Dọc theo ven đường cái, điểm trắng kia ngày càng đến gần.

Ninh Phi có thể thấy rõ người kia, kể cả nếp gấp trên tà váy trắng lắc lư khi cô ta bước đi. Cô đi rất nhanh, nhưng tốc độ này với lính gác mà nói, lại không nhanh không chậm.

Hắn tha thiết hi vọng bản thân mình đã nhầm, nhưng đó thật sự là Diệp Vũ Tình.

Ánh mặt trời nóng hổi, đầu hắn lại bắt đầu ân ẩn đau. Hương cúc La Mã thơm ngọt thêm ngào ngạt, kèm theo vị tanh mặn của sóng biển. Mùi hương hỗn tạp ùn ùn trào dâng, gần như che lấp không chừa một chút mùi cỏ tươi trên người Thành Dương.

Thành Dương rất lâu chưa trả lời.

Mèo đen co lại thành một khối, bốn chân cố gắng bấu víu quần áo Thành Dương. Nhưng Thành Dương chỉ ngơ ngác đứng bên cầu, nhìn Diệp Vũ Tình.

“Đúng là cô ấy.” Một lát sau, Thành Dương lẩm bẩm.

Không khí tĩnh lặng như ngưng đọng, chỉ còn tiếng nước vụn vỡ của sóng biển đánh lên trụ cầu.

Diệp Vũ Tình dừng lại ven đường, khoảng cách vừa đúng. Bọn họ phối hợp hơn hai mươi năm, từ lâu đã tìm ra cách thức phối hợp đạt hiệu quả cao nhất. Một động tác đơn giản, không cần nói gì cả, cũng có thể hiểu ý nhau.

Vũ Tình ra dấu với y, gọi y qua.

Thành Dương bước tới, không một chút do dự.

Thời gian như chảy ngược lại rất nhiều năm. Y, Vũ Tình, chấp hành nhiệm vụ thường lệ. Không có sương mù trắng xóa, không có tiếng súng khắp nơi, không thương tổn không máu huyết, không có sinh tử biệt ly.

Vành mắt y hơi nóng lên.

“Thành Dương.” Có tiếng người gọi phía sau.

Y đột nhiên phản ứng, như vừa tỉnh mộng ngoảnh đầu lại. Ninh Phi đứng đối diện nhìn y, đôi con ngươi đen lay láy, ân ẩn tuôn chảy cảm xúc bất an. Thành Dương nhìn nét mặt hắn, nhưng rồi không nhịn được nghiêng đầu xác nhận bóng người dưới cầu. Vũ Tình vẫn còn đó, đây không phải là mơ.

“Tôi phải qua đó.” Y nói, khom người thả mèo đen trên bả vai xuống.

Tinh thần thể “Mé~o” một tiếng, níu ống quần không buông. Ninh Phi nhíu mày, cúi đầu phát ra giọng trầm dọa nó lui lại. Lông thân con mèo xù lên, cụp đuôi chậm rãi từng bước lui về giữa cầu. Ninh Phi không để ý nó nữa, nói với Thành Dương: “Đi thôi.”

Từ đường đi bộ xuống cầu bằng thang xoắn, cách Diệp Vũ Tình ngày càng gần. Cô đứng bên đường, quần trắng phản chiếu bóng cây Gừa* xanh biếc. Thành Dương sải bước tới, cho cô một cái ôm lâu ngày gặp lại. (*cây si quả nhỏ)

“Em… còn sống.”

Diệp Vũ Tình nói: “Anh cũng thế.” Cô hơi kiễng chân, đặt cằm lên vai Thành Dương, im hơi lặng tiếng làm khẩu hình với Ninh Phi ——

“Chị Kỳ tìm cậu.”

Giọng cô không khác trước là bao, trong trẻo mà linh hoạt. Tim Thành Dương ầm ĩ reo thình thịch trong lòng. Y buông cô ra, đầu ngón tay vẫn còn run khe khẽ. Y có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại kích động đến mức không nói được một câu liên tục.

Ninh Phi cực nhanh tiến một bước, rút súng từ hông y, nhắm vào Diệp Vũ Tình: “Cút ngay.

“NINH PHI!” Thành Dương thất thanh hô, giữ chặt Ninh Phi. Nhưng cổ tay hắn cứng như một tảng đá, không thể xoay chuyển nửa phần. 

Diệp Vũ Tình nhướng mày hỏi: “Có chuyện gì?”

“Cô ta và chị Kỳ có liên quan.” Ninh Phi trầm giọng.

Diệp Vũ Tình cười lạnh một tiếng, nhìn hai người: “Chị Kỳ là ai?”

Thành Dương hiểu tính cô, Vũ Tình không phải là một người có thể dễ dàng khoan nhượng để súng nhắm vào chỗ hiểm. Y thở dài trong lòng, nghiêng người chặn trước nòng súng, nói với Ninh Phi: “Đưa khẩu súng cho tôi trước đã, có chuyện gì nói rõ sau.”

Ninh Phi cắn môi dưới do dự một hồi, cánh tay cuối cùng cũng buông xuống, nhưng vẫn nắm vũ khí trong tay như cũ. Giải quyết được một vị trong đó, dẫn đường lại xoay người, giải thích với Diệp Vũ Tình: “Hiện tại công đoàn đang lộn xộn —— tiếng nổ lớn tối qua, em có nghe thấy không? Mười tám lính gác không rõ tung tích, thầy Kỷ đào ngũ, sau đó tự sát. Vị ‘chị Kỳ’ kia có lẽ chính là kẻ cầm đầu.”

Diệp Vũ Tình gật đầu, giống như tiếp nhận lời giải thích này.

Thành Dương thấp giọng: “Em mãi không trở lại công đoàn, mọi người đều nghĩ em đã…”

“Có người đã cứu em.”

“Vậy sao không quay lại?” Thành Dương hỏi, lòng rối như tơ vò: “Lúc đó thầy Kỷ nói đã tìm được thi thể em, công đoàn cử hành tang lễ cho em, bọn họ còn nghi ngờ anh hại em. Nếu em có thể trở lại sớm hơn, nói rõ chân tướng, không chừng có thể tránh tai họa sau này.”

Diệp Vũ Tình nhìn vào mắt y: “Em có lý do bất đắc dĩ. Anh theo em đã, em sẽ nói hết thảy cho anh nghe.”

Không được đi cùng cô ta!” Ninh Phi đột nhiên lên tiếng, giọng điệu cấp bách.

Diệp Vũ Tình liếc nhìn hắn, lạnh giọng: “Rốt cuộc hắn là ai?”

Thành Dương nói: “Một người bạn lính gác của anh.”

“Trước đây em lại chưa từng gặp vị ‘bạn’ này.” Cô cười giễu: “Hắn ta nghi ngờ em, em cũng nghi ngờ hắn. Thành Dương, anh nói thẳng đi, anh tin tưởng người nào trong cả hai?”

(Linh: Vị cô nương này… sao thành ra “vợ và mẹ rơi xuống nước anh cứu ai” rồi!?!?)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play