc bờ Hải Dương, Quảng Yên, đôi khi chúng tập kích cả Thanh Hóa và Nghệ An. Vậy nên bọn này cướp được không ít trang bị của quân Đại Nam. Cái nghịch lý đó là Đại Nam áo giáp binh khí toàn cất trong kho, lúc nào chiến trận mới lôi ra sử dụng. Mà các trưởng qua lại coi kho quân nhu như tài sản riêng của mình mà giữ khư khư. Thành ra vũ khí trang bị tốt của quân triều đình bị cất tron kho, bị ăn bớt rồi lôi ra buôn lậu. Trong khi đó trang bị cho binh sĩ triều đình thì ngày càng tệ hại. Nhưng quân phỉ tặc sống trên lưỡi đao liếm máu, chúng cần vũ khí và trang bị để bảo vệ tánh mạng bản thân. Chính vì thế cướp được bao nhiêu là chúng trang bị bấy nhiêu mà không tiếc rẻ gì cả.

Một đặc điểm khác biệt của tặc phỉ Hải Dương, Quảng Yên đó là tỉ lệ cung thủ cực nhiều. Thật ra Đại Nam hai nói chung là Việt tộc từ trước đến nan cung thủ cực nhiều, điều này liên quan đến điều kiện hoàn cảnh sinh sống, nhưng cũng liên quan đến tinh thần thượng võ của người Việt. Nhưng đám quân phía trước tỉ lệ cung thủ nhiều đến ngứa răng vì lý do chúng phần lớn là hải tặc. Hải tặc tác chiến trên biển ngoài súng, pháo thì cung tiễn là vũ khí rất quan trọng, vậy ra tỉ lệ cung thủ của nhóm phỉ tặc có hơi đặc biệt âu cũng là bình thường mà thôi.

Nhìn quân giặc trước mặt mà Diêu thiếu bỗng trở nên hồi hộp không thôi. Nói gì thì nói quân Vạn Ninh vẫn là tân quân chưa thấy máu. Diêu thiếu dựa vào trang bị áp đảo mà muốn khai chiến luyện binh, nhưng số lượng quân Vạn Ninh chỉ có 700 mà thôi. Một ngàn quân Cẩm hà có nghĩ thì Diêu thiếu cũng chả nghĩ đến. Phía quân địch đông nghìn nghịt tầm 2 ngàn người. Nếu sau một loạt súng đầu tiên mà không đạt kết quả tốt thì quân Vạn Ninh hoàn toàn có thể rơi vào thế bất lợi, vì cung thủ đối phương quá nhiều, trong khi đó trang bị quân Vạn Ninh không hề có phòng tên hiệu quả.

Không phải Diêu thiếu không đủ tiền trang bị cho quân Vạn Ninh mà họ tải không nổi nếu còn trang bị thêm áo giáp. Thứ nhất súng trường đã nặng đến 4 kg, cộng thêm ba lô 5 kg các vật dụng cần thiết cho hành quân như đạn dược, lương khô. Vậy ra nếu tăng thêm trọng lượng của giáp sắt thì quân Vạn Ninh bò cũng bò không được chứ đừng nói là hành quân đánh trận. Lo lắng thì lo lắng nhưng lúc này không phải lúc bàn lui, Diêu thiếu hit một hơi sâu lấy lại bình tĩnh và kiểm tra cây súng trên tay. Liếc mắt qua lão tía tiện nghi thì chả thấy lão lo lắng gì, chỉ thấy tên này đang hưng phấn bưng bừng khoa chân múa tay đi đi lại lại trước hàng ngũ đại quân.

Cuộc chiến sắp bắt đầu… cả hai quân đã nhìn thấy nhau một cách rõ ràng băng mắt thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play