Hiểu Đồng cẩn thận đánh giá trước mặt nam nhân đẹp trai này.

Đối phương tựa hồ biết nàng rõ như lòng bàn tay, mà nàng lại ngay cả đối phương tên gọi cũng không có biết.

Lăng Thiên cũng không có đi trả lời nàng câu hỏi, hắn cúi đầu nhìn trên cánh tay vết cắn còn đang thấm ra máu tươi, lấn nữa ngẩng đầu lên vẫn luôn giữ trên mặt nụ cười không thấy nữa thay vào đó là cặp kia đầy tà khí đôi mắt.

" Dám đã thương ta người cũng không nhiều,ngươi bản lĩnh cũng rất lớn! Bản công tử tay không phải ai cũng có thể cắn, ngươi, ta nhất định phải có được".

Hiểu Đồng bị hắn như vậy tà khí cặp mắt nhìn đã không được tự nhiên, nghe hắn nói càng là sau lưng có chút phát lạnh.

Nhưng bây giờ quan trọng nhất, vẫn là hắn thân phận trân thật cùng mục đích thật sự.

" Ngươi đến cùng là ai? Tại sao phải như vậy đùa nghịch ta cái này một cô gái yếu ớt".

Lăng Thiên lần nữa đi đến bên cạnh nàng, gặp Hiểu Đông đề phòng lùi lại chính là bắt lấy tay nàng ép sát vào tường.

Hiểu Đồng bị hắn dồn vào tường như thế tức giận, bình tĩnh trên mặt cũng không còn:" Ngươi bệnh tâm thần sao! Thả ta ra".

" Đúng là hoa hồng có gai a,rất hấp dẫn, không trách hắn như vậy thích ngươi, còn muốn dẫn về nhà đây! Vừa vặn, bổn công tử cũng rất thích cá tính nữ nhân, ngươi chắc chắn là của ta" Lăng Thiên trong mắt tất cả đều là ý lạnh, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười, làm cho người ta một cảm giác hắn là cái người không dễ trọc.

Hiểu Đồng bị hắn bắt chặt cổ tay, ép sát vào tường đau nhức, lại kiên cường chống lấy cũng chưa có lên tiếng.

Nàng phát hiện ra trong lời nói của hắn một tin tức, não bộ hoạt động liền đoán được một ít:" Ngươi cùng Lăng Khiên là như nào quan hệ".

Lăng Thiên ngạc nhiên, nàng từ trong hắn lời nói vài câu liền đã đoán ra được hắn thân phận, kinh ngạc sau khi hắn lại tà tà cười:" Bây giờ bình hoa chẳng nhẽ đều học thông minh như vậy, hiếm thấy đây! Nhưng ngươi xem chúng ta đang bầu không khí thân mật như vậy cũng không nên nói làm người không thoải mái cái tên kia, phá hỏng bản công tử nhã hứng".

Hiểu Đồng cũng không có dám chắc những gì mình nghĩ là sự thật chỉ mong nói ra tên Lăng Khiên có thể chấn nhiếp một chút hắn nhưng không ngờ lại bị nàng đoán chúng rồi.

Hiểu Đồng có gắng tránh thoát hắn tay thời điểm, Lăng Thiên chẳng những không có buông tay ra, ngược lại nắm chặt lấy hai tay của nàng,cả ngươi hắn áp sát đến thân thể của nàng.

" Bảo bối ở đây có thể có chút bất tiện,nhưng ngươi cũng không cần quá no, sẽ không có ai đến quấy rối chúng ta chuyện tốt".

" Ngươi đây là thích tư thế nào a! Nhìn ngươi như thế có tính tình chắc hẳn là thích chủ động,nếu không ngươi chính là bên trên như thế nào đây".

Hiểu Đồng chính bị hắn chế trụ hai cánh tay, không thể cử động chỉ có thể mặt lạnh lấy giương mắt nhìn hắn.

Trên cổ tay xiết chặt truyền đến đau đớn kịch liệt, để cho nàng trán rịn ra mồ hôi, sắc mặt cũng ngày càng tái nhợt.

Hiểu Đồng không ngờ nam nhân này có như vậy một tấm gương mặt đủ đủ điên đảo chúng sinh lại có nội tâm như vậy biến thái,không bình thường.

Nàng nhịn xuống cơ thể kịch liệt truyền đến đau nhức cắn răng quật cường chính là nâng lên giày cao gót hướng hắn chân giẫm một cái.

Lăng Thiên không có chuẩn bị, cũng không nghĩ nàng chính là mạnh mẽ như vậy chống cự bị nàng giầm đến đau điếng người.

Nhưng hắn cũng không phải người bình thường, hắn cái này từ bé đã theo Lăng Khiên cùng một chỗ đánh lộn, lại còn là bị đánh đến rất thảm, đau đớn với người khác có lẽ là khó chịu đựng nhưng với hắn lại cũng không có quá lớn vấn đề, cú giẫm của nàng mang đến cho hắn càng nhiều là phẫn nộ cùng chinh phục con mồi gặp phản kháng mang đến hưng phấn.

Hắn đã rất lâu cũng không có gặp phải như vậy cương liệt cùng hấp dẫn con mồi rồi.

Khoe miệng hắn nộ ra nụ cười tàn nhẫn, nhìn Hiểu Đồng ướt át sung mãn môi đỏ,vừa muốn cúi đầu cắn nên căn phòng cửa vào liền bị "Phanh" một tiếng đá văng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play