Trước nhất là pheromone, có mùi như cỏ tươi sau cơn mưa, tràn vào ăn mòn khoảng không vô vị trong căn phòng. Tiếp đó là ba tiếng gõ cửa vang lên, cốc, cốc, cốc, không nhanh không chậm.
Ninh Phi trên giường ngồi dậy, tay phải cầm súng lục, lê chân trái khẽ khàng không tiếng động tiến ra cửa.
Người ngoài cửa đợi một lúc, lại lên tiếng: “Xin hỏi Dạ Ưng có bên trong không?”
Dạ Ưng là mật danh hắn dùng khi làm lính đánh thuê, Ninh Phi nắm chặt súng, dựa vào cánh cửa, thận trọng lắng nghe động tĩnh bên kia.
Đây là “đồng nghiệp” thứ mấy tìm đến cửa rồi?
Hắn đã quên con số này.
Từ khoảnh khắc nhận lấy nhiệm vụ kia, Ninh Phi đã biết mình sắp gặp phải nguy hiểm. Nhưng hắn luôn là một kẻ thông minh —— bất kể là đang thi hành nhiệm vụ, hay lúc bị coi như mục tiêu truy sát. Hắn thông thạo tất cả kỹ xảo để chiến thắng, biết thời điểm nào nên án binh bất động, thời điểm nào nên chủ động xuất kích. Đây là kinh nghiệm có được qua vô số thời khắc sinh tử, khôn sống mống chết, thế thôi.
Huống hồ trước giờ hắn luôn cần tiền không cần mạng.
“Chiến lược” quen thuộc là trực tiếp phá cửa xông vào, nhưng dẫn đường ngoài cửa im lặng đợi một lúc, lại gõ cửa ba cái.
Không thấy phản ứng của Ninh Phi, y đi tới đi lui hai vòng trong hành lang, cuối cùng, tiếng bước chân hướng về phía thang lầu.
Ninh Phi mở cửa, lao ra thật nhanh, người kia quay đầu lại, vung dù đánh vào súng lục của hắn, làm gan bàn tay tê dại một hồi, lính gác nghiêng mình né tránh, dùng tốc độ của mình mà công kích từ phía kia, người kia tránh được một quyền sắp giáng tới, ngay khi vừa rướn cổ, nòng súng lạnh như băng đã chặn ngay huyệt thái dương.
“Tao đề nghị mày không nên manh động.”
Hơn nửa khuôn mặt dẫn đường đều ẩn sau bóng tối trong mũ trùm, tay phải y trượt xuống, chạm vào bao súng, Ninh Phi siết chặt cò súng, lại thấy y rút súng ra, tùy tay ném xuống đất.
“Tôi không có ác ý.” Y nói: “Tôi tới tìm cậu nói chuyện làm ăn.”
Ninh Phi cảnh giác cách xa hai bước, nòng súng vẫn nhắm ngay mục tiêu: “Thu hồi pheromone của mày trước đã, để tao thấy mặt mày.”
Thành Dương bỏ mũ trùm xuống, xòe tay cười gượng: “Xin lỗi, điều thứ nhất không làm được. Tự giới thiệu một chút, tôi là Thành Dương, nhậm chức ở công đoàn Tiêu Hướng (tiêu binh hướng đạo/ lính gác dẫn đường).”
Y có thể nhìn thấy người đối diện biến sắc, lại như dây đàn căng cứng, phựt một tiếng đứt đoạn, thái độ đề phòng trong nháy mắt biến thành mờ mịt và thảng thốt. Tên lính đánh thuê vươn tay về phía trước, dường như muốn kéo y vào trong nói chuyện, trong phút chốc chạm phải lớp quần áo, lại giật nảy như bị sốc điện, như ghét bỏ mà vội vàng tránh né như lúc đầu.
“Tôi không có ác ý.” Thành Dương nhẹ giọng, lặp lại: “Tôi tới đây, không liên quan đến công đoàn, chỉ vì chút chuyện riêng thôi.”
“Vào đi.” Ninh Phi nói: “Tôi biết cậu, cậu muốn bàn chuyện gì với tôi?”
Tay trái mới chạm vào Thành Dương dùng sức nắm thành quyền, kề sát bên mình, phía mà dẫn đường không thấy được. Ninh Phi đi phía trước, chờ Thành Dương tiến vào rồi đóng cửa, khóa trái.
Lòng hắn rối như tơ vò.
Thành Dương tự tìm đến trước mặt hắn.
Thành Dương không nhớ hắn.
Hắn nên nhận ra từ đầu, khí tức như thế, xúc cảm như thế, chỉ mỗi y phục —— ngay cả da thịt còn chưa tiếp xúc, cũng đã có thể làm pheromone nơi đầu ngón tay nổ tung, tâm can mới thôi run rẩy. Có thể Thành Dương không nhận ra được, thám châm (que thăm dò) sắc bén cố định vững vàng bên trong tuyến thể của Ninh Phi, ngăn toàn bộ pheromone của lính gác tiết ra.
Ninh Phi thậm chí còn chưa kịp vì thế mà ủ rũ, ký ức hắn đã vô số lần hồi tưởng, cái tên hắn đã vô số lần tâm niệm cuối cùng đã biến thành người thật. Cuối cùng hắn cũng biết những lần trắng đêm điên cuồng vọng tưởng thật nực cười biết bao nhiêu. Không cần thứ gì hơn, chỉ cần Thành Dương đứng trước mặt hắn, sắc trời cũng dường như sáng hẳn lên phần nào.
“Tôi muốn nhờ cậu điều tra cái chết của Diệp Vũ Tình.” Thành Dương nói.
Ninh Phi chậm rãi thu lại tâm tư: “Diệp Vũ Tình?”
“Vị hôn thê của tôi.”
Đường nét gò má Thành Dương nhu hòa, khi nói chuyện, nhìn bức tường trắng ngả vàng như xuất thần, gương mặt toát lên vẻ đau thương.
Hoàng hôn đã xuống, quang cảnh ngoài khung cửa ngày càng ảm đạm, Ninh Phi duỗi ngón tay đã cuộn tròn đến tê dại, mở đèn, thẫn thờ ra hiệu để hai người ngồi xuống mặt đối mặt: “Nhiệm vụ này khá phức tạp, chúng ta từ từ nói.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT