Chẳng mấy chốc đã gần ba tiếng, trong căn phòng kín Lys vẫn đang chăm chú ngồi nhìn màn hình máy tính, cậu đã thoát diễn đàn từ lâu.
"Một món vũ khí lv30 lục, chỉ số bình thường, đã có thể bán với giá 50 đồng Đại Việt!" Lys tính toán, cậu đang xem một trang web chợ mua bán vật phẩm trong trò chơi. Tất cả mọi thứ đều được hiện đại, nếu kiếm được đồ bạn có thể rao bán rực tiếp trong game hoặc đăng lên trang thương mại trên web. Tương tự, người có nhu cầu mua item có thể dễ dàng đăng yêu cầu trên web mà không cần tốn quá nhiều công sức đi săn lùng trên khắp các hội nhóm, diễn đàn như xưa.
Cùng với trò chơi thực tế ảo được phát triển là vô số dịch vụ đi kèm như du lịch trong game, các thương hội, các chương trình truyền hình,… Chợ thương mại trực tuyến cũng là một trong số các dịch vụ mới hình thành.
Lys quay người, ánh mắt lộ ra vẻ quyết tâm.
"Mình sẽ kiếm thật nhiều tiền từ trò chơi!"
Chưa kịp để khí thế lên đến đỉnh điểm thì bài nhạc chuông mới đã vang lên.
"Bảy hai chính là biển xe Vũng Tàu
Chín mươi Hà Nam, Chín Tư Bạc Liêu
Mười ba, chín tám hai số Bắc Giang
Quảng Bình bảy ba nhé người
Sài Gòn là số đầu năm…"
Lys vội bắt máy.
"Anh Long ơi mở cửa cho em với, chuông nó bị hỏng rồi >.< "
"Nhỏ về rồi." Lys nghiêm mặt, dù chưa gặp lần nào nhưng Lys đã coi Như là em gái mình. Cậu nhìn đồng hồ, kim đã nhích rất gần đến bảy giờ tối trong khi cô hẹn sẽ về lúc năm giờ.
Lys chỉnh lại mái tóc cho gọn gàng, cậu bước ra ngoài, dẫm lên đám cỏ dại làm chúng kêu lạo xạo. Khu vườn lúc này đã chìm trong bóng tối lạnh lẽo của mùa đông, chỉ có đôi chỗ, qua khung cửa kính, ánh sáng từ bóng đèn huỳnh quang hắt ra mờ mờ.
"Hi anh" Dưới ánh đèn đường Lys thấy một nhỏ da trắng, tóc bồng bềnh, trang điểm hơi đậm đã đứng đợi ở trước cổng.
"Trông như lớn hơn mình vài tuổi ấy." Lys nghĩ thầm, Như rất xinh, nhưng cách trang điểm và nét mặt, khiến nhỏ trông như đang cố gắng cho mọi người thấy mình-là-dân-ăn-chơi.
"Đây là bạn em." Như đưa tay giới thiệu một chàng trai đứng cạnh mình, trông có vẻ sành điệu.
Nhưng chưa kịp để Lys nói thêm điều gì Như đã run lên, ôm lấy hai vai.
"Trời lạnh quá, em vô trước đã, anh dẫn cậu ấy vô phòng khách hộ em nha nha."
"Chào anh, em là Tuấn, bạn của Như." Cậu trai cười máy móc, đưa tay ra đợi Lys bắt.
Lys đứng im nhìn Tuấn.
"Cậu đang làm gì."
"À, học sinh anh."
"Quan hệ của cậu với Như là thế nào."
"Ơ… Chắc là bạn thân đó anh."
Lys nhìn quanh, cậu tìm thấy một tấm tôn dựng bên tường. Tấm tôn chỉ lớn tầm một quyển vở chín sáu trang.
"Cậu thử dùng lực bẻ miếng tôn này cho anh xem." Lys đưa nó cho Tuấn.
"Hả, à, ok anh." Tuấn cẩn thận nhận lấy miếng tôn, cậu lo lắng bị đứt tay nếu sơ sẩy.
"Ông này định giảng đạo đức hay làm gì đây hả?" Tuấn suy nghĩ, nhưng cậu vẫn đưa tay ra sức uốn lấy tấm tôn để bẻ nó, điều không thể với một cậu quý tử lười vận động.
"Khó lắm đúng không."
"Đưa nó cho anh." Lys cầm lấy miếng tôn, ngả lưng vào tường rồi nhìn sang Tuấn, hai bàn tay từ từ siết lại.
Trước sự kinh ngạc của Tuấn, tấm tôn dần bị Lys nhẹ nhàng vo tròn, nghe tiếng tôn bị bẻ nát kêu lên chói tai khiến Tuần rùng mình. Thế nhưng chưa hết, Lys cảm thấy chưa đủ, cậu siết mạnh tay thêm một chút, từng lớp bột nghiền nát được cậu thả xuống, chúng bị gió cuốn ào đi nhanh chóng, không còn thấy sót lại chút vết tích của tấm tôn vừa nãy.
"Mày thấy rõ rồi ha. Mày mà dám chạm đến em tao, dù chỉ một chút thì sẽ chịu số phận như vậy, ha." Lys nhìn thẳng vào Tuấn, lúc này đang dùng ánh mắt sợ hãi nhìn cậu.
"Dạ, dạ em biết rồi ạ." Tuấn ngoan hơn hẳn.
"Cút!"
Tuấn đâu dám chần chừ, cậu ta vội lảo đảo bỏ chạy trước nụ cười hung ác của Lys.
Lời tác giả: Bài nhạc là biển số xe các tỉnh nhá các đồng hữu, nghe một hồi là thuộc luôn =)))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT