Thành Dương bắt đầu cảm kích đoạn đường ngầm này tối đen như mực —— cho dù có màn hình giám sát, cũng khó mà bắt được dấu vết hành động của bọn họ. Nhưng có lẽ vẫn còn thiết bị cảm ứng pheromone, thế nên họ phải chậm lại bước chân, tránh cho quỹ đạo di chuyển của Thành Dương có vẻ quá nhanh khiến Quản Kỳ đâm nghi ngờ.
“Giúp anh để ý lính gác phía trước.” Y nói.
“Được.”
Thành Dương đặt nòng súng ngang lưng kẻ xa lạ kia, khống chế cậu ta đi về phía trước. Ninh Phi đi cạnh y, thi thoảng nhỏ giọng nhắc nhở y phương hướng và đá vụn dưới chân. Mỗi bước của lính gác đều trùng với tiếng bước chân của y, không mảy may tạo thành âm thanh thừa thãi nào.
Đường ngầm cũng không dài lắm. Chưa được bao lâu, Ninh Phi đột nhiên mở miệng: “Chỉ còn nửa đường, sắp đến cửa sắt rồi.”
“Tình hình thế nào?”
“Ngoài cửa có tiếng thở của ba người.” Ninh Phi thấp giọng đáo: “Hơi thở dài, dung tích phổi lớn, hẳn cũng là lính gác cả.”
Tính thêm kẻ trước mặt y, tổng cộng có bốn lính gác được phái đến áp giải họ. Thành Dương thở dài một hơi, trong lòng biết nhất định Quản Kỳ có được thông tin từ đêm rối loạn ở công đoàn đó, biết rõ dưới tình huống này, y chỉ có thể hoàn toàn khống chế nhiều nhất ba người.
May mà y còn có một con đom đóm.
“Anh để tinh thần thể của anh quay lại, đổi một người khống chế.” Y nói: “Phần còn lại, đợi đến khi cách chúng hai mươi mét, em báo cho anh biết.”
Ninh Phi bóp bóp tay y, tỏ ý đã hiểu.
Dù sao cũng chẳng thấy gì, Thành Dương dứt khoát nhắm mắt lại, để Ninh Phi dẫn dắt, bản thân thì tập trung đổi sang thị giác tinh thần(3). Có ba quầng sáng nhạt, cháy lên ngọn lửa màu xanh, một hai sợi màu đen quấn trên người bọn họ, hẳn là ý thức của Quản Kỳ. Đom đóm từ đằng xa đuổi theo, tốc độ nhanh hơn nhiều so với bước chân của họ. Hoặc là do họ đi quá chậm, ba quầng sáng nhạt chuyển động, hơi nhấp nhô hướng về phía xa theo hướng dẫn của sợi đen.
Y khống chế lính gác trước mặt mắng rằng: “Bớt lằng nhằng rầy rà, đi nhanh lên.“
Tiếp đó lại tự biên tự diễn đáp một câu: “Xin lỗi.”
Bọn họ tiếp tục tiến về phía trước, qua năm ba bước nữa, đom đóm tiên phong chạy đến cạnh cửa, im hơi lặng tiếng dung nhập vào quầng sáng hình người đứng cuối cùng. Phần ngoài lửa xanh được bao bọc một lớp ánh sáng xanh lục, nhưng không mảy may kinh động đến sợi màu đen. Làm đẹp lắm, Thành Dương thầm khen, cũng lặng lẽ bắt đầu chuẩn bị tinh thần lực của mình.
“Hai mươi mét.” Ninh Phi vẽ vào lòng bàn tay y.
Thành Dương gật đầu, hít sâu một hơi, duy trì bình tĩnh bước về phía trước. Ý thức của y cũng kéo dài thành một sợi dây mảnh, quấn lên hai người còn lại, tầng tầng lớp lớp dày đặc bao bọc như làm kén, cuối cùng thì xông vào. Làm thế cần lượng lớn tinh thần lực, cùng với thao tác cực kỳ tỉ mỉ. Y mở mắt ra, Ninh Phi cầm tay y, viết: “Thế nào?”
“Thành công rồi.” Y hơi uể oải nói.
Khoảng cách đã đủ gần để lính gác nghe được tiếng của họ, phía trước lại chẳng có phản ứng nào, quả nhiên là thành công rồi.
“Em có thể thấy ngã rẽ trước mặt không?” Thành Dương hỏi.
Ninh Phi không nói gì, chỉ “Suỵt” một tiếng.
Thành Dương biết hắn muốn dùng âm phản xạ để xác định vị trí, thế nên bèn im lặng, đồng thời khống chế tất cả mọi người không nhúc nhích, giữ yên lặng. Lính gác dừng bước, lát sau mới mở miệng: “Khoảng một trăm mét nữa, phía trước không có ai khác.”
“Vậy chúng ta có thể an ổn đi một đoạn rồi.”
Ninh Phi không lên tiếng.
Các lính gác bị khống chế giúp họ mở cửa, cửa sắt nặng nề chậm chạp lạch cạch lạch lét két nâng lên. Đợi sau khi mọi âm thanh lắng xuống, bọn họ đi ra ngoài. Thành Dương chuyển súng trên tay mình cho Ninh Phi.
“Em cầm lấy.” Y nói, đồng thời quay đầu lại chạm vào lính gác bị đom đóm khống chế, tiến hành trao đổi thông tin nhanh với tinh thần thể: “Chưa đến lúc nguy hiểm nhất thì đừng nổ súng.”
“Được.”
Tiếng bước chân khiến con đường ngầm không chỉ yên tĩnh, mà còn thêm phần hung hiểm. Giống như có mối nguy ẩn giấu khắp xung quanh, rục rịch ngóc đầu, chỉ chờ thời cơ tốt là có thể khiến bốn lính gác thoát khỏi tầm khống chế, giết chết hai người họ.
Thành Dương cảm thấy nhịp tim mình có phần tăng nhanh.
“Ninh Phi.” Y khẽ giọng: “Phương án của chúng ta có thể phải thay đổi đôi chút.”
“Ra sao?”
“Chúng ta vốn định nửa đêm hành động, cho người xông vào phòng giám sát mở cửa cho chúng ta. Nhưng giờ hãy còn sớm, người của Quản Kỳ phân bố không giống thế.” Thành Dương thở ra một hơi, thấp giọng phân tích: “Căn cứ vào thông tin tinh thần thể của anh mới thăm dò được, ngoài phòng giám sát có khoảng bảy tám lính gác đang chờ lệnh, cùng với mười lăm người bình thường. Nếu theo như kế hoạch ban đầu, anh e xác suất thất bại sẽ rất lớn.”
Ninh Phi hỏi: “Phải đi qua phòng giám sát sao?”
“Công tắc chỉ có ở đó. Nhất thiết phải có người liên tục nhấn giữ, cho đến khi người kia đi ra ngoài.”
Lính gác của y lặng thinh bước tới, vài giây sau lại hỏi: “Vậy anh có tính toán gì?”
“Anh đi điều khiển công tắc.”
“Không được!“
Ninh Phi gấp đến mức giọng điệu cũng thay đổi, đột nhiên bắt lấy tay y, dùng sức đến độ gần như khiến đầu ngón tay lõm vào. Thành Dương thấy đau, nhưng không vùng ra, chỉ có thể bình ổn giọng điệu hơn nữa: “Anh nghĩ đi nghĩ lại, đây là lựa chọn tốt nhất.”
“Anh chỉ là một dẫn đường!“
“Anh là một dẫn đường.” Thành Dương nói: “Cho nên khoảng cách càng gần, càng có ưu thế khống chế. Anh thực sự không nắm chắc dưới tình huống khoảng cách xa, khống chế bốn lính gác sẽ thắng được gấp đôi số người.”
Ninh Phi hỏi: “Vậy nếu như anh thua thì sao? Chẳng bằng để em đi, nhiều hơn một phần thắng.”
“Suy xét đến việc rất có thể sẽ thất bại, nên càng không thể để em đi.” Y thấp giọng giảng giải: “Quản Kỳ muốn tinh thần thể của anh, chắc chắn không dám làm anh bị thương quá nặng. Nếu như em thua, anh sợ bà ta sẽ thẳng thừng giết em.”
“Nhưng anh sao có thể…” Ninh Phi khựng lại, tăng thêm quyết liệt: “Sao em có thể để anh lâm vào mối nguy hiểm này! Không bằng hai ta cùng trốn thoát, thất bại rồi tính sau.”
“Thất bại thì không có cơ hội lần sau.”
Bên tai y là tiếng hô hấp nặng nề của Ninh Phi. Lính gác nắm chặt tay y, không lên tiếng nữa.
Giọng Thành Dương lặng lẽ vang vọng trong đường hầm: “Em biết đây là phương án tốt nhất mà.”
“Anh có thể khống chế lính gác tạo tiếng động ở nơi khác, điệu hổ ly sơn.” Ninh Phi nói thật nhanh: “Chúng ta còn có súng, có thể để một người nổ súng phía ngoài phòng giám sát, hoặc chúng ta cùng đến phòng giám sát liều một phen… Dù thế nào cũng còn cách khác.” Giọng hắn dần hạ xuống.
“Không thể điều tất cả mọi người đi. Chỉ có một khẩu súng lục, tầm sát thương không tới trăm mét, khả năng ngắm trúng rất ít, cùng lắm chỉ đối phó được vài người bình thường. Cho dù cùng đi, cũng chỉ có sáu mạng, trước mặt đều là lính gác có kim thăm dò trong tuyến thể, phần thắng vẫn không quá lớn. Ninh Phi, chúng ta không còn thời gian tranh luận gì nữa rồi.” Thành Dương thở dài.
Bất quá, khoảng cách chừng một trăm mét, đã đi như thế một lúc, ngã rẽ hẳn đang ở trước mắt.
“Không thể để anh ở lại.” Ninh Phi nhỏ giọng yếu ớt nói.
“Vậy thì cứu anh ra.” Thành Dương rút tay ra, đặt sau ót hắn: “Em là một lính gác, tốc độ tối ta nhanh hơn anh nhiều, nhất định có thể kịp thời tìm được người công đoàn.”
Ninh Phi lắc đầu, làn tóc mềm mại cọ lên lòng bàn tay Thành Dương.
“Đến cửa.” Thành Dương nhẹ giọng giục hắn: “Đừng ép anh khống chế em.”
Ninh Phi tiến lên hôn y, bờ môi lạnh như băng. Y không kịp đáp lại, nhưng bị nhẹ nhàng đẩy ra. Ninh Phi mở miệng, như cuối cùng cũng hạ quyết định, ngữ khí lộ vẻ kiên quyết: “Đợi em cứu anh.”
(2) Phản hồi tinh thần: gốc là tinh thần phản quy (精神反馈): mình nghĩ nó đại loại như kiểu truyền giao tinh thần giữa tinh thần thể và chủ thể, hai bên có thể cảm nhận thông tin từ đối phương truyền đến.
(3) Thị giác tinh thần (góc nhìn tinh thần): mắt thường thấy sự vật, thì tương tự, góc nhìn tinh thần sẽ thấy được thứ thuộc về ý thức, tinh thần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT