Mọi người đứng khỏi ghế, chuẩn bị rời đi cuộc họp, bỗng nhiên Aizawa giơ tay lên, cất tiếng nói:
“Night Eyes, tôi có thể hỏi anh một vấn đề được không?”
"Ừm!"
“Tôi không rõ năng lực của anh chính xác vận hành như thế nào…Tuy nhiên, nếu anh có thể nhìn trước tương lai, thì đáng lý anh nên nhìn tương lai tụi tôi, cứ chăm chăm mù mờ hành động như vậy, chẳng phải thiếu tính logic quá sao…(0~0)?!”
“Khả năng của tôi, một khi kích hoạt, sẽ có hai mươi bốn giờ cool-down, sau thời gian đó mới xài tiếp được…”
“Nghĩa là, mỗi ngày tôi chỉ có thể nhìn một người tối đa một giờ!”
“Cứ hiểu thế này, sử dụng năng lực thì trong một giờ kế tiếp tôi có thể quan sát bộ phim ngắn về cuộc đời một người nào đó…Y như là chúng ta đang hồi tưởng lại vậy!”
“Tuy nhiên, hạn chế ở đây là tôi sẽ không thể nhìn toàn cảnh, mà chỉ có thể thấy mơ hồ cảnh sắc chung quanh họ thôi!”
“Nhưng như vậy cũng đủ để ta biết thêm nhiều thứ rồi…Vậy sao anh nói mình làm không được…(0.0)!?”
“Ví dụ như, người đó trong tương lai sắp tới, sẽ phải chịu một cái chết cực kì thảm khốc…Và anh hoàn toàn bất lực không thể cải biến điều gì…Lúc đấy, anh nghĩ mình phải làm sao…ఠ_ఠ!”
“Năng lực này đã giúp chúng ta nâng tỷ lệ thành công lên cao nhất có thể rồi…Nó tồn tại chỉ để đảm bảo chúng ta chắc thắng hơn…Nhưng thật sự thì không nên dùng nó một cách bất cẩn để suy xét những điều tương lai vì nó tràn ngập quá nhiều biến số…!”
“Gì vậy chứ Night Eyes…!”
“Đừng bi quan thế ông bạn…Cứ xổ ra đi, chúng tôi sẽ vượt qua cho anh xem!”
Dưới sự cổ vũ cố gắng của mọi người nhằm làm nguôi ngoai tâm trạng suy sụp của Night Eyes, ông vẫn chẳng thể khởi sắc lên tí nào, Night Eyes buồn bã nói:
“Xin lỗi tất cả, tôi không thể…(-.-)!”
“Thôi, bây giờ cứ làm theo kế hoạch trước nhất, đừng quá dồn ép anh ấy!”
Ryukyu tiến lên an ủi Night Eyes.
“Vậy chốt kế hoạch….Mục tiêu của chúng ta là xác định vị trí băng Bát Tịnh, giải cứu đứa nhỏ nhanh nhất có thể…!”
“Và…Cảm ơn mọi người vì đã hợp tác!”
Buổi họp kết thúc trong bầu không khí nặng nề, ai cũng lo lắng về trận chiến sắp diễn ra với một loạt những biến cố chẳng thể nào lường trước được.
“Kizari, chờ một chút…!”
Aizawa sen-sei vỗ vai Hitomi khi đi ra ngoài văn phòng…
“Dạ, chuyện chi rứa thầy?”
“Mặc dù thấy biết thực lực em rất mạnh, so với nhiều cao cấp dân chuyên thậm chí còn nhỉnh hơn, ta vẫn thực lòng khuyên em…Chỉ tra xét thôi là được, chứ đừng nên chiến đấu…”
“Hể…(0.0), tại sao vậy thầy…!?”
“Trại hè chưa đầy một tháng là tới rồi…!”
“Vụ này không phải là đơn giản, dính líu tới ba cái băng đảng cùng một lúc, chưa kể, chúng ta đi thăm dò tất nhiên sẽ bứt dây động rừng. Cá nhân thầy đánh giá, chỉ sợ sẽ có không ít thương vong!”
“Em còn trẻ, chưa đến lúc phải đâm đầu vào mấy vụ lớn nhanh như vậy, đợi kết thúc khóa trại hè này, mấy đứa sẽ được đi thi lấy bằng anh hùng, lúc đó thì ta nghĩ sẽ không có cấm cản gì nữa đâu!”
Nghe Aizawa sen-sei giải thích tường tận, Hitomi hơi lặng im một lúc, rồi nói:
“Theo thầy đoán khi nào chúng ta sẽ động thủ?”
“Tầm một năm đến bảy ngảy, tùy thuộc vào tiến trình tìm kiếm và khả năng che giấu của chúng ta!”
“Nếu để lộ tẩy quá sớm, bị lũ tội phạm đánh hơi được và chuồn mất, vụ việc lần này chắc chắn sẽ rắc rối hơn nhiều.”
“Dạ vâng…Em nghĩ là đã hiểu mình cần làm gì!”
“Tốt, nhớ cẩn thận trong khoảng thời gian sắp tới đó…À, nhân tiện ta nhắc luôn, quán quân U.A có được vé mời tham dự đến hòn đảo khoa học I-Island. Họ mới gởi tới trường ngày hôm qua…”
“Đây là một cơ hội để cho em mở mang kiến thức và cái nhìn về các lĩnh vực khác trên thế giới, chịu khó sắp xếp thời gian mà đi nhé…”
“Tiền vé đắt lắm đấy (- -)!”
Buông ra một câu cuối cùng, Aizawa đút tay vào túi áo và rảo bước nhanh chóng mất hút sau đám đông, để lại một mình Hitomi còn đang ngơ ngác suy ngẫm về những điều ông vừa nói ban nãy.
….
“Một tuần nữa, Minami, Rikido và Ryoko sẽ về, cái vụ đi cứu người kia tạm thời gác lại đã…”
“Đúng như Aizawa sen-sei nói, nếu chỉ đánh nhau không thì chẳng sao, nhưng mà mình chưa hề có kinh nghiệm gì trong mấy cái việc theo đuôi này, lỡ làm lộ ra thì việc lớn hỏng mất…”
“Tốt nhất là đợi mọi người tìm kiếm xong xuôi, hưởng ứng lệnh triệu tập đi tấn công là ổn. Có điều…”
“Trong khoảng thời gian này, mình nên làm gì đây…(-.-)!”
Hitomi nhắm mắt thả lỏng người, chìm sâu vào ký ức để tìm ra thứ mình muốn làm, bất chợt, cậu nhận ra, mình lại xuất hiện tại màu trắng không gian.
[Là mày kêu gọi tao sao (0,0)!?]
Hitomi giật mình nhưng trấn tĩnh ngay. Dù gì thì đây cũng chỉ là cảnh tượng trong não cậu mà thôi.
Một hồi dập dờn gợn sóng từ màu trắng không gian bỗng truyền đến ý thức cậu…
Cái này giống như là tay chân, hay bụng dạ…Khi nó đói, nó mệt, nó uể oải, là bản thân tự khắc biết ngay, bởi vì xung tín hiệu lan tỏa từ cơ quan đó qua dây thần kinh đến trung khu đại não.
Không hề có bất kì cái gì cụ thể tin tức, nhưng Hitomi vẫn có thể hiểu được, nó muốn cậu đi.
Đi đâu!?
Tất nhiên là, một cái khác thế giới!
Trước khi kích hoạt thành công Nguyên Điểm, hiển nhiên Hitomi không thể nhận bất kì tín hiệu nào từ nó.
Tuy nhiên tình thế hiện tại thì đã khác xưa. Nguyên Điểm chủ động chuyển giao khát vọng của nó cho cậu.
Nó muốn hồi phục trở lại, nguyên bản mạnh mẽ.
Nó muốn cắn nuốt khí vận và trở nên hoàn thiện hơn nữa.
Nhưng chỉ có Hitomi, chủ nhân của nó, mới có thể làm được việc ấy mà thôi.
Và quan trọng hơn hết, một khi thành công tấn cấp, Nguyên Điểm sẽ hồi trả lại cậu nguồn sức mạnh vô cùng kì diệu, đồng thời giải khai từng cái hạn chế trong cơ thể của Hitomi.
Phải biết rằng, mỗi một cái thế giới đều có đỉnh điểm, đặc biệt là tại một khoảng thời gian nào đấy.
Thực lực của mỗi cá nhân, sẽ bị giới hạn bởi thế giới phép tắc và ý chí, nó vô hình nhưng tồn tại mọi lúc, mọi nơi.
Hiện tại Anh Hùng thế giới, hạn mức cao nhất chính là LV4+9, không có LV5.
Đó là tin tức và số liệu do Nguyên Điểm truyền ra cho cậu.
Hitomi mặc dù nhận được cải tạo, nhưng muốn đột phá lên LV5 khi ở trong thế giới này, là một chuyện hết sức khó khăn.
Mà xã hội anh hùng thực lực theo cậu nhận định đã không hề yếu chút nào so với những cái kia thế giới Hitomi đã từng có cơ hội hóa thân chiêm ngưỡng.
Bởi vậy có thể thấy được, LV5 không phải phổ thông siêu phàm thế giới có thể đạt tới.
Tương lai không xa, ở xã hội anh hùng này, Midoriya có lẽ dựa vào One For All mà đạt đến LV5, có điều, điều đó vẫn còn xa xăm lắm.
[Nói chung, mình muốn tăng nhanh sức mạnh, ứng phó với nguy cơ ở thế giới hiện tại, thì kiểu gì cũng phải thu thập hư vô mờ mịt số mệnh…]
[Mà Nguyên Điểm cũng nhắc nhở, kẻ ngoại lai như mình, chỉ cần tiếp xúc với dân bản địa cũng đủ để gây nên sự thay đổi trên con đường cố định của họ…(- -)!]
[Chỉ cần tăng cấp không gian màu trắng, mình đột phá sẽ không khó khăn như trước…]
Hitomi nhớ rõ ràng, cậu đã từng dừng lại ở LV2 khá lâu, mặc dù thể chất mạnh mẽ thậm chí còn hon rất nhiều bình thường LV3, tuy nhiên số liệu chỉ biểu hiện ở LV2…Nếu mà đột phá đến LV4, không biết phải mất bao lâu đây!
LV4 chính là một đạo rào chắn, giữa sơ cấp sinh mạng thể và trung cấp sinh mạng thể.
“Nghĩ cũng đủ nhiều, nên làm ra quyết định…(`・ω・´)!”
Hitomi hung hắc nắm chắt bàn tay quyết tâm.
Đầu tiên, cậu thông báo với ông bà Yaoyozoru và Momo rằng mình cần đi đến trụ sở của Edge Shot vài ngày vì có việc gấp.
Vụ này hết sức bình thường nên cậu thuận lợi thông qua.
Tiếp theo đó, Hitomi nhận lấy thư mời từ I-Island, chuyến đi sẽ bắt đầu một tuần nữa, thời gian vừa đủ cho cậu trở về.
Vì sao nói thời gian vừa đủ cho cậu quay lại, bởi vì Nguyên Điểm có một công năng sinh ra từ Thứ Nguyên Tường Kép, đấy là điều chỉnh thời gian tiết điểm.
Mượn nhờ thế giới đang ở năng lượng mà nó hấp thu suốt hàng thế kỷ qua, cộng thêm sức ảnh hưởng của Hitomi lên thế giới này, Nguyên Điểm có thể mở ra thông đạo đến một cái tương ứng không khác biệt chỉ số sức mạnh so với Anh Hùng thế giới.
Lực ảnh hưởng hoàn toàn khác với điểm năng lượng mà Hitomi có được, nó tương tự với địa vị của cậu ở thế giới này, và được cả thế giới công nhận.
Tỷ như là, đặc cảnh viên!
Chọn lấy một địa điểm vắng vẻ, Hitomi thu mình bắt đầu minh tưởng không gian màu trắng.
[Nguyên Điểm bây giờ tối đa chỉ có thể điều chỉnh thời gian một so một trăm, tức là bên kia trải qua một trăm ngày, tại anh hùng xã hội mới trải qua một ngày…]
[Mình chỉ có thể rời đi tối đa năm hôm mà thôi…Dị giới năm trăm ngày là quá nhiều (-.-), nên đổi lại tỷ lệ!]
Rốt cuộc, Hitomi đưa ra chọn lựa cuối cùng của bản thân…1:30 tốc độ dòng chảy.
[Mong là mình có thể tìm kiếm một cái khác hệ thống để gia tăng năng lực bản thân đi…Mới lạ thế giới, ta tới đây!]
Trong lòng khẽ mặc niệm, một hồi hào quang chói lòa bao phủ lấy Hitomi, đến khi ánh sáng dần dần biến mất, vị trí đang ngồi khi nãy đã không còn thân ảnh của cậu nữa.
To be continued…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT