Những khó khăn mà những vị Thái Nguyên đặc sứ gặp phải thì không nằm trong từ điển của Diêu thiếu, tất nhiên cũng có một số nhân vật như Chuẩn tướng Trần Văn Vân được thả ra và đuổi về Thái Nguyên chẳng hạn. Tên này không dẹp trai xuất sắc như Diêu thiếu nhưng tuổi trẻ cao lớn, quanh năm lăn lộn sa trường nên thân hình cực đẹp, lại thêm bộ quân phục Thái Nguyên trên người thì cũng là hết sảy. Cái bí là tên này đánh đông dẹp bắc nhiều quá nên tiếng Đức chỉ biết bập bõm, may mà tiếng anh còn khá nên cũng miễn cưỡng có thể giao lưu.
Tất nhiên kiểu như Trần Văn Vân trong phái đoàn Thái Nguyên ít lắm, chỉ có Lý Chiến đại tá đáp ứng được yêu cầu của các quý cô Tây Âu này mà thôi.
Nói đến tiếp đón Diêu thiếu là quan hệ hoàng gia- hoàng gia nhưng trong buổi tiệc kiêu vũ này thì Wilhelm I cũng cho mời rất nhiều quý tộc tham dự. Nói chung thành phần thì có nhiều nhưng các đại diện phe bảo hoàng chiếm thượng phong. Nói như vậy để có thể thấy rằng dạ tiệc là đông đảo không cách nào hình dung. Các quý cô, tiểu thư quý tộc Đức cực kì hào hứng mà sửa xoạn thật kỹ cho buổi dạ tiệc này. Thông tin một phái đoàn phương xa từ Đông Á với các “tài năng” trẻ tuổi đến Phổ đã có từ lâu. Thời buổi này không có internet, mạng xã hội, phim ảnh thì thứ giải trí duy nhất cho cuộc sống nhàm chán của đám quý tộc cô nương đó chính là dạ hội. Nhưng dạ hội lớn như ngày hôm nay thì thật sự là không có nhiều bao nhiêu.
Quan trọng nhất đó chính là sự tò mò. Các dạ tiệc nội bộ Phổ quốc thì mấy cặp trai gái quý tộc gặp nhau nhiều đến chán ngấy rồi. Dạ tiệc với các nước lân bang thì văn hóa cũng gần như nhau nên không gây quá nhiều tò mò. Nhưng một phái đoàn mắt đen, tóc đen từ Vạn dặm Đông Á xa xôi tới nơi lại là một món ăn lạ đến không thể lạ hơn được nữa. Chính vì lý do này mà các vị khách Đông Á trẻ tuổi kia trong măt các tiểu thư chính là món ăn mới để thay đổi khẩu vị nhàm chán của họ.
Cuối cùng hơn 10 vị Thái Nguyên đặc phái viên vị vây chặt như nêm cối, lúc này thì các vị thể hình thấp hơn 1m7 vẫn được “ưu ái” đều. Quang trọng là phù hợp khẩu vị mà thôi, không phải tất cả các cô gái Châu Âu đều cao lớn cả. Nhưng ưu ái cũng có thứ bậc, lúc này các sĩ quan Thái Nguyên với thể hình vượt trội, body chuẩn không cần chỉnh, lại lấp lánh trong bộ quân phục vừa lạ vừa hiện đại chính là được chào đón hơn cả. Các quan văn Thái Nguyên mặc vest chỉ đành ngậm ngùi kém miếng anh em mà thôi.
Nói cho cùng thì Diêu thiếu mới chính là trọng tâm của buổi dạ tiệc khiêu vũ này, bên cạnh hắn hoa hoa bướm bướm nhiều không thể tả nổi. Tất nhiên cánh tả của hắn là Luise đang lườm lườm cánh hữu. Cánh hữu của Diêu thiếu vậy mà là Marie von Bismarck con gái của thủ tướng nước Phổ.
Maria thấp hơn Luise nhiều, nàng chưa cao đến 1m7 nhưng có vũ khí lợi hại là vòng một đầy đặn đến kinh người, cảm giác nếu úp mặt vào đó một thời gian ngắn có lẽ cũng bị ngạt thở mà chết queo. Bờ mông của nàng vểnh đến độ chiếc váy dạ tiệc nhiều tầng cũng che không có được. Maria có khuôn mặt hơi bầu bĩnh một chút với mái tóc mầu nâu uốn lượn, đôi lông mày sắc nét cộng thêm mầu nâu đập khiến cho gương mặt của Maria có vẻ nổi bật hơn. Một đôi mắ to dẹp với mầu xanh dương đặc hữu của người Đức chiếc mũi cao hơi nhỏ lại mang hơi hớm Á Châu. Chiếc miệng hơi nhỏ xinh luôn cười mỉm lung linh trong ánh đèn pha lê. Nói chung Maria có một vẻ đẹp cuốn hút về mặt sắc giới rất mạnh mẽ, hay nói một cách chuẩn xác đó chính là sexy mặc dù vẫn là ăn mặc không hở hang.
Không biết từ lúc nào Maria đã tiếp cận được Diêu thiếu, cách nói chuyện của nàng rất hài hước và cuốn hút chứ không cứng nhắc như Luise. Phong cách của Maria là lãng mạn cùng mềm mại, có lẽ cô giống với người Pháp nhiều hơn là người Đức vậy. Chính vì điểm này Maria thường là trung tâm của các cuộc dạ tiệc lớn. Luise rất không vui, nàng và Maria là bạn thân của nhau nhưng trươc kia Luise không quan tâm đến việc Maria dành “mối” của mình. Nhưng lần này thì khác, Diêu thiếu là một khoảng khá đặc biệt trong suy nghĩ của Luise lúc này, nàng không muốn hai tay nhường đêm nay Diêu thiếu cho Maria.
Diêu thiếu lúc này cực nhức đầu, vây quang hắn không chỉ có hai cô nàng này mà còn có quá nhiều các oanh oanh yến yên khác, nào là tóc vàng, tóc nâu, tóc hung đỏ cũng có luôn. Cổ áo xẻ thấp ngực tôn đầy, tất cả như đập vào mặt khiến cho Diêu thiếu sắp bội thực đến nơi rồi. Cũng may là bên cạnh Diêu thiếu có hai hung thần canh cửa nên tình hình hỗn loạn bên hắn có vẻ không quá nặng nề.
Trái lại tình hình bên Lý Chiến cùng Trần Văn Vân thì hỗn loạn vô cùng. Hai tên này đều là trẻ tuổi, cao to, quân phục đẹp đẽ cộng thêm chức hàm cực cao khiến cho các cô nương Đức với chủ nghĩa anh hùng được tiêm vào não từ bé trở nên cuồng nhiệt vô cùng. Tại Phổ các sĩ quan luôn được các cô nương, tiểu thư săn đón nhiều hơn là các chính trị gia.
Cũng may cuối cùng vũ nhạc cũng vang lên, các đôi chọn bạn nhảy mà tiến hành khiêu vũ. Cũng chỉ vì phái đoàn Thái Nguyên yêu cầu mà hôm nay buổi dạ vũ tào bộ chương trình có nhiều điệu Waltz trong bố cục.
Không ngờ đến giai điệu vang lên đầu tiên lại là Danse Villageoise của Beethoven. Diêu thiếu dắt tay Maria tiến vào sân khấu đằng sau ánh mắt mất mát của Luise. Không phải Diêu thiếu kén cá chọn canh gì mà đúng là hắn đã hứa sẽ nhảy điệu Waltz đầu tiên cùng Maria. Số cũng phải nói là Luise hôm nay xửa soạn quá tỉ mỉ nên xuất hiện hơi muộn chút khiến cho Maria chiếm mất tiên cơ, chính vì vậy Luise cũng trách không nổi Diêu thiếu mà chỉ có thể trách cô bạn hồ ly của mình mà thôi.
Điệu Waltz lúc này vẫn chỉ là theo nhịp ¾ cổ điển mà thôi, chúng vẫn chưa có các biến tấu như nhịp 2/4, nhịp 6/8 và cả nhịp 5/4. Lúc đầu, điệu nhảy này chỉ có tư thế tay của các vũ công bắt chéo mỗi khi di chuyển, giống tư thế của một số điệu nhảy dân gian khác, nhưng nó đã nhanh chóng cải biến thành một điệu nhảy độc lập với tư thế tay ôm ngang lưng và tay còn lại đưa lên không trung, như những gì chúng ta thấy ở điệu waltz ngày nay.
Giờ đây Diêu thiếu đang đặt một tay kẽ hờ lên chiếc eo thon của Maria mà lướt đi trong điệu nhạc du dương, đây là một bản nhạc dành cho Boston Waltz nên tiết tấu không quá nhanh. Nếu đã là khiêu vũ thì đắm chìm trong khiêu vũ thôi, Diêu thiêu kiếp trước là dự không ít các buổi dạ tiệc kiểu này nên khiêu vũ với hắn là chuyện quá dễ dàng. Phải nói một cách chính xác nhất là đôi nhảy của Diêu thiếu và Maria là đẹp nhất kể cả về thể hình cặp đôi và các động tác xinh đẹp, điêu luyện, tình cảm trên sân khấu. Họ ôm nhau dẫn nhau cùng lướt đi như chốn không người trên sân khấu, họ quên đi tất cả để đầu nhập cho một điệu kiêu vũ hoàn hảo này. Bỗng chốc rất nhiều cặp nhảy dạt ra nhường sân khấu cho hai người, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại Diêu thiếu cùng Maria vẫn đắm chìm trong tiếng nhạc mà ôm nhau bồng bềnh phiêu lãng trong tiếng dương câm réo rắt.
Phải nói người Đức thích hoàn hảo, một điệu nhảy họ cũng cống hiến hết mình cho sự hoàn hảo đó, và Diêu thiếu cùng Maria đang cùng cầm tay nhau phác lên một bức họa hoàn hảo nhất của điệu khiêu vũ Boston Waltz.
Luise thẫn thờ ngơ ngẩn nhìn đôi trai gái trên sân khấu, nàng đang ước gì người con gái trong vòng tay rắn chắc của Diêu thiếu lúc này chính là nàng đấy. Nhưng sự thật phũ phàng là không phải, mà Luise cũng cảm thấy cho dù mình có lên sân khấu lúc này cũng không thể nào làm tốt được như Maria lúc này. Nhìn thấy ánh mắt đắm đuối, tran chứa tình cảm mà Diêu thiếu cùng Maria dành cho nhau thì Luise biết rằng mình không còn cơ hội nữa rồi. Đáng lẽ ra theo như tình trạng thì Luuise sẽ tìm cho mình một bạn nhảy mới, nhưng không hiểu sai hôm nay nàng thấy buổi dạ hội khiêu vũ này quá nhàm chán. Trong lúc ánh mắt mọi người đều hướng về sân khấu thì Luise đứng dậy lặng lẽ đi ra khu vườn cung điện, nàng muốn yên tĩnh một chút mà tránh khỏi nơi ồn ào nhạt nhẽo kia.
- Anh cũng họ Trần vậy cũng là họ hàng cùng hoàng gia Vương Quốc của anh sao?
Lúc này cho dù toàn bộ ánh mắt khắp nơi đang chăm chú nhìn đôi “tình nhân” bạn nhảy trên sân khấu độc diễn nhưng cũng không cản trở các quý cô tò mò hỏi han “bạn nhảy” của mình. Người lên tiếng là một tiểu thư con gái một vị Nam Tước tại FahrLand một vùng đất nhỏ hía bắc Potsdam. Người mà nàng đang hỏi là Chuẩn tướng Trần Văn Vân, lúc này Vân ca cánh tay phỉa rắn chắc đang bị kẹp chạt bởi đôi bàn tay nhỏ của cô gái Tây Đức kia, tất nhiên cánh tay này dàng bị hòa tan dần dần bởi đôi gò bồ đào ngoại cỡ Châu Á đang ép chặt nó.
Cử động cũng không dám cử động mạnh Vân ca đành cứng nhắc nói:
- Không phải, Họ của tôi là do quốc Vương ban tặng theo họ của ngài. Tôi vốn chỉ là nô lệ của Vương gia mà thôi.
Cô gái nghe thấy vậy thì một tay che miệng ngạc nhiên.
- Anh nói gì, anh xuất thân không phải quý tộc, lại được ban họ quý tộc sau đó còn được phong hàm đến chuẩn tướng?
Điều này quả thực là rất khơ xảy ra tại châu âu, quy củ dòng máu quý tộc Châu âu là rất sâm nghiêm, không phải không có các danh nhân xuất thân bình dân nhưng số lượng ấy ít vô cùng. Vân ca nghe vậy vẫn thật thà trả lời.
- Có gì lạ đâu, hiện tại cấp bậc tướng trong quốc gia của tôi gần như hoàn toàn xuất thân là gia nô của quốc Vương. Cô nhìn thấy vị Đại tá kia không, hắn cũng giống như tôi vậy. Ngoài ra em trai tôi là Trần Văn Võ cũng là thiếu tướng, Trần Văn Khảm là trung tá vậy.
Lúc này thì cô gái quý tộc Đức quả thật sốc vô cùng, một nhà đến hai người làm tướng quân, 1 người làm sĩ quan cao cấp. Xuấn thân lại chỉ là bần hàn mà thôi, nhưng bần hàn thì đã sao nói một cách toàn diện thì cái nhà 3 tướng quân này còn mạnh gấp trăm lần cái tước vị Nam tước nhỏ nhoi của Cha nàng. Đây là một điều ngạc nhiên không thể tưởng tượng nổi khiến cho cô gái trẻ này lại càng tò mò.
- Anh chỉ huy bao nhiêu quân đội, vậy nếu như cả nhà anh có lẽ phải chỉ huy cả chục ngàn người nhỉ. Anh đã tham gia những trận nào vậy có thể kể cho tôi nghe không?
Mỹ nữ thích anh hùng, đặc biệt là quốc gia với tinh thần chủ nhĩa anh hùng dân tộc như Đức vậy.
- Tôi hiện tại chưa có chỉ huy đội quân nào cả. Trước đây tôi chỉ huy 10 ngàn người chiến đấu cùng Pháp quốc, nhưng sau đó có một số vấn đề nên tôi hiện nay chưa được phân công công tác mới. Có lẽ sau chuyến đi này về đến quê hương thì tôi sẽ có nhiệm vụ mới. Còn về hiện tại thì 2 em trai của tôi có lẽ chỉ huy 15 ngàn người đi, họ cũng đang chiến đấu cùng người Pháp.
- Ôi sao nhiều binh sĩ như vậy, Anh bị thua trận trong trận chiến với Pháp sao?
Người Đức quá thẳng thắn, cô gái này nghĩ Vân ca thua trận nên mới vị tước đi quân quyền mà chờ điều phối khác. Vân ca cũng không phật ý, nhưng danh dự quân nhân của hắn không thể bị vấy bẩn cho được, vậy ra anh ta không thể không giải thích:
- Không phải, là tôi đã thắng trận, tôi đánh bại người Pháp rất nhiều trận đánh, nhưng vị Hoàng đế nước tôi nghi ngờ lòng trung thành của tôi nên cách chức tôi mà trả về Vương quốc. Vậy nên tôi chưa có cơ hội lãnh binh tiếp.
Thông tin này coi như đầy đủ, nhưng nó chứa đựng quá nhiều lắt léo trong đó khiến cô nàng quý tộc Đức hiểu không nổi.
- Anh là người của Vương Quốc Thái Nguyên, sao anh lại chiến đấu cho Hoàng Đế?
- À thì cô cứ hình dung tôi được Vương Quốc cho Đế quốc mượn dùng để lãnh đạo quân đội Đế quốc chiến tranh cùng người Pháp đi.
Đây là cách giải thích ngắn gọn, dễ hiểu nhất mà Vân ca có thể hình dung ra được.
- Anh có thể kể cho tôi về các chiến công của anh không.
Người con gái Đức hai mắt long lanh tỏa sáng nhìn chằm chặp vào Vân ca.
- Được nhưng mà dài lắm, khi nào có thời gian tôi kể cô nghe…
Vân ca cũng nhiệt tình đồng ý, với quân nhân thì mỗi chiến công là một niềm tự hào của họ. Họ muốn nói về chúng như không phải khoe khoang mà như để ôn lại kỉ niệm máu, lửa và nước mắt mà thôi.
- Chúng ta có thời gian mà… đi theo em…
Cô gái Đức bỗng nhiên kéo lấy cánh tay Vân ca mà rẽ đoàn người tách đi, hướng nàng đi tới là lầu hai với rất nhiều căn phòng trống. Đây là đặc điểm của dạ tiệc khiêu vũ rồi. Vân ca cũng ngờ nghệc mà đi theo sau ánh mắt tiếc nuối của bao nhiêu cô nương khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT