Tác giả: Tiểu Trân Bảo

Lăng Thiếu Hạo cảm thấy chân mình bị một cái gì chạm vào, anh giật mình lùi ra phía sau thì ngã nhào lên sofa. Đèn trong phòng cũng sáng lên đột ngột.

"Thật là, anh đừng đá mạnh vậy chứ, lỡ hỏng thì sao?"- Gia Nghi không biết ở đâu chạy ra, ôm món đồ quái dị kia lên xem.

"Nè, cái đó..."- Lăng Thiếu Hạo ngạc nhiên nhìn cô. Đây là robot số lượng có hạn năm 1989 mà.

Gia Nghi đưa robot màu đỏ trong tay đến trước mặt anh: "Happy birthday."

Lăng Thiếu Hạo cầm lấy robot, xem kĩ từng chi tiết rồi hỏi: "Em, sao em biết chuyện con robot này?"

"Mẹ anh nói với em, bà bảo anh rất thích chơi robot."

"Trò trẻ con này ai mà thèm... muốn mừng sinh nhật anh thì làm chuyện người lớn đi."- Anh vừa buồn cười vừa xấu hổ, cái chuyện con robot là lúc anh 7 tuổi, sống 28 năm trên đời, anh sớm đã quên rồi. Nha đầu ngốc này lại... ai da, muốn thể hiện tình cảm thì hành động có phải hơn không.

Gia Nghi cảm thấy huyết mạch trong người suýt nữa ngưng đọng, cô giơ tay định lấy lại con robot thì bị anh né qua một bên.

"Muốn lấy lại? Rõ ràng vừa tặng người ta xong."

"Anh nói không thích mà"

"Anh nói khi nào, cùng lắm anh nể mặt em một lần. Nhận cho em vui đó."- Lăng Thiếu Hạo phất tay tỏ ra mình là người cao thượng lắm.

Gia Nghi cầm gối chọi vào người anh: "Cái đồ khỉ thổ tả nhà anh không biết nói một câu dễ nghe à? Em tốn công lặn lội tìm món quà anh thích, một câu cảm ơn anh cũng tiếc kiệm. Nể mặt? Nể cái đầu anh đấy."

Ngày sinh nhật vốn nên có nhiều tiếng cười lại biến thành một trận hỗn chiến, hai con người này mà ở một chỗ nói chuyện yêu đương chỉ tổ hại não thêm, thôi thì... cái gì khó quá cho qua vậy.

--- ------+++--- ------

Lăng Thiếu Hạo và Shella hẹn nhau tại một quán nước sang trọng, cô nàng và anh vốn thuộc tuýp người khá yên lặng nên mãi mà cả hai vẫn không mở miệng nói câu nào, cho đến khi Shella lên tiếng có chút mệt mỏi tựa ghế:

"Lăng thiếu, anh không định bắt tôi ngồi đây ngắm anh đến lúc giao thừa năm nay chứ?"

Lăng Thiếu Hạo thong thả uống một ít rượu đỏ, vân đạm khinh phong mà nói: "Tùy cô thôi, hôm đó đóng giả tiểu tam cũng rất đạt vai, chắc là mê luyến nhan sắc của tôi lắm, được, cứ tự nhiên ngắm, tôi không tính phí đâu. "

Shella nhíu mày, châm chọc: "Lăng thiếu ở chung một chỗ với chị tôi lâu ngày nên lây cái tính của chị ấy luôn rồi hay sao mà nói chuyện sặc mùi dưa chua vậy?"

"Shella, miệng lưỡi cô cũng đâu có vừa."

Lăng Thiếu Hạo dùng đôi mắt đầy tư vị nhìn Shella, cô gái này là em cùng cha khác mẹ với Gia Nghi, mặc dù hai người họ có khuất mắc nhưng Shella vẫn gọi cô bằng một tiếng "chị". Họ tuy là ngoài mặt không ưa nhau nhưng trong thâm tâm không hẳn như vậy.

Shella cười nhạt, nâng ly rượu trong tay lên nhấm nháp, điện thoại trên bàn reo lên, cô nàng nghe máy, không biết bên kia báo gì, chỉ thấy sắc mặt Shella biến động, hàng mày nhíu chặt hỏi: "Lộ rồi?"

--- ------Bắt đầu từ đầu---- ------

Lăng Thiếu Hạo nhìn Shella, quan sát nét mặt cô nàng. Chỉ thấy Shella lạnh mặt, ánh mắt sắc bén sâu hun hút, lạnh lùng nói ra hai chữ: "Diệt khẩu."

Sau khi tắt điện thoại, Lăng Thiếu Hạo bình tĩnh hỏi: "Shella, cô định cứ như vậy ở trong cái giới đen tối đó sao?"- Cô gái này rất kỳ lạ, tuy là con riêng nhưng ít nhiều cũng là người hoàng tộc, lại không muốn sống trong nhung gắm lụa là mà lại làm thuộc hạ của hắc đạo.

Tay cầm ly rượu của Shella nhẹ nhàng khựng lại, cô nàng đăm chiêu vài giây, chậm rãi nói: "Tôi chỉ đến nơi thuộc về tôi."

--- -----++--- ---

Thùy Phượng nghiêm túc nhìn Gia Nghi, ánh mắt xét nét từng chút một, cả buổi mới hỏi: "Tiểu Nghi, con định làm bà cô già ế à?"

Gia Nghi thở dài tựa lưng vào sofa, lại nữa rồi, mẹ lại bắt đầu ca bài ca cũ rồi, cô mới 20 tuổi hơn nữa đã có vị hôn phu mà mẹ còn lo bò trắng răng.

"Mẹ à, mẹ phải tin rằng có người đang chờ đợi con chứ."

Thùy Phượng lườm cô: "Ai? Diêm la vương à?"

Gia Nghi như nuốt phải cái gì cứ nghẹn ở cổ họng.

Thùy Phượng thở dài: "Mẹ thấy Thiếu Hạo cũng tốt, cần gia thế có gia thế, cần ngoại hình có ngoại hình, cần tình cảm có tình cảm. Con còn chần chừ gì nữa? Có đốt đuốc đi tìm 10 năm cũng chưa chắt gặp được đâu."

Gia Nghi tròn mắt nhìn mẹ mình như gặp phải người ngoài hành tinh.

"Mẹ, không phải chứ, mới hai tháng trước mẹ còn "Lăng Thiếu Hạo, cậu phải tuân thủ 10 nguyên tắc của tôi" vậy mà bậy giờ đã thành "Thiếu Hạo rất tốt" này nọ lọ chai rồi?"

Thùy Phượng bị cô bẽ lại không biết nói gì chỉ có thể uống trà giải ngượng đỡ. Thật ra với cái tính của con gái, bà chỉ sợ cả đời ế chổng mông ra. Đã bao nhiêu lần bà hình dung ra một viễn cảnh, con gái gã đi lại bị trả về nơi sản xuất, ôi... thật khủng khiếp.

"Tờ giấy kết hôn con còn giữ không?"- Thùy Phượng đổi chủ đề, lấn này bà thật sự nghiêm túc.

Gia Nghi gật đầu: "Nhưng con không biết phải làm thế nào, không biết nên kí hay không."

Thùy Phượng cười, ôn tồn hỏi: "Vậy mẹ hỏi con, nếu là lúc trước, con kí hay không."

Gia Nghi ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, lúc trước chỉ cần nghĩ đến anh là tim gan cô đã sôi lửa giận rồi, cô chỉ hận không thể băm vằm cái tên tự cao tự đại đó ra chú đừng nói là kết hôn. Hừ quên đi.

Thùy Phượng cười, tiếp tục hỏi: "Vậy còn bây giờ?"

Gia Nghi không trả lời, cũng không gật đầu hay lắc đầu, đây là điều cô phân vân. Cũng không hiểu cảm giác này là gì.

"Không biết... con vừa muốn vừa không, nói chung là... ai da, khó hiểu quá."- Gia Nghi gãi đầu bức bối.

Thùy Phượng nghe vậy thì càng cười tươi hơn, ôn tồn nói: " Con gái, lý trí hẹp hòi hơn trái tim rất nhiều. Khi con yêu một người, lý trí gần như bị lu mờ và đè bẹp bởi tình cảm. Nhưng nếu có việc gì đó khiến con cảm thấy lưỡng lự, tức là thứ lý trí yếu ớt kia đã cảm nhận được gì đó, tới nỗi, nó phải phát đi một tín hiệu khiến cho con phân vân lựa chọn, lúc đó, hãy dừng lại, để sau. Người đàn ông tốt không làm con khó xử và bất an, không bắt con lựa chọn và khổ đau, anh ta muốn con thoải mái và trao cho con cảm giác yên bình."

Gia Nghi không nói gì, ánh mắt chợt biến động, người đàn ông tốt sẽ không bắt cô lựa chọn để rồi đau khổ? Không lẽ anh không vội để cô kí tên là muốn cô suy nghĩ thật kỹ.

Gia Nghi tiễn mẹ về, cô lên phòng nhìn chăm chú vào tờ giầy màu hồng trong tay, nhìn tên của cô và anh trong lòng đột nhiên đan xen một nỗi ấm áp.

"Anh thừa nhận, người anh muốn tìm hiểu nhất chính là em."

"Không có anh bên cạnh thì đừng chạy lung tung, trộm chó nó hốt đó."

"Mình đừng cãi nhau nữa, chẳng có ý nghĩa gì cả, cũng có chia tay được đâu."

"Phúc Thanh Viên này không phải ai cũng có thể vào, vào được tim anh mới có thể bước vào nhà anh."

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, Gia Nghi lên máy, bên kia là một âm thanh quen thuộc. Trầm ấm câu hồn người.

"Nha đầu, xuống nhà một lúc."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play