*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thành Dương đứng trước bồn rửa tay, rồi cúi mặt để vòi nước xối lên, mới dần dần tỉnh táo lại.
Tuy rằng sự việc tiến triển hơi đáng sợ, nhưng chung quy lỗi là do y.
Thành Dương cảm thấy mình phải nói lời xin lỗi. Có lẽ do lâu rồi không tiếp xúc đối tượng nào khó khống chế như thế, rất có thể y đã tính sai tỉ lệ thông tin ám thị trong pheromone, hoặc là bất cẩn làm lẫn vào một chút cảm xúc cá nhân không liên quan —— Dù sao đi nữa, y không nên nhất thời buồn bực mà đổ lỗi cho Ninh Phi. Người bị khống chế thường không có nhiều ý thức tự chủ.
Nhưng xúc cảm vừa rồi còn mơ hồ sót lại trên mu bàn tay, y quả thực không có cách nào nhìn thẳng người đang đứng trong gian phòng kia.
Lúc hất tay ra, Thành Dương cũng không kiểm soát được lực độ của mình. Do quán tính và phản lực, đầu Ninh Phi bị đập vào tường, vang một tiếng “bộp”. Khi Thành Dương xả nước, bên kia vẫn chẳng có động tĩnh gì. Mãi đến lúc y quay đầu lại, Ninh Phi mới chậm rãi quay mặt sang, lộ ra vẻ mặt muốn khóc.
Thành Dương bước tới hai ba bước, để tránh tiếp xúc tứ chi, y nắm ống tay áo lôi Ninh Phi ra.
Y thầm khinh bỉ bản thân phạm sai lầm rồi, nhưng còn phải lo xong chuyện, y không thể bỏ lại nhân vật phiền phức như vậy ở công đoàn. Thành Dương hít sâu một hơi, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất nói với Ninh Phi: “Cậu còn định nhận mối làm ăn với tôi, đúng không?”
Ninh Phi gật đầu, đáp: “Không phải mối làm ăn, là mệnh lệnh.”
Là cái gì cũng được, Thành Dương đã sợ cái tình huống không hiểu tại sao này rồi. Thấy hắn lại mở miệng như định nói gì đó, bèn vội vàng cắt đứt: “Vậy cậu về trước, quên chuyện hôm nay đi. Mấy ngày này tôi không thể bước ra khỏi cửa công đoàn, chờ sau này có cơ hội, chúng ta lại liên lạc.”
Ninh Phi ngơ ngác nhìn y, không động đậy.
“Suỵt.” Thành Dương khẽ nói: “Đi đi. Để không bị nghi ngờ, tôi sẽ không tiễn.”
Ninh Phi vẫn tỉnh táo, nhưng cơ thể không bị khống chế.
Mỏi mệt và nôn nóng trong thời gian dài khiến hắn nói rất nhiều lời chua ngoa cáu kỉnh thiếu suy nghĩ. Hắn nghĩ, e là lần nói chuyện này lại đón lấy kết cục tan đàn không vui, nhưng hắn hoàn toàn không thể và cũng không cách nào ngăn được.
Loại người như hắn, chỉ giỏi làm hỏng bét mọi chuyện.
Thế nhưng Thành Dương lại đang trấn an hắn. Là hiện thực, không phải nằm mơ. Cho dù đằng sau sự trấn an này là cạm bẫy của pheromone, hắn cũng kìm lòng không đặng mà nhảy xuống. Ngay cả kim thăm dò trong tuyến thể cũng không thể cản ngăn, đó là thiên tính và bản năng nằm sâu trong bộ gen lính gác.
Hắn bị Thành Dương tóm được, cẩn thận từng li thu lại móng vuốt của mình, dưới dự dẫn dụ của pheromone, trở nên ngoan ngoãn đến khó tin —— đây là một cảm giác mới lạ, giống như khoan khoái ngâm mình trong nước nóng, khiến kích thích cồn cào khắp người đều trở nên mềm dịu hẳn. Thế này chẳng giống hắn.
Thành Dương dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói chuyện với hắn, Thành Dương kéo hắn vào gian phòng. Nồng độ pheromone đã hạ xuống mức thấp nhất, nhưng hắn vẫn cảm thấy xoang mũi não bộ toàn là mùi cỏ xanh. Quá gần rồi, gần đến mức hắn không dám mở mắt, chỉ sợ khẽ động đậy là tất cả mọi chuyện đều trở về điểm đóng băng.
Kẻ động trước không phải hắn, mà là Thành Dương.
Chỉ là hắn không thể khống chế được bản thân.
Thời gian tác dụng của pheromone đã hết, Ninh Phi bước từng bước xuống thang lầu. Mới đầu hắn cũng không ý thức được tại sao mình lại chậm chân như vậy, rồi hắn chợt nhớ ra Thành Dương còn ở trên lầu. Biết đâu chậm một chút, chậm một chút nữa, Thành Dương sẽ đuổi kịp hắn, sóng vai đi cùng hắn.
Nhưng dù sao trong thực tế cũng chẳng có loại giả thiết này. Nếu hắn còn dám đòi hỏi quá nhiều, cái đau ân ẩn ở não sau do va vào tường và vẻ chán ghét lộ ra trong phút chốc của Thành Dương chính là toàn bộ hậu quả.
Nghĩ như thế, Ninh Phi cảm thấy cái vỏ cứng bên trong thân thể dường như đã trở lại. Hắn lập tức lại biến thành tên lính đánh thuê lòng dạ độc ác, sức mạnh vô song.
Chờ hơn mười phút, đoán chừng Ninh Phi đã rời khỏi công đoàn Tiêu Hướng, Thành Dương mới ra khỏi phòng vệ sinh.
Lúc này đang tầm năm sáu giờ chiều, từ cửa sổ tầng hai của tòa tưởng niệm trông ra xa phía dưới, có thể nhìn thấy mặt trời đang chầm chậm lặn xuống ở phía Tây. Tà dương mạ một lớp viền vàng cho các công trình cao cao thấp thấp ở thành phố Hải Hà, ném những vệt bóng mờ nông sâu nơi đầu phố. Bên phải tòa tưởng niệm là cửa chính công đoàn, một chiếc Lamborghini màu bạc dừng trước cửa.
Đột nhiên có ánh chớp đập vào võng mạc của y. Thành Dương cau mày cúi đầu, thấy Ninh Phi giơ chiếc máy ảnh hắn vẫn đeo trước ngực, hướng về phía y chụp một tấm hình.
Dạ Ưng giấu mặt sau ống kính, không thấy rõ nét mặt. Hơn nữa khoảng cách cũng quá xa, Thành Dương không có cách nào thăm dò tâm trạng của hắn.
—— Chuyện dùng tinh thần lực khống chế hắn lúc nãy, quả nhiên vẫn bị phát hiện ư?
Thành Dương lo giao dịch lại bị trở ngại, gần như muốn nhảy xuống qua cửa sổ, truyền thêm vài ám thị vào đầu Ninh Phi. Mà người bên dưới không nhìn y, xoay nửa người, giơ ống kính máy ảnh nhằm ngay cửa chính công đoàn.
Tạ Đồng vừa nói chuyện với một người đàn ông trung niên, vừa đi ra từ cửa chính.
Trong nháy mắt, tất cả thông tin biết được hiện giờ như điện quang thạch hỏa xoay chuyển một vòng trong đầu Thành Dương. Người đàn ông trung niên là Phương Văn Hạo, cổ đông lớn nhất tập đoàn Tam Hòa*. Tạ Đồng. Ninh Phi muốn giết Tạ Đồng.
(*Hội Tam Hợp tẩy trắng thành tập đoàn Tam Hòa)Sát khí quen thuộc lại xuất hiện, y lập tức chống tay đẩy một cái, từ lầu hai nhảy xuống, hô to: “Bảo vệ bà Tạ!”
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, thấy toàn bộ lính gác trước cửa đều nhìn về hướng Tạ Đồng, Ninh Phi tháo ống kính máy chụp, rút ra một sợi dây đàn piano dài mảnh. Tạ Đồng xoay người, giận dữ trừng mắt nhìn y.
(không chắc “hắn” ở đây là NP hay TD nên đoán là TD)Sau đó y chạm đất, theo bản năng khuỵu gối giảm xóc, nghiêng người lăn về bên phải nửa vòng, mới mặt mũi xám xịt đứng dậy, nhìn về phía Tạ Đồng.
Nửa giây.
Đủ cho một lính gác làm rất nhiều việc.
Khắp người Tạ Đồng đầy máu tươi, không phải của bà ta, mà là phun ra từ động mạch cổ của Phương Văn Hạo. Bà ta ấn mạch máu Phương Văn Hạo muốn cầm máu, không thể ra tay, chỉ có thể hướng về phía chiếc Lamborghino hét lớn: “Theo cống ngầm trốn thoát!”
Thành Dương bấy giờ mới chú ý, phía dưới chiếc xe có cái nắp cống đậy kín —— nó vốn mở hay là đóng? Y không có trí nhớ tức thời siêu phàm như Tạ Đồng, thực sự không nhớ ra được.
Nhưng mà không cần phải suy nghĩ.
Mấy lính gác đẩy chiếc xe ra, nhấc cái nắp cống lên, chuẩn bị xuống dưới truy bắt. Thành Dương đón lấy ánh mắt sắc như dao của Tạ Đồng, lục tìm chìa khóa xe trên người Phương Văn Hạo, vội vàng bỏ lại một câu rồi chạy đến chỗ chiếc xe.
“Tôi biết hung thủ sẽ đi đâu.”
Tạ Đồng cao giọng ra lệnh: “Cho ta biết địa chỉ, cậu ấn vết thương, ta đi.”
Y ngồi vào xe, đóng sầm cửa. Thời điểm cắm chìa khóa khởi động, ngón tay kích động đến run lên. “Tôi đi.” Hắn thấp giọng, tin chắc Tạ Đồng có thể nghe được.
Y đạp chân ga, lái ra đường chính giữa tiếng động cơ.
Mục tiêu thực sự của Ninh Phi là Phương Văn Hạo! Y đã bị lừa.
=========
Chú thích:(1) Cho ai chưa biết (như sen -.-), bút lục
(ghi chép ghi âm) là các hồ sơ, tài liệu, biên bản do các đương sự cung cấp, các cơ quan tổ chức khác cung cấp, cơ quan tư pháp thu thập được có sự xác nhận của các bên liên quan hoặc cơ quan nhà nước có thẩm quyền, được đánh số thứ tự và lưu trữ trong hồ sơ vụ án.
(2) Câu này nguyên là 已接近感官神游症的边缘 (đã đến gần bờ vực cảm quan thần du), mình dịch theo ý hiểu vậy:(((((
(3) Thất lý hương thuộc họ Cửu lý hương (Rutaceae), thường được gọi là họ Cam, có mùi hương mạnh, ví như cách xa bảy dặm vẫn ngửi thấy được nên gọi là Thất lý hương (mùi hương 7 dặm). Nếu mình đúng thì nó chính là hoa Nguyệt Quế (Nguyệt Quí):
Còn đây là Nguyệt Quế Hy Lạp (Nguyệt Quế thực thụ), nó thuộc họ khác, chú thích để các bạn khỏi nhầm với bông ở trên:
(4) Hoa Miến Chi chính là hoa Đại, Sứ Trắng hay hoa Chăm-pa:
Chuyên mục “Vài điều thú vị” của bạn-K.Rin-editor-mặc-dù-lười-biếng-nhưng-vẫn-rất-dễ-thưnnnn~~Bản raw gốc dưới dạng phồn thể, mình chuyển qua giản thể cho dễ nhìn dễ tra.Thành Dương 成扬: Thành trong thành công, thành tựu, Dương là giương cao, giơ lên,…
Ninh Phi 宁飞: Ninh là an tĩnh, Phi là bay.
Diệp Vũ Tình 叶宇晴: Diệp là lá cây, Vũ là nhà, mái hiên, Tình trong “tình thiên” (trời quang).
Tạ Đồng 谢彤: Tạ trong cảm tạ, tạ lỗi, Đồng là màu đỏ. Từ “Đồng” thường được dùng trong tên của phụ nữ Trung Quốc, tạo cho người nghe cảm giác xinh đẹp và nền nã khi đọc lên.
Kỷ Vĩnh Phong 纪永丰: Kỷ trong kỷ luật, Vĩnh trong vĩnh viễn, Phong là sung túc, to lớn, đẹp,…
Tiểu Thần: Lảm nhảm = =
Rin: Yên cho sen tự kỉ -.-