Phòng tối nằm ngay cạnh sân huấn luyện, có thiết bị chặn sáng và cách âm, chuẩn bị riêng cho lính gác bị quá tải cảm quan trong lúc huấn luyện. Lúc Ninh Phi được dìu vào trong, hắn vẫn còn bị gây mê, mê man bất tỉnh. Lông mi hắn rất dài, tạo thành nửa vành bóng mờ dưới mí mắt, khiến nét mặt trông vừa yếu ớt vừa đau thương.
Thành Dương đoán, thời điểm hắn quá tải cảm quan, nhất định đã nhìn thấy ảo giác khá đáng sợ.
Sàn nhà làm bằng gỗ. Hai lính gác đặt Ninh Phi ở góc phòng, gật đầu với Thành Dương, rồi quay người đi ra, kéo cửa lại cho họ. Tiếng người ồn ã bị chặn lại bên ngoài, ánh sáng mờ mờ. Thành Dương ngồi xếp bằng trước mặt Ninh Phi, vươn tay phải về phía trán hắn.
Ninh Phi hơi lùi lại, dường như nằm không yên. Hắn cong người bên tường, cuộn lại thành một khối như loài thú nhỏ sợ lạnh. Sờ vào làn da cũng lạnh ngắt, Thành Dương vén mái tóc đầy mồ hôi, áp lòng bàn tay lên, định thăm dò tình trạng tinh thần của hắn.
Vẫn giữ tư thế cũ, Ninh Phi đột nhiên mở mắt ra. Đôi con mắt trong phòng tối rõ ràng đen trắng, giống như viên pha lê đọng một tầng sương mỏng. Thành Dương dừng động tác, cố gắng khiến giọng nói có vẻ mềm nhẹ: “Có cảm thấy ổn không?”
Không hề trả lời.
Hơi thở Ninh Phi mới đầu rất nhẹ nhàng chậm rãi, như thất thần chăm chú nhìn Thành Dương, hàng mi khẽ run run vẫy nhẹ. Sau đó, hắn giơ tay lên, dường như muốn chạm đến. Nhưng sức nặng trên cổ tay khiến hắn rũ mắt xuống, vừa nhìn đã nhớ ra chuyện xảy ra lúc nãy.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ngẩng đầu chỉ là động tác thứ nhất. Trong nháy mắt, Thành Dương bất ngờ bị đẩy ngã trên mặt đất. Xung lực khiến thứ gì đó văng ra khỏi tay trái, lăn vài vòng trên sàn gỗ. Là công tắc điều khiển từ xa của vòng gây mê, y nhớ ra, nhưng không hoảng loạn. Vì ngay từ đầu, y không có ý định dùng thứ kia.
Hơi thở Ninh Phi nặng nề dồn dập, cổ họng phát ra âm thanh rất nhỏ. Hắn đè lên người Thành Dương, ngón tay siết chặt quần áo, mạnh đến độ run lên.
“Sao thế?” Thành Dương hỏi, chưa dứt lời đã kêu một tiếng đau đớn. Ninh Phi im hơi lặng tiếng, vùi đầu dùng sức cắn lên xương quai xanh y. Đau. Y cau mày muốn lùi lại, nhưng bị giữ chặt tại chỗ. Gương mặt Ninh Phi kề sát cần cổ y, hàm răng ghim thật sâu trong da, máu và chất dịch ấm áp dọc theo đường nét cơ thể chảy xuống sàn nhà.
Trong không khí yên lặng, có tiếng khóc thổn thức kìm nén.
Thành Dương như thở dài: “Cậu buông ra trước, để tôi giúp cậu.”
Qua rất lâu, Ninh Phi mới buông ra.
“Cút.” Hắn khẽ quát.
Một từ này như trực tiếp phát ra từ cổ họng.
Động tác của hắn lại nói lên ý nghĩa ngược lại, vẫn đè chặt Thành Dương như cũ. Thành Dương không làm được động tác mạnh, bèn nâng tay phải, vuốt từ hậu não xuống cổ Ninh Phi như vỗ về. Sợi tóc vừa ướt vừa mềm, thuận theo đầu ngón tay. Ninh Phi lắc đầu hất ra như bị điện giật, phát ra giọng mũi yếu ớt, hung tợn lườm Thành Dương.
“Suỵt, thả lỏng.” Thành Dương nói, tiếp tục nhẹ nhàng chạm lên vị trí tuyến thể, vuốt ve sau gáy Ninh Phi. Pheromone tan vào không khí, lặng lẽ tản ra, mùi cỏ tươi nhàn nhạt ngập tràn.
Nét mặt Ninh Phi nghiến răng nghiến lợi đến vặn vẹo. Hắn dùng sức hất phăng cánh tay Ninh Phi, động tác lộn xộn khiến cổ tay mình cũng nặng nề đập xuống đất. Một tiếng vang trầm đục, vòng kim loại, máu thịt và mặt đất va vào nhau, khiến hai bên sàn gỗ nhô cả lên, ở giữa lõm thành một hố cạn. Rõ là rất đau, nhưng vành mắt Ninh Phi chỉ đỏ au, khàn giọng oán giận hét: “Tôi bảo cậu cút!“
“Ninh Phi!”
“Cút hết cho tôi!“
Ninh Phi mất khống chế xô đẩy lung tung, có vẻ sợ hãi và hoảng loạn, giống như có ai đè hắn lên người Thành Dương. “Không sao rồi.” Thành Dương dỗ dành: “Thả lỏng, nghe lời cậu, tất cả nghe theo cậu.”
Lính gác nức nở hất đầu, hai tay nắm thành nắm, cổ tay đeo vòng gây mê đập từng hồi xuống sàn. Một lần, lại một lần, không phá vỡ thề không bỏ qua.
Nghe thứ âm thanh này khiến lỗ tai Thành Dương cũng nhức nhối.
Không thể tiếp tục như thế, y nghĩ, Ninh Phi quá sợ thứ kia.
“Ninh Phi.” Thành Dương nói: “Lại đây, tôi mở ra cho cậu.”
Y sờ lên mặt của Ninh Phi. Trên má người kia ướt đẫm một mảng lạnh như băng. Tay y trượt xuống, cánh tay mạnh mẽ kéo đầu Ninh Phi vào ngực mình. Cảm nhận được giãy giụa yếu ớt trong lồng ngực. “Tôi mở nó ra ngay.” Thành Dương cam đoan, lần tới cổ tay trái Ninh Phi. Nơi làn da và kim loại tiếp xúc có dính máu, ngấm cả vào yếm khóa. Ngón tay Thành Dương dùng lực, tháo vòng gây mê ra, để nó rơi xuống đất nghe leng keng.
Môi Ninh Phi lạnh như băng, run rẩy, khẽ chạm lên dấu răng trên xương quai xanh Thành Dương.
Kháng cự đã giảm đi rất nhiều, Ninh Phi phối hợp với động tác của Thành Dương, đặt cổ tay phải bên mình, đầu ngón tay cuộn tròn, ra sức bấu lấy mặt đất. Tay trái Thành Dương không linh hoạt lắm, tốn một thời gian mới thành công. Ninh Phi tức thì buông lỏng hẳn, hơi thở run rẩy phả lên yết hầu Thành Dương.
“Không sao rồi.” Y nói, ngón cái dịu dàng lau hai má Ninh Phi. Nước mắt càng lau lại càng nhiều, Ninh Phi nghẹn ngào nhắm mắt lại, gò má khe khẽ cọ lên tay Thành Dương, cọ đến độ ướt hết lòng bàn tay.
“Đừng… đừng làm vậy với tôi.” Hắn nói, kèm theo tiếng thổn thức khó nhận ra: “Đừng dùng vòng cấm chế.”
Thành Dương nhẹ giọng: “Được, lúc nãy không phải vòng cấm chế.”
Ninh Phi ngẩng mặt lên, chân mày nhíu chặt, ngơ ngẩn nhìn y.
“Thật, không phải vòng cấm chế.” Thành Dương lặp lại lần nữa: “Trước đó cậu thấy gì? Tôi nhất định sẽ không làm vậy với cậu.”
Câu này khiến Ninh Phi cắn môi dưới, khuôn mặt nhăn nhó, im lặng nức nở. Hắn siết chặt cổ áo Thành Dương, giống như ôm một khúc gỗ nổi. Xương cổ tay còn đọng máu, Thành Dương nhẹ vỗ về mu bàn tay hắn, đợi hắn bình tĩnh lại. Ninh Phi khóc, trán kề sát xương quai xanh Thành Dương, mồ hôi dính lên vết thương hơi đau.
“Đau.” Thành Dương nửa thật nửa giả oán trách. Vì vậy lính gác khẽ ngẩng đầu, ôm nỗi áy náy chua xót mà dịu dàng liếm liếm. Cảm giác lúc đầu là êm ái, sau đó càng trở nên ấm nóng dịu dàng mà triền miên, giống như một cái hôn. Nước mắt rơi xuống, Thành Dương hít vào “Xi” một tiếng*. Ninh Phi chợt nhận ra đây là một sai lầm, bèn đột nhiên ngồi dậy, đổi thành dùng đầu ngón tay cẩn thận chạm lên rìa vết thương. (*tiếng rít lúc đau á ;;_;;)
Rõ ràng cổ tay mình cũng bị thương không nhẹ, nghĩ đến điểm này, Thành Dương cảm thấy tim mình cũng mềm đi mấy phần: “Tôi không sao.” Y nói.
Khói thuốc súng thoang thoảng trong phòng tối tản đi, lồng ngực Ninh Phi phập phồng, ngón tay tiếp tục hướng xuống dưới, đặt lên eo Thành Dương. Hắn chớp mắt một cái, nước mắt lăn dài. Thành Dương đọc hiểu lời hắn chưa nói, nhưng không vạch trần điều gì.
Vẻ mặt hắn trộn lẫn khát khao và tuyệt vọng.
Quá nặng nề.
Sau cùng, Ninh Phi lắc đầu, giọng khàn khàn: “Tôi cũng… cũng sẽ không bao giờ tùy tiện tổn thương cậu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT