Nhớ ra? Thành Dương tự hỏi.

Từ lần đầu gặp mặt đến nay, thái độ và tâm trạng của Ninh Phi đối với y vẫn luôn khó đoán. Nếu như tình cảm mà y cảm nhận được là thật… Ninh Phi thích y, sẵn lòng ra tay giúp đỡ y, nhưng đôi lúc lại dùng lời nói sắc bén đâm y một cái, còn trói gô rồi nhốt y lại. Có người bình thường nào sau khi làm tình xong thì bịt mắt người yêu —— hoặc bạn tình, hay gì cũng được —— rồi trói ở đầu giường tra khảo ư?

Điều này khiến Thành Dương không nhịn được suy đoán, đừng nói năm đó Ninh Phi đào ngũ là do bị mình ép nha.

Chuyện này không khoa học lắm, ngây ngô ở công đoàn bao nhiêu năm rồi, trước giờ y chỉ được người khác khen ngợi tính cách ôn hòa dễ ở chung. Nếu quả thật có lỗi với người nào, bản thân mình sao có thể hoàn toàn không chút ấn tượng chứ?

Thành Dương nháy mắt một cái, thuận theo lời nói dối của Ninh Phi: “Nhớ ra.”

Hô hấp Ninh Phi rối loạn một giây. Hắn đặt tay sau đầu Thành Dương, đầu ngón tay run rẩy trên nút buộc khăn bịt mắt, như thiếu chút nữa là sẽ kéo nó xuống. Giọng hắn cũng run rẩy, ngay gần bên tai: “Cậu rốt cuộc nhớ ra đã từng làm chuyện gì với tôi?” Hắn nói, nghe như một câu chất vấn.

Thành Dương thành khẩn nhận lỗi: “Bao nhiêu năm qua, tôi thật sự hối hận vô cùng.”

“… Cậu đang hối hận cái gì?”

“Năm ấy tôi không nên như thế với cậu.”

Lời này đáng ra phải là một lọ dầu Vạn Kim(1), hàm súc, thích hợp với mọi loại tình huống. Vô tình lầm lỡ cũng được, không đưa tay giúp đỡ đúng lúc cũng được. Chỉ cần Ninh Phi xúc động với điều này, để lộ một chút ẩn ý, thì Thành Dương có thể tiếp tục đề tài này.

Thế nhưng hô hấp của lính gác đột nhiên ổn định lại, kèm theo một tiếng cười lạnh, không dấu vết đẩy chính mình ra. Ninh Phi vạch trần: “Cậu vốn chẳng nhớ ra.”

Thành Dương thở ra một hơi, cố gắng dùng ngữ điệu ôn hòa: “Được rồi, tôi chỉ là tra được vài biên bản trong công đoàn.”

Y cho rằng Ninh Phi sẽ giận tím mặt, nhưng biểu hiện của người này lại giống như thở phào nhẹ nhõm hơn. Thừa dịp Ninh Phi chưa lên tiếng, Thành Dương nhanh chóng thêm vào một câu: “Nhưng tôi muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Lính gác hừ khẽ: “Dựa vào đâu mà tôi phải nói với cậu.”

Không phải là không dám nói, mà là không muốn. Ninh Phi thầm thuyết phục chính mình. Là không muốn.

Thành Dương rõ ràng đang ở trước mặt, bị trói thật chặt, không thể đi đâu. Nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn. Có lẽ là bởi vì một khi tháo bỏ gông cùm, Thành Dương sẽ lập tức rời đi.

Có vài lần chớp mắt, hắn nghĩ, cứ thả y đi cho rồi. Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên, kể từ thời niên thiếu, hắn đã quen với nỗi thống khổ chia lìa. Sau đó, ý nghĩ này lại lập tức bị một khát vọng mãnh liệt hơn nhấn chìm. Hắn thấy cần cổ Thành Dương, thấy mạch máu xanh lam dưới da khe khẽ đập. Hắn muốn cắn một cái, ăn trọn Thành Dương.

Ý trên mặt chữ. Sống cũng được, nấu chín cũng được. Lột từng tấc từng tấc da, uống từng ngụm từng ngụm máu, bắp thịt cắt thành miếng nhỏ, tim thì để dành đến cuối, nhất định phải nuốt trọn hoàn toàn vào bụng.

Như vậy, trái tim Thành Dương có thể ở lại trong cơ thể hắn. Bất luận đi tới đâu, hắn cũng sẽ không cô độc nữa.

Ninh Phi đứng đó, sắc mặt tái nhợt, bị chính sự điên cuồng của bản thân dọa sợ đến phát nôn.

Cuối cùng, hắn quyết định, cứ duy trì hiện trạng như thế này đi. Dù sao Thành Dương vẫn còn cần hắn hỗ trợ, nếu mà làm người ta chạy mất, hoặc là giết chết, hắn còn có thể đi đâu bàn giao đây?

“Nói chính sự đi.” Ninh Phi gượng gạo chuyển đề tài: “Cậu không muốn nói chuyện Diệp Vũ Tình sao?”

Giọng Thành Dương trầm xuống: “Trước đó cậu nói cậu có vài manh mối.”

“Đúng vậy.” Hắn nói tiếp, cố gắng dẹp bỏ cảm xúc: “Qua mấy ngày điều tra, tôi đại khái loại bỏ nghi ngờ về Tạ Đồng. Quá trình khá phức tạp, trước phải bắt đầu từ nhiệm vụ cố chủ giao cho tôi.”

“Hả?” Thành Dương hỏi.

“Làm lính đánh thuê đã lâu, nhìn yêu cầu của nhiệm vụ, trên cơ bản có thể suy ngược ra mục đích của cố chủ.” Ninh Phi khàn khàn tự thuật: “Hắn ta yêu cầu tôi giết Hội Tam Hợp, Hoa Thanh và thủ lĩnh Kền Kền, nhiệm vụ liên quan đến ba thế lực ngầm lớn ở thành phố Hải Hà. Tôi vốn cho rằng hắn ta dự định một lưới bắt hết đầu lĩnh băng đảng xã hội đen nơi này, để thế lực của mình thừa cơ trỗi dậy.”

“Thế nên hắn thuê cậu?” Thành Dương ngắt lời: “Bạch Bằng, Phương Văn Hạo, còn cả vị Kền Kền kia, đều là cá sấu lớn trong giới xã hội đen, chỉ có lính gác mới có đủ bản lĩnh loại bỏ bọn họ. Công đoàn trước giờ quản lý nghiêm ngặt, nhân viên nội bộ chúng tôi bị pháp luật hạn chế không thể tùy ý ra tay, mà cậu vừa khéo là lính gác đào ngũ lưu lạc bên ngoài.”

“Không sai.” Ninh Phi nói: “Tôi mất gần một tháng để tìm hiểu địa điểm, nắm rõ hành trình của bọn họ, lập ra kế hoạch. Nhưng sau khi vừa giết Bạch Bằng của Hoa Thanh, cố chủ lại đổi Kền Kền thành Tạ Đồng. Điều này không bình thường, sau khi giao phó một ủy thác, rất hiếm khi gặp phải một thay đổi lớn như vậy. Thế nên tôi có hai suy đoán, bèn chạy đi tìm cậu.”

Kết quả bọn họ còn chưa nói chuyện đúng nghĩa ở công đoàn thì đã xảy ra mâu thuẫn, khiến Thành Dương nhân cơ hội khống chế hắn.

Thành Dương gật đầu, ra hiệu mình đang nghe. Bầu không khí như thế khiến Ninh Phi cảm thấy an toàn, cảm giác mình đứng ở vị trí kiểm soát hoàn toàn. Vì thế hắn tiếp tục, ngữ điệu bất giác thả lỏng hơn một chút: “Phỏng đoán thử nhất, Tạ Đồng là một con cờ của Kền Kền trong nội bộ công đoàn. Cố chủ của tôi muốn cắt đứt liên hệ của Kền Kền và công đoàn, nên giết ả sẽ thuận tiện hơn giết thủ lĩnh, giá cả cũng thấp hơn một ít.”

“Có hơi gượng ép.” Thành Dương nói: “Còn cái thứ hai?”

“Kền Kền liên lạc với cố chủ của tôi, thành công khiến hắn từ bỏ mục tiêu ban đầu, đổi ý ra tay với phía công đoàn.”

“Đây là chuyện cậu định nói với tôi lúc đó?”

Ninh Phi ngầm thừa nhận. Thành Dương thở dài một hơi, lại hỏi: “Cố chủ của cậu là ai?”

“Tôi không thể nói.” Lính đánh thuê nói: “Đạo đức nghề nghiệp, giống như cậu cũng không thể nói cậu và Diệp Vũ Tình đang làm nhiệm vụ gì.”

“Cậu đã nói ra mục tiêu của hắn, còn suy đoán mục đích một hồi, cũng không khác gì mấy.”

Giọng Thành Dương rất dễ nghe, hắn gần như muốn phục tùng. Mà cũng chỉ là “gần như”.

“Không.” Ninh Phi nói, cũng hi vọng cái cảm giác dễ chịu này sẽ không tiếp tục kéo dài ảnh hưởng.

Trong các lần gặp gỡ Thành Dương trước giờ, ngoại trừ lần bị khống chế ở công đoàn, đây là cuộc đối thoại ôn hòa nhất giữa họ.

Thành Dương nói: “Được thôi. Lúc trước cậu nói ‘loại bỏ nghi ngờ về Tạ Đồng’, là nhận được tin tức chính xác rằng Kền Kền đang hợp tác với cố chủ của cậu sao?”

“Ừm.”

“Tiếp theo cậu định làm gì? Tiếp tục giết Tạ Đồng?”

“Tôi định ra tay từ phía Kền Kền, điều tra Kỷ Vĩnh Phong trước.”

Thành Dương hỏi: “Cậu có manh mối rồi?”

“Không.” Ninh Phi lắc đầu: “Tôi có cách.”

“Tôi có thể giúp cậu.” Thành Dương nói, giọng dịu dàng: “Cậu có thể thả tôi ra trước không?”

“Không cần.” Lính gác cứng đờ từ chối.

Khóe miệng Thành Dương hơi chùng xuống, lộ ra vẻ mặt có phần bất đắc dĩ.

“Ninh Phi.” Y khẽ gọi, hai chữ này thành công khiến đầu ngón tay Ninh Phi co lại: “Coi như không cần tôi trợ giúp, cũng nên tháo ra trước đã. Chung quy con người có ba cái gấp ——”

Ninh Phi hoàn toàn quên mất suy xét phương diện của vấn đề. Nghe thế, sững sờ liếc nhìn thân dưới của Thành Dương, sắc đỏ tràn lên hai gò má.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play