Các Cai tổng đang hưng phấn bừng bừng thì Cán hải úy mỉm cười mà nói.
- Trong đám dân phu chắc có nhiều nông nô nhỉ?
- Dạ đúng tướng quân, đến phân nửa dân phu là nông nô ạ.
- Kế hoạch ruộng muối sớm một ngày thì tiền đầy túi sớm một ngày a.
Cả đám Cai tổng nghe vậy vỗi vã lại quỳ xuống.
- Bẩm tướng quân chúng tiểu nhân ngày mai sẽ tự thân đốc thúc đám dân phu cứng đầu kia đảm bảo rất nhanh sẽ xây xong quân cảng.
- Đúng ạ, tiểu nhân cũng đích thân ra công trường.
- Tiểu nhân cũng xung phong…
Cả một đám nhao nhao, phải xây xong thật nhanh quân cảng thì mới có nhân lực làm muối, có nhân lực làm muối thì mới có tiền. Mà con đường kiếm tiền này lại được vị tướng quân “ tài hoa” này bao hết rồi. Nghĩ đén việc xây thêm nhà mới cưới thêm tiểu thiếp, ngày cầm tiền đi nghe ả đào. Mà với tầm ấy tiền có thể thi thoảng bắt thuyền đi Hà Nội thăm thú thanh lâu cũng nên. Hoa măt vì tương lai tươi sáng, mấy vị diêm thương tương lai vội vã cáo từ về nhà chuẩn bị.
Chỉ thấy sau khi lũ này đi rồi thì Cán hải úy cười khinh bỉ:
- Lũ ngu dốt, cái hố to vậy cũng nhắm mắt nhảy vào… Diêu thiếu ơi Diêu thiếu… ngươi quả là thân tàng bất lộ a.. không biết đâu mới là giới hạn của nó đây… Đáng sợ, may mà nó là con trai mình… thôi đi ngủ a.
Mưu kế của Diêu thiếu phải nói là kinh tởm không thể kinh tởm hơn. Đầu tiên tung ra mồi câu nhỏ là một hai vạn lượng cho mấy gã tiểu tư sản nông dân lóa mắt, kế đến là móc hết nông nô của họ. Tiểu tư sản cắm đầu vào làm muối sẽ thấy kiếm tiền bằng làm ruộng chả đáng bao nhiêu. Vì danh ngạch muối mà thi nhau vơ vét nông nô cúng cho Trần gia. Không có nông nô thì mấy tiểu địa chủ này phải thuê tá điền làm ruộng rồi. Nhưng kể cả thuê tá điền làm ruộng thì họ cũng không tiếc vì lúc này làm ruộng chỉ là nghề phụ. Trong tư tưởng của họ vẫn còn đất đai là ok hết. Nhưng tá điền lại càng dễ bị mua chuộc vì họ là thân tự do, chỉ cần ruộng muối thuê giá cao là họ chạy hết qua với Trần gia. Đến lúc này các tiểu địa chủ sẽ thấy rằng mình chả còn ai làm ruộng. Nhưng lúc này buôn muối sau khi quen thuộc thì lợi nhuận lại tăng thêm một phần, đến lúc đó thì ruộng lại cũng không quá quan trọng. Vậy thì đàm phán mua ruộng thôi. Muối nằm trong tay Trần gia, người nằm trong tay Trần gia, ngươi không bán ruộng cho ta thì ngươi chết chắc. Bán ruộng rồi ta sẽ tăng hạn ngạch muối cho ngươi. Ruộng về tới tay thì Trần gia lại sử dụng với mục đích khác… Lúc ấy đã bước vào chương hai của kế hoạch rồi. Nhìn đi nhìn lại thì các tiểu địa chủ sẽ bị mất hết sau cuộc làm ăn này, ruộng vườn, nhân khẩu. Và cuộc tương lai của họ phụ thuộc vào sắc mặt của Trần gia. Cái này thâm hay không thâm…. Quá thâm.
Còn về nhiều muối như vậy Trần gia tiêu thụ nổi không. Hai trăm năm buôn muối Trần gia không phải đồ bỏ. Nhiều nấy nhiều nữa cũng tiêu thụ hết. Tất nhiên phải mất công vận chuyển từ Quảng Yên về Hà Tĩnh nhưng nên nhớ muối này là muối nhà trồng được chứ không phải là mua qua tay của Diêm đồn. Muối làm từ tay tá điền còn phải trả lương. Muối từ tay nông nô mà Trần gia mua là free. Tất nhiên với cơ chế khuyến khích lao động thì Diêu thiếu đề nghị trả lương chút đỉnh cộng bao ăn. Và con em làm việc trong Diêm đồn họ Trần thành nguồn mộ lính khổng lồ cho họ.
Quang Cán đang cảm thán kế hoạch ngày kiếm đấu vàng của Diêm thiếu, không ngờ sẽ thành hiện thực trong không bao lâu, vì muối tự mình làm rồi đem bán thì lãi rất nhiều, nếu dựa vào hệ thống kinh thương của Trần gia lại thêm tự làm muối thì lãi thừa một năm từ 3 vạn tăng lên 6-7 vạn là chuyện nhỏ. Cớ sao Diêu thiếu lại nói rằng kế hoạch ngày kiếm đấu vàng của hắn cần hai năm liền. Khó hiểu thì khó hiểu Quang Cán rung đùi đi ngủ, ôi nhớ Hệu nương a, nhớ cả Hân nhi nữa, nhớ thêm Thanh nương… hay là cưới thêm tiểu thiếp nhỉ… sao thấy cô đơn quá…
Vạn người gắng sức làm việc có kinh khủng không, chỉ thấy quân doanh bằng mắt thường đang được dựng lên. Sự cố gắng làm việc này chỉ có một phần nhỏ là do mấy vị cai tổng quản lý đánh đập thúc ép. Sức mạnh thúc đẩy làm việc là ở phía kia kìa… Một rương tiền đầy tiền kẽm. Làm việc hăng say ngoài bao ăn no còn được trả công, làm việc lười nhác cơm ít, đừng nghĩ đến tiền. Trước đến nay đi làm phu phen cho triều đình không bao giờ có chuyện được nhận tiền công, ăn no cũng không có nữa là. Nhưng vạn phu phen đã há hốc mồm mà nghe tướng quân anh minh thần võ đứng trên bục cao tuyên bố.
- Các ngươi làm việc cho bản tướng quân, bản tướng quân không bạc đãi các ngươi, cơm no quản đủ, có tiền công trả bất kể là tá điền hay nông nô.
Chỉ nói đơn giản vậy thôi nhưng vạn dân hoan hô tung hoàng, nhiều người còn lão lệ trào dâng. Đa phần là nông nô đều khóc, họ cố làm để năm nay có áo mới cho con, mua cho vợ một cái châm đồng, mua cho hài tử một con tò he, hay là mua một ít thịt mỡ trong đêm giao thừa. Nông nô có gắng một vạn lần làm việc vì số người được thưởng tiền chỉ có 5000 xếp từ trên xuống. tỉ lệ thi đại học một chọi hai, các huynh đệ cố lên nào. Vậy là một cuộc đua tranh dành tiền thưởng khốc liệt diễn ra, vừa làm việc vừa thi thoảng liếc mắt nhìn rương tiền, nước miếng chảy ướt áo lúc nào không hay.
Bằng một tốc độ kinh khủng khiếp một quân doanh đồ sộ với càu tàu dài rộng được dựng lên chỉ trong hai tuần thi công. Đây là một kỷ lục thế giới được gi vào lúc này với lao động thô sơ. Tại đây gỗ không phải mua, chặt từ cánh rừng xung quanh là được. Những công trình cần độ chính xác cao và chắc chắn thì dùng gỗ ngâm tẩm nên phải mua một số là không thể tránh, nhưng đại gia như Cán tướng quân xì mũi coi khinh. Ngày khánh thành là ngày Diêu đại tướng quân soái lĩnh một đoàn chiến hạm lầm lì tiến vào quân cảng. Mời mấy chiến hạm lọt thỏm giữa quân cảng vì nó quá lớn. Cả vạn người đang nhìn đai tướng quân trẻ tuổi đi đi lại lại giữa các công trình và xem xét… Mọi người đều im lặng nín thở nhìn sắc mặt vị tướng quân này.
Các dân phu đã nhận được thông tin rồi, vị tướng quân trẻ tuổi này là quý tử của Cán tướng quân, nghe đồn Cán tướng quân hào phóng một thì vị này hào phóng mười. Có người vô tình hay cố ý phao tin với các vị dân phu,: “ ngày nghiệm thu công trình là vị đại tướng này xem xét, nếu làm cho vị này vừa lòng thì ngoài lương còn có thêm thưởng”. Vậy ra toàn dân xem sắc mặt vị tướng quân này rồi…
Bỗng nhiên một vị thân binh chạy lên đài cao hô to:
- Diêu thiếu gia, Diêu tướng quân thấy ưng rất ưng ý. Thưởng mỗi vị 20 tiền.
- Oa ha ha… cẩu tử nhà ta có áo mới.
- Hu hu nương tử nhà ta có dép mới…
- Cám ơn Diêu tướng quân… mẹ ta bệnh có tiền mua thuốc rồi…
- Cám ơn Diêu tướng quân…
- Diêu tướng quân vạn tuế
- Diêu tướng quân thiên Tuế.
Lúc này Diêu thiếu mặc quang minh khải giáp uy dũng bừng bừng từ từ đi lên đài cao. Hắn giơ hai tay vẫy vẫy ra hiệu im lặng.
Đám đông lập tức trăm người như một mà im lặng nghe vị thần tài nói chuyện.
- Các vị hương thân, phụ lão, các huynh đệ…. Diêu thiếu ta biết các ngươi đói.. khổ… Diêu thiếu ta cảm thông. Có ai muốn kiếm thêm tiền để tết nay mua nhiều đồ hơn cho hải tử, mẹ già và nương tử không?
- Tiểu dân muốn…
- Có tiểu dân…
- Tiểu dân theo tướng quân
- Tướng quân vạn tuế…
Ôi dân chúng thật chất phác, bảo sao tư bản dễ lừa lọc…. Diêu thiếu thầm cảm thán…. Hắn lại phải giơ tay áp chế đám đông ầm ĩ.
- Vậy thì các ngươi đi làm khai khoang ruộng muối ven bờ Vạn Ninh. Vì đây là làm cho tư nhân của ta nên cơm quản đủ, lương trả gấp đôi. Làm tốt, làm đẹp, làm nhiều có thưởng. Làm cực tốt, cực đẹp, cực nhiều. Trọng thưởng.
- Oa ha ha *(&(&)()_)$$^%__&$$##)__
Đến lúc này thì quần chúng vỡ ào sung sướng rồi, không ai có thể áp chế nổi, ai áp chế kẻ đó chắc chắn bị nguy hiểm.
- Đúng là đại gia… ra tay là mấy vạn tiền… quá kinh khủng.
- Chúng ta là ếch ngồi đáy giếng…. nghĩ đến việc hối lộ 500 lạng quả thật là… xấu hộ
- Đi theo Diêu, Cán nhị tướng rồi có ngày chúng ta cũng đạt được độ cao kia.
- Chắc chắn rồi… lần này chơi khô máu
- Chơi khô cmn luôn
Đây là lời bàn tán của các Cai tổng, những kẻ sắp nhảy vào hố.
Trong quân doanh chủ tướng lúc này Cán tướng quân đang nhăn nhó mà nhìn Diêu quân chánh.
- Quân doanh xây dựng bù vào một vạn lạng cả tiền công và tiềng thưởng. Thật là quá tốn tiền rồi…
- Lão tía ngươi tính đi đâu vậy, kéo dây kéo dưa thêm cả tháng nữa thì tiền ăn bù vào quá tội. Với cả quân cảng thành lập càng sớm càng tốt. Chúng ta có nhiều thứ bí mật không tiện lộ ra ngoài. Lão tía tính qua ruộng muối nếu thành lập thì mỗi năm chúng ta kiếm bao nhiêu?
- Tầm 7 vạn hoặc hơn một chút, Cẩu tử nó học tính toán đến đâu rồi. Ta bận luyện binh đúng là lo mẩy thứ này đau đầu.
Diêu thiếu bĩu môi khinh bỉ, quả thật mấy ngày này lão tía tiện nghi bắt đầu dạy binh sĩ cận thân chém giết với đao và thương vũ khí. Nhóm binh sĩ đao thương này gồm 500 người đã nhuần nhuyễn xếp hàng đội ngũ, thân thể cao lớn sức mạnh hơn người. 500 binh còn lại Diêu thiếu đã quyết biên chế làm các tay súng thế nên người không cần to cao. Càng to càng dễ trúng đạn được cái rắm gì, Diêu thiếu cũng lười quản lão tía tiện nghi luyện đám người kia thành cái bộ dạng gì, để tùy hứng lão đi. Nhưng Cán tướng quân không phải tay mơ. Hắn đã mời đến một giáo đầu, là hải tặc Thái Bình Thiên quốc. Đừng có khinh thường Thái Bình Thiên quốc lúc này, họ đang trải qua chiến tranh cùng Đại Thanh nên tướng lĩnh của họ cực kì thiện chiến… nếu so sánh một cách trực quan thì họ giỏi hơn quan binh Đại Nam lúc này. Dù có tinh thần đại dân tộc thì Diêu thiếu cũng không thể phủ nhận chuyện này.
Con hổ có dũng mãnh đến mấy nếu nhốt lâu ngày cũng thành con mèo bệnh. Con lừa mà rèn luyện liên tục cũng biết cắn người. Cái đạo lý này thì mọi người phải hiểu. Đại Nam quân đội như môt con mãnh hổ thời Gia Long, đầu Minh Mệnh, nhưng dần dà dã thành con mèo ngoan ở cuối thờ Tự Đức. Dân trung hoa như con lừa nhưng hai con lừa Thái Bình Thiên Quốc và Đại Thanh đá nhau nhiều nên luyện thành bản lãnh cắn người. Ví dụ minh chứng điều này đó là những trận đánh thắng lớn quân Pháp tại Bắc Kỳ toàn là quân Hắc Kỳ của Lưu Vĩnh Phúc đạt được. Binh sĩ Đại Nam bất lực, tiêu diểm nhất là Trận Huyện thành Nam Định 320 binh lính bị bảy tay súng Pháp dọa cho đầu hàng… chuyện bi hài.
Nói vậy để thấy được rằng lão tía với tư tưởng hơi bảo thủ tin vào đao kiếm chọn một giáo đầu Thái Bình Thiên Quốc là có ánh mắt. Mình căm thù họ, mình ghét họ nhưng phải mở to mắt để xem họ có gì hay mình phải học. Ở điểm này Diêu thiếu ủng hộ Cán tướng quân.
Cán tướng quân cũng không hàm hồ, giáo đầu luyện quân nhưng hắn luôn luôn chăm chỉ có mặt quân doanh. Một để giữ uy nghiêm, hai để học lén bản lãnh đối phương. Nói chung không biết đối tên giáo đầu Thái Bình Thiên quốc kia có dấu nghề hay không nhưng những gì hắn thể hiện ra đã bị Cán hồ ly học lóm bát phần. Cán tướng quân phấn đấu thì Diêu thiếu nhìn thấy rõ, võ thuật Diêu thiếu đúng là thích hợp cho đặc công mà không phải cho binh sĩ nên hắn tán thành cách làm này.
- Cẩu tử sắp tốt nghiệp rồi, để ta rèn hắn thêm vài ngày nữa sẽ điều qua bên lão tía làm quản tài quân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT