Tô Kính cầm Nghịch Lân Mâu, hắn trở thành tiên phong. Hắn cảm giác càng ngày càng tốt, chân khí vận chuyển không tắt, hoàn toàn không cần sử dụng đạo thuật cường đại gì, chỉ cần kích phát trận pháp trong vũ khí là có thể đánh chết địch nhân.

Giết người không phải chuyện vui sướng gì nhưng còn tốt hơn là bị giết.

Tô Kính không quan sát chiến trường, vấn đề này được giao cho Thần Lâm xử lý, hắn tiếp nhận tình bá, Tô Kính nhìn thấy cảnh tượng ngạc nhiên.

Bên phía quân địch có mấy chục quân đội đang tập kết hoàn tất, đang lao thẳng về hướng này.

Đối phương thật không sợ mình đoạt hạm sao? Vô địch hạm có nhiều bong tàu rất lớn, hoàn toàn có thể giúp chiến hạm phù không đáp xuống.

Nhìn đến đây, hắn cũng nhìn thấy mệnh lệnh của Thần Lâm, triệu tập năm mươi chiến hạm phù không, lựa chọn vị trí lên đất liền. Mỗi đầu chiến hạm phù không mang theo hai chiến xa và hai nữ quan.

Tô Kính nhíu mày, không có ý kiến với lệnh của Thần Lâm, năm mươi chiến hạm phù không, Thần Lâm có quyền hạn này, số lượng còn không tính khổng lồ. Mỗi đầu chiến hạm phù không đủ dung nạp năm trăm người, tổng cộng mới hơn hai vạn người mà thôi. Nếu như có thể phát hiện thủ đoạn đối phương âm thầm bố trí, như vậy hi sinh cũng đáng được.

Có ác ma nữ quan áp trận, ít nhất đối phương không thể không tổn hao gì tiêu diệt lục đạo thần binh quân của mình.

Trên thực tế cho dù không có ác ma nữ quan, trên dưới một trăm binh sĩ trang bị lục đạo thần cũng có thể uy hiếp tới Kim Đan, Kim Đan đối phương yếu hơn Thần châu, còn yếu hơn Tà Thần quốc độ không ít.

Tô Kính không biết đây là do lực lượng tử thần ở chỗ này bị suy yếu quá nhiều, những thần miếu sử kia không phát huy ra bao nhiêu lực lượng. Thoát khỏi thần linh trợ giúp, năng lực tác chiến của chúng tương đối có hạn.

Tử Thần của Ấn Gia đế quốc không bằng Tà Thần quốc độ ở phía tây, tuy cũng đốt thần hỏa nhưng thần cách không cao cấp, thậm chí còn không hoàn chỉnh.

Đó là do Tử Thần nắm giữu quy tắc có chút hỗn loạn, có chứa khí tức thần linh khác, phải dựa vào đánh chết tên thần linh ngủ say mới có thể leo lên thần vị.

Tô Kính càng không biết đối phương bị hắn quấy phá tiết tấu, căn bản không có gặp được binh sĩ hung hãn như thế. Tinh nhuệ quyết đấu lại có thể chém giết quân địch như thái rau cắt dưa, đổi lại ngươi là quan chỉ huy, chỉ sợ không dùngchieue được ăn cả ngã về không mới là lạ.

Tô Kính nghĩ tinh nhuệ của đối phương không được tốt lắm. Nếu thấy rõ tình thế thì có thể lui vào giữ các khoang, phong tỏa thông đạo, như vậy mình cướp lấy vô địch hạm ít nhất phải hao phí hơn nửa năm hoặc càng lâu hơn, nếu như cần thời gian dài như vậy, chính mình tổn thất phi thường to lớn.

Cho dù mình có đi Võ Thánh đảo, còn muốn đi Tà Thần quốc độ, thời gian của hắn càng khẩn trương.

Vô địch hạm là đồ chơi lớn như thế, cho dù lấy vào trong tay, mình cũng không có biện pháp kéo đi, phải tiến hành cải tạo và đóng quân mới có thể.

Tô Kính sợ nhất chính là đối phương chơi kéo dài.

Xem ra đối phương tập kết ít nhất mười vạn người, vấn đề là hơn mười vạn người đuổi tới chiến trường cần thời gian bao lâu?

Thời gian lâu như thế, mình đủ sức đánh tan quân đội ở đây.

Tô Kính chần chờ và hạ lệnh toàn lực tấn công, quân tinh nhuệ của hắn tập kết với nhau, các binh sĩ xông lên và hình thành trận pháp hình mũi tên, Thập tự giao nhau sau đó nhiều binh lính bắt đầu quét ngang bong thuyền, dùng ổn định tốc độ di chuyển dị trí, cũng đánh gục đối phương trong trận pháp.

Trên đao của mỗi binh sĩ, trận pháp đều sinh ra cảm ứng lẫn nhau, đây là điểm làm quan chỉ huy vô địch hạm tuyệt vọng, đối phương mấy vạn người, vũ khí trong tay bắn ra hỏa tinh và băng tuyết hình thành một tấm lưới lớn.

Mà con mồi trong lưỡi chính là quân của mình.

Cái lưới này hơi lay động sẽ thu hoạch mấy trăm tính mạng. Hắn cho rằng binh lực của Tô Kính không đủ nên lúc này mới quyết chiến, nhưng đối phương mấy vạn người đủ sức chém giết mười vạn người của mình.

Nếu dựa vào số lượng cường giả, đối phương khả năng sẽ nhiều hơn một chút, đại bộ phận trong đó không tham gia chiến đấu. Chiến đấu chân chính là binh sĩ. Chiến pháp của Đông Tần đế quốc là cường giả đỉnh cấp chỉ áp trận, cũng không tự mình đấu tranh anh dũng.

Tô Kính bên này, thực lực Tô Mộ quá cường đại nên ngoại lệ nhưng chỉ giết vài người. Từ đầu tới đuôi, chết trongtay Tô Mộ chỉ hơn hai mươi tên thần miếu sử mà thôi.

Hạm trưởng vô địch hạm lúc này mới hiểu được nhiếp chính vương Khương Dạ nói có ý gì..

Ngàn vạn người leo lên chiến hạm của ngươi thì phải dùng phương thức chiến hạm đối kháng tiêu hao lực lượng của đối phương, thần miếu sử phải phát động vào lúc cuối cùng.

Hiện tại hắn hiểu đã muộn rồi. Sáu thần miếu sử không còn, đã bị sét đánh chết sạch. Đối phương tổn thất một chiến hạm chủ lực mà thôi, tổn thất lớn như vậy mới là điểm thất bại của hắn.

Nghĩ tới đây hắn có tâm tư đầu hàng. Đối phương không có biểu hiện cường đại như thế không phải đang chờ đợi mình đầu hầng sao?

Hiện tại quân đội mình phái lên đảo chắc bị toàn diệt rồi.

Nếu mình đầu hàng, nhiếp chính vương Khương Dạ khẳng định không tha cho mình, một cường giả Kim Đan bát trọng, chính mình nên đào thoát đối phương đuổi giết thế nào?

Hạm trưởng vô địch hạm sinh ra tâm tư đầu hàng liền không thể áp chế được nữa.

Hắn suy đi nghĩ lại, quân đội của mình bị đối phương toàn diệt, đối phương còn có thể giữ lại chính mình làm gì? Nào có tư cách thế lực ngang nhau, vì cái gì nhiếp chính vương bảo mình chọc tỏ ong vò vẽ này?

Tô Kính lúc này cũng nhìn ra vấn đề, đối phương mất đi sáu thần miếu sử, không còn lực lượng có tính áp chế.

Tô Xán làm đáng giá.

Vốn Tô Kính cho rằng một vô địch hạm lớn như thế có mấy trăm cường giả Kim Đan cũng không lạ. Ấn Gia đế quốc cường đại hơn nữa cũng không có khả năng chế tạo bao nhiêu chiếc vô địch hạm.

Đây là lực lượng mang tính chiến lược, phía trên không đủ cường giả tọa trấn sẽ bị người ta tiêu diệt.

Những hạm đội khác của đế quốc đang đi vào trong các nước Nam Hải, dường như cũng không gặp phải lực lượng như thê ah. Từ khi hạm đội đế quốc cải tạo, sau đó đại quy mô bạo binh, đường biển Nam Hải đối với các gia tộc không có trở ngại gì cả. Chỉ có một chút tiểu hạm đội mới gặp nguy hiểm.

Đồ sát trong im lặng, Tô Kính không có tâm thương cảm, bởi vì không phải địch nhân chết thì chính là mình chết. Đối phương là người nhiếp chính vương Khương Dạ phái tới, hắn không cần chứng cớ, chuyện này chỉ cần trực giác là đủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play