Tối hôm nay, trăng tròn sáng rõ, mây đen không che, gió mát hiu hiu.

Tại mở cửa sổ phòng nhỏ, chuông đồng hồ điểm mười một giờ, trước cửa phòng Hitomi một cái bóng rón rén tới gần, ngập ngừng đưa tay lên thành cửa gõ nhẽ và gọi: “Nè, Hitomi...Tớ tới rồi đây…!”

Bên trong im phăng phắc không một tiếng động, chợt nghe tiếng kêu “cách” nho nhỏ, cửa phòng hé mở.

Hitomi nửa cái đầu thò ra, đảo mắt xung quanh thấp giọng hỏi, “Ổn cả chứ…(o,o)!?”

“Ừmmm…●﹏●...Ba mẹ ngủ hết rùi...!”

“Lúc nãy thiệt tình làm người ta hết hồn…(-.-)!”

Momo nhỏ tiếng đáp lời rồi nhón chân bước vào.

Ban đầu đi chơi về, vốn dĩ chỉ là bình thường cơm tối, không ngờ ông bà Shigeo lại nói một câu khiến cho hai đứa nó điêu đứng, đến giờ vẫn còn cảm giác bị bắt tại trận.

Momo và Hitomi đối mắt, hiểu ý nhanh chóng khép cửa, lại dỏng một tai áp sát nghe ngóng bên ngoài.

Kì thực thì cũng không cần thiết vì từ trường lĩnh vực mở ra cũng đủ để cậu cảm nhận vị trí từng người trong gian nhà.

Cơ mà, thế này đúng là kích thích thật.

Dư vị so với ngày thường khác hẳn, giống như hai đứa nhỏ đang trong thời kì yêu đương nóng bỏng lại sợ bị phụ huynh bắt gặp vậy.

Cảm giác kì lạ làm cho Hitomi và Momo nội tâm một mảnh nhảy nhót, tim đều muốn đập bình bịch một mảnh.

Giả như ông bà Yaoyozoru lên kiểm tra đúng ngay hiện tại, có lẽ Hitomi chỉ có thể ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách thôi.

Nhưng chắc cũng không tới mức đó đâu, nhìn qua thì hai người bọn họ cũng ngủ rồi.

Hitomi thầm nghĩ ngợi, lại nghe Momo nói, “Hitomi -kun...Tiếp theo cậu có định…(0 0)!”

Hiển nhiên là cô bé đang rất tò mò về cái gọi là bí mật mà bạn trai mình ẩn dấu.

Nhưng nóng bỏng thân thể kết hợp với bộ áo ngủ mỏng manh mà cô nàng đang mặc, phía trước cầu tuyết căng phồng lên, quả thật khiến Hitomi có chút mất tập trung, định lực cao ngất ngưỡng vậy mà có dấu hiệu lung lay.

“Khụ...Khục…!”

Cậu ho hai tiếng, cố gắng phân tán đi sự chú ý của bản thân, khuôn mặt bỗng chốc trở nên nghiêm trang vô cùng, nhìn Momo và nói:

“Trước khi bàn về vấn đề kia, tớ muốn hỏi một chút, Momo -chan...Cậu có tin rằng ngoài trái đất, vẫn còn những hành tinh khác có sự sống không…(._.)?!”

“Ủa...Cái đó không phải thế giới vẫn đang nghiên cứu sao...Hiện tại thì chưa phát hiện ra…” - Momo thể hiện học bá kiến thức, trả lời ngay, nhưng rồi dường như nhận ra điều gì, cô bé trợn tròn mắt kêu lên, “Hitomi -kun… Đừng nói với tớ, bí mật của cậu, là phát hiện sự sống ngoài hành tinh nhé...⊙▃⊙…???”

THấy điệu bộ non nóng của cô nàng, Hitomi ác thú vị đáp, “Cậu đoán xem nào...Học sinh xuất sắc Yaoyozoru Momo...(∪ ◡ ∪)!”

“Hứ...Đáng ghét...Mau nói đi...iiii...(• ε •)!” - Momo một mặt nũng nịu kéo tay áo Hitomi, một bên vặn hông “đe dọa”.

Hiển nhiên chiêu thức này đã được cô bé “sử dụng” nhuần nhuyễn…[Mà hình như đứa con gái nào cũng xài trò này cả…(-.-)...]

“Nói đúng ra...Không phải là người ngoài hành tinh như cậu nghĩ đâu...Mà là một cái còn cao cấp hơn nữa...Vũ trụ song song, cậu có thể gọi là bình hành vũ trụ cũng được…!”

“Năng lực của tớ...Mọi người vẫn cứ nghĩ là đa năng đúng chứ...Từ bay, chạy nhanh, siêu sức mạnh...Vân vân, nhìn qua chẳng khác gì All Might...Tuy nhiên thực tế, một phần trong bộ phận sức mạnh của tớ, đến từ một thế giới song song…(~.~)!”

Hitomi vừa nói vừa quan sát phản ứng của Momo, cô bé không có bất kì hành động quá khích gì, chỉ là hai con người trợn to đầy kinh ngạc.

Hitomi thấy thế cũng yên tâm nói tiếp, “Cách đây vài tháng, tớ phát hiện ra, mình có thể đi xuyên qua bình hành vũ trụ, đến một cái địa cầu khác biệt...Nhân loại trên đó vóc dáng tương tự như chúng ta, các cấp bậc vũ khí chiến lược thậm chí giống nhau rất nhiều, có điều hệ thống sức mạnh lại hoàn toàn đối lập…”

“Ở thế giới trước đây tớ du hành, thứ sức mạnh phổ cập ấy, được gọi là ma pháp...(`・ω・´)!”

“Ma pháp...ಠ▃ಠ…?!” - Lần này thì Momo có chút không giữ được bình tĩnh, mở miệng hỏi ngay, “Cậu nói là ma thuật...Cái chủng loại kia trong hoạt hình và phim ảnh sao…(v.V)..., hình như bình thường người ta vẫn biểu diễn đầy đó thôi…(?.?)...”

“Không hẳn...Ma pháp nhé...Không phải ma thuật đâu…(~,~)!”

Hitomi nhẹ nhàng chỉnh lại câu văn của cô nhóc.

“Ma pháp của thế giới kia, đã tự thành một hệ thống hoàn chỉnh, có cả trường dạy pháp thuật, lý thuyết cùng với giao lưu thực tập, không khác gì anh hùng chúng ta cả…?”

“Sức công phá của ma pháp đó so với quirk còn muốn ghê gớm nhiều lắm...Theo tớ được biết, đỉnh cảo nhất sức mạnh của họ, đã có thể tương đương với hạch đạn rồi...Mà lại, trên thế giới nắm giữ năng lực như vầy cũng không ít…!”

“Đạn hạt nhân...Thiệt á...מּ_מּ?!” 

Momo hơi rùng mình khi nghe Hitomi nói. 

Phải biết, đạn hạt nhân, chính là diệt quốc biểu tượng, cao cấp hơn đạt hạt nhân, bom Hydro, càng có thể phá hủy tinh cầu.

Ngay cả lần trước chính nghĩa và hắc ám chiến đấu, All Might và All For One, cấp bậc phá hoại khó khăn lắm mới vượt qua ngưỡng năng lượng của sơ cấp hạch đạn một chút, không chút nghi ngờ tiến nhập sử sách thời đại.

Vậy mà Hitomi nói ra, bên kia song song vũ trụ địa cậu, nhân loại đã dễ dàng nắm được hủy thiên diệt địa sức mạnh, lại còn tập trung trong tay một người, mấu chốt là số lượng không hề ít.

Momo lo lắng, bởi vì Hitomi chắc chắn sẽ không nói dối cô, như thế thì thế giới đó, thật sự rất nguy hiểm.

Dù Hitomi mạnh mẽ gần như vô đối, nhưng hạch đạn uy lực, luôn luôn là một cấm kỵ.

“Đừng lo lắng thái quá…(^.^)...!”- Hitomi cười cười xoa đầu cô bé, “Bất kì thế giới nào đã có được hoàn chỉnh phổ cập hệ thống như vậy, đều có được tương quan bộ ngành và khả năng đủ để áp chế các nhân tố gây nhiễu loạn đến hòa bình nhân loại...Dĩ nhiên là không phải lúc nào cũng an toàn, giống như xã hội anh hùng của chúng ta đấy...Cứ phải chiến đấu liên miên thôi…!”

“Với lại, sức mạnh của mình, còn chưa có ai có thể dồn ép mình vào tuyệt cảnh cả!”

Nếu Momo biết được một chuỗi “ chiến tích” mà bạn trai cô đã làm ở thế giới kia, ắt hẳn là sẽ không bận tâm âu lo.

Momo ngúc ngắc đầu nhỏ, cũng không nhắc thêm về chủ đề này nữa mà xoay sang một câu hỏi khác...

“...Thế giới mà cậu nói đó, một trăm phần trăm nhân loại đều là ma pháp sư sao…(0,0)?!”

“Phụ thuộc thiên phú nữa...Thế giới chúng ta tồn tại rất nhiều bình dân vô năng...Mà bên kia cũng thế, ma pháp tuy là phổ cập, nhưng trong hàng trăm ngàn người, thì vẫn có kẻ trời sinh khuyết tật phương diện về ma pháp, tương tự, sẽ có người là thiên tài trong lĩnh vực này...Mọi chuyện, không thể nào hoàn mỹ như chúng ta mong muốn (-.-)!”

“Giảng giải hoài không có chứng cứ...Để mình chứng minh cho cậu thấy…!”

Hitomi duỗi ra bàn tay phải, tập trung cao độ, hiển hóa chuỗi Psion từ vô hình thành hữu hình.

Tức thì ánh sáng từ tay cậu chiếu rọi cả căn phòng, “Weight Type Magic- Ma Thuật Trong Lượng!”, Hitomi nạt một tiếng, cách họ hai bước chân ghế gỗ, đột nhiên lung lay rồi từ từ bay lên khỏi mặt đất.

“Đây là một loại phổ thông nhất ma pháp, giúp tăng hoặc giảm trọng lượng đối với vật thi triển...Nếu áp dụng lên bản thân tại chiến đấu, cậu thấy sao…!”

“Tất nhiên là đập đối thủ không kịp trở tay!” - Momo không chút nghĩ ngợi đáp ngay.

Câu hỏi quá đơn giản.

Tại tấn công lúc, tốc độ tăng lên đột ngột, khi va chạm, thể trọng tăng thêm một bậc, một cộng một uy lực, chắc chắn phải lớn hơn hai.

Hitomi không dừng lại, mà tiếp tục biểu diễn những loại ma thuật cậu đang sở hữu, đương nhiên là cơ sở thấp nhất ma pháp.

Công dụng của một loạt các ma thuật này phối hợp, thậm chí người bình thường có thể so với thuần thục sử dụng quirk bậc trung anh hùng chuyên còn muốn nhỉnh hơn vài phần.

“Cậu thấy anh hùng chúng ta liệu có thể học tập ma pháp được không...(●´ω`●)?!”

Momo hỏi, ánh mắt đầy vẻ mong đợi.

Dẫu sao thì, ước mơ trở thành anh hùng của cô bé, đều dựa trên năng lực của bản thân.

Mà nay Hitomi lại đem ra một loại khác biệt hoàn toàn hệ thống sức mạnh, còn liên quan đến ma pháp lĩnh vực thần bí này, làm siêu cấp học sinh ưu tú Momo, chắc chắn không thể phớt lờ được.

“Hiện tại thì chưa có cách, Momo à...⊙︿⊙…!” - Hitomi lắc đầu cười khổ.

Cậu cướp trước lời cô bé, nhanh chân giải thích, “Vũ trụ đều có quy tắc riêng của chính nó...Bình hành vũ trụ cũng vậy…!”

“Tại thế giới của tụi mình, siêu năng lực là phổ biến...Thế nhưng bên kia không có, hoặc là rất ít, bởi vì quy tắc đã hạn chế, cậu cứ tưởng tượng nó giống như là là lửa phải nóng, băng phải lạnh vậy…!”

“Đổi ngược lại thì ma pháp ở thế giới chúng ta, không cách nào thi triển, nguyên nhân là do hạt Psion không xuất hiện ở đây…!”

Hitomi mở lòng bàn tay, khẽ động đậy ý niệm, tức thì một cái mô hình kết cấu phát động thuật thức cỡ nhỏ dần hình thành.

“Những hạt lấp lóe này, gọi là Psion...Nó là hạt cơ bản nhất để cấu thành nên mọi ma pháp…!”

“Thế giới anh hùng, có lẽ có, có lẽ không...Nhưng con người chưa tìm được cách khai phát nó, bởi vậy, muốn thi triển ma pháp là vô kế khả thi...Bởi vì năng lực đặc thù xuyên qua không gian, nên thể chất của tớ ủng có nhất định đặc biệt tính chất, do đó mới phát huy được các sức mạnh khác nhau, nhưng người khác chỉ sợ không thể...^( ‘-’)^!”

Momo có chút hụt hẫng ngồi xuống.

Hi vọng trở thành ma pháp thiếu nữ của cô, tựa hồ rất khó để thực hiện.

P/S: Ta hỏi mn, muốn cảnh nóng tới đâu:)) (có giới hạn chứ không ôm bom thì khổ lắm.../lenlut)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play