Ánh mắt của Kudou Retsu có điểm đục ngầu quét qua, khiến cho Mayumi ba người cảm giác được một đợt áp lực đè nặng lên vai.
Nếu như nói ban nãy Hitomi là một tòa cao phong xa xa cô độc khó mà tới gần, thì Kudou Retsu giống như là sừng sững một tòa núi lớn đè ép lên tâm lý từng người.
Đây chính là thượng vị khí thế, cho dù là lơ đãng cử chỉ cũng làm cho cấp dưới cảm thấy nặng nề.
“Ba vị tiểu thư làm ơn nói cặn kẽ chi tiết đầu đuôi câu chuyện cho lão già này được không…?!” - Kudou Retsu hòa ái hỏi.
“Vâng…!”
Mayumi làm đại diện, đứng ra trình bày tất cả cho vị ma pháp giới đại thụ này.
Bao gồm việc tuyết tai bất ngờ xảy ra, cho đến lúc Hitomi đứng ra dùng sức mạnh kết hợp với ma pháp của bọn họ ngăn cản.
“Khoan đã...Ý của Mayumi -san nói, người kia, chỉ là vận dụng sức mạnh thuần túy…(~?~)...?!”
Mayumi gật gật đầu đáp, “Thưa đúng...(`・ω・´), !”
“Xem chừng mọi thứ rắc rồi rồi đây…(~.~)!” - Kudou Retsu chặc lưỡi vài cái, “Còn điều gì nữa, xin kể hết cho ta biết!”
Mayumi nhìn quanh, tiến lại gần thấp giọng nói với Kudou Retsu, có thể cô ý thức được, vấn đề này không nên quá mức lộ liễu, đề phong bị hữu tâm nhân nghe lén.
Sắc mặt của ông lão sau khi nghe Mayumi kể xong, mặc dù vẫn còn nguyên bộ dáng bình thản, nhưng hai hàng lông mi dài cong cong cùng với nếp nhăn trên trán hằn sâu đã lộ rõ, nội tâm của ông ta, cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
“Kudou - sama…!” - Một cái giống như người hầu chạy đến thì thầm bên tai ông lão, chỉ thấy ông hơi nhúc nhắc một chút, tỏ vẻ đồng ý, lại quay sang Mayumi đám người bình hòa nói, “Cảm ơn đã phối hợp ba vị tiểu thư...Các vị có thể ra về được rồi!”
“Chào ngài!”
Mayumi, Mari và Azusa đồng loạt khom người, kính cẩn rời đi.
Còn riêng một mình Kudou Retsu, đôi mắt đông ngầu nhìn về phía núi Phú Sĩ như muốn xuyên thấu bí mật ẩn giấu dưới lòng đất kia, trong đầu ông chợt xẹt qua vài ký ức khó quên, chợt lẩm bẩm, “Người kia về rồi a...Không biết cậu sẽ tác động lên hồ nước gợn sóng này thế nào đâu…”
Ông biết lớn như thế này sự tình, gần như không tài nào che dấu được.
Chỉ là, thần bí lữ khách, thật sự là người đó sao.
“Dawn Knight!”
…
Hitomi không hề biết được, mạch nước ngầm đã bắt đầu cuồn cuộn phun trào xung quanh mình. Dẫu có biết đi chăng nữa, Hitomi cũng sẽ không quan tâm.
Thực lực, mới là chí thượng.
Tiền tài, danh vọng, quyền lợi...Rốt cuộc, cần đầy đủ tương ứng lực lượng mới sở hữu được.
Hitomi trước giờ không e ngại bất kì khiêu chiến nào.
...
Kể từ khi tách ra đám Mayumi, cậu liền biến đổi trở về khuôn mặt lúc đầu, đồng thời thi triển Từ Trường Phòng Hộ bổ sung Ma Cấm Lĩnh Vực. Ở một cái ma pháp kết hợp hắc khoa học kỹ thuật như vậy, nếu không cẩn thận thì đến lúc bị địch nhân bao vây còn chẳng biết đâu.
Vùi mình trong tuyết độ hồi lâu, Hitomi rốt cuộc đi tới thành phố Fuchuu. Tòa này trùng kiến đằng sau cổ kính Tokyo cũ vẫn mang đậm hương vị của riêng nó.
Hitomi cân nhắc hồi lâu, quyết định không đi đến đền Kyuuchou.
Bởi vì cậu thực sự không muốn làm phiền bọn họ, sau cùng biến mất mười mấy năm, bây giờ xuất hiện lại xin tá túc giống như lần đầu gặp mặt, nói sao cũng thấy kì quặc.
Mà thứ hai lý do, là cậu không định mạo hiểm bại lộ thân phận.
Trước đấy để lộ ngoại hiệu D.K cùng với sức mạnh thể chất, Hitomi tin tưởng cơ quan quốc gia rất nhanh sẽ tra ra cậu là ai. Lúc này tiến đến đền Kyuuchou, thực là quá mức trùng hợp, dễ khiến người hoài nghi.
Huống hồ gì, một người rời đi mười mấy năm, xuất hiện cùng lúc với Dawn Knight, chỉ cần hữu tâm chú ý liền biết điểm ngờ vực.
Bên cạnh đó, cậu cũng không quên thân phận thật sự của Kokonoe Yakumo đại sư. Làm huyền thoại nhẫn thuật đại sư, kỹ năng cách đấu và Taijutsu được coi là đỉnh phong của thế giới này, trong tay của trụ trì chắc chắn không thể nào thiếu tình báo, Hitomi sẽ không liều lĩnh như vậy.
[Rốt cuộc...Chỉ còn duy nhất lựa chọn…(-.-)!]
Hitomi còn giữ lại một tấm chứng minh nhân dân duy nhất tại ở chùa Kyuchou do Shiba Tatsuya làm hộ.
Lôi ra cũ kỹ tấm thẻ, Hitomi không nhịn được bật cười, khuôn mặt ngày đó của cậu, so với bây giờ kì thực chả chênh lệch bao nhiêu, nếu mang đi kiểm tra, không đi hù chết một đám người mới lạ.
Mà phải công nhận một điều rằng, thằng nhóc Shiba Tatsuya quả thực rất năng nổ, cái gì gần như nó cũng biết.
[Nhưng để vầy cũng không ổn...Chung quy lại, vẫn cần sửa chữa một chút…]
[Cơ mà trước hết, tìm hiểu bây giờ đang là năm mấy...Chênh lệch thời gian chỉ mong không lớn đi…(._.)!]
Nhưng là ước mơ nhỏ bé của Hitomi, ngay tại thời điểm hỏi thăm bên đường bán nước một bà cụ, liền vỡ mộng.
Cậu vừa đi vừa thì thào, trong mắt lóe lên khó chịu thần sắc, “Vậy mà qua mười hai năm rồi...Anh hùng thế giới mới được có vài tháng mà thôi…(0~0)!”
Mười hai năm, đối với sở hữu năng lực xuyên qua các thế giới khác nhau Hitomi, quả thật không cách nào cảm nhận được.
Có điều, nếu xem cậu thành một cư dân ở thế giới này, thì mười hai năm, là một khoảng thời gian rất dài.
Phi thường dài.
Hitomi còn nhớ, năm đó Shiba Tatsuya chỉ mới cao đến đầu eo của cậu, Dakai, Yamata đám tăng lữ vẫn còn trẻ măng, so với cậu chỉ lớn hơn một ít.
Thế sự vô thường a!
Hitomi thầm than trong bụng, chung quy, cậu là người, không phải là thần, có những việc nằm ngoài tầm tay, chỉ đành để thuận tự nhiên.
Vả lại, vấn đề này là tốt hay xấu, ai có thể nói trước được đâu.
Kuro trong đầu tại giao lưu và an ủi Hitomi. Thuận tiện, cậu tiêu hao một ít Nguyên Điểm năng lượng, sửa chữa chứng minh nhân dân bên trên thông tin, đổi thành một cái mười tám tuổi chàng trai, mặt khác số liệu đều giữ nguyên.
Cất đi thân phận chứng minh của mình, Hitomi rảo bước đi trên con đường mòn nhỏ hẹp xem xét xung quanh liền gọi một chiếc taxi.
Trời còn đang âm u, có mưa phùn rả rích, cậu cũng không thích tản bộ dưới tiết trời thế này.
Có Nguyên Điểm tồn kho, cộng thêm chút tiền mang ra từ anh hùng thế giới, mặc dù là hai cái khác biệt tinh cầu, nhưng đều là Nhật Bản, đồng tiền giá trị không ngờ vẫn giữ nguyên.
Hỏi thăm tài xế những nơi đang cho thuê nhà các kiểu, Hitomi lượn vài vòng rốt cuộc chọn xong một căn hộ ưng ý.
Nhà không khang trang, hơi cũ kỹ, đồng thời diện tích khá nhỏ hẹp và có duy nhất một tầng lầu.
Địa điểm thì cách đền Kyuuchou vài con phố, thuận tiện nhất là nó nằm khá gần thư viện của Fuuchu và học viện Đệ Nhất, phù hợp với nguyện vọng đi tham quan thành phố biến đổi sau mười hai năm xa cách của Hitomi.
Thanh toán trót lọt toàn bộ tiền nong cho một năm trú ngụ, Hitomi dọn vào bên trong.
Mặc dù đơn sơ, toàn bộ chỉ hai mươi mét vuông có hơn, tách làm hai gian nhỏ, một gian là phòng bếp, ăn và uống, bao gồm khu vực đi vệ sinh. Gian còn lại là phòng ngủ của Hitomi.
Đầu tiên cậu xem xét một chút gian phòng ngủ, chỉnh giữa trải một tấm thảm Tatami màu xanh thẫm đã đã phai nhạt, thậm chí nhìn thấy được rất nhiều vết rách và vệt xước trải dài bên trên.
Tất cả, chỉ chừng đó.
Hitomi cảm giác mình dường như trở về lại thời kì xa xưa nghèo khó tại viện mồ côi.
Nhưng lần này khác biệt, cậu đã lớn, và bên cạnh, cũng không còn bạn bè để se chia niềm vui hay nỗi buồn.
Điều làm Hitomi hài lòng nhất, chính là chủ nhà không phải một kẻ vô tâm. Chí ít chăn mền đều cho cậu giặt giũ thơm tho, sạch sẽ, trong phòng thỉnh thoảng toát ra từng làn hương dịu nhẹ khiến người khoan khoái dễ chịu.
Phòng bếp cũng tương tự, Hitomi so sánh ra, có vẻ còn thiếu thốn hơn.
Phòng ngủ thì một tấm mền, một tấm chăn, chẳng cần bàn cãi, nhưng bếp gì mà chén đũa đều không, độc duy nhất một cái bếp ga cũ lơ cũ lắc, Hitomi sợ rằng bật lửa lên cũng là nan giải sự tình.
[Oni-sannn...Đừng bận tâm quá...Ngay mai anh mua thêm đồ về tân trang là ổn…^0^]
Trong đầu giọng nói nhí nhảnh của Kuro vang lên, xoa dịu bớt tâm trạng căng thẳng của Hitomi.
Dù gì thì cậu cũng không phải hoàn toàn cô độc giờ khắc này.
Hitomi hơi mỉm cười, ngả mình vào tấm thảm, thả lỏng thân thể từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.
Ma pháp thế giới, ta trở lại a!
P/S: Nền một chút
~~~ Mahouka no Rettousei~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT