Khủng bố nhất là nếu Yên Vân thú chết trận sẽ chuyển hóa thành sinh vật như âm hồn tiếp tục chiến đấu. Muốn triệt để giết chúng nó rất khó khăn. Mặc dù Yên Vân thú không phải yêu thú chủ công nhưng tác dụng lớn hơn.
Tô Kính lắc đầu nói:
- Ta không có nhiều Yên Vân thú như vậy.
Chiến lược của Tô Kính dựa theo mình có bao nhiêu tài nguyên mới đặt ra, hắn biết nếu có đạn hạt nhân thì dù thế giới khắp nơi là kỳ nhân chuyện lạ một viên đạn hạt nhân sẽ không có nhiều người sống sót.
- Ta có.
- Giá tiền?
- Ha ha, Võ Uy Vương phong vương đã lấy được quyền hạn mua Yên Vân thú, có thể mua trong Chu Tước cung. Ta được phụ thân đặc biệt cho phép, lấy danh nghĩa của ta có thể mua sáu mươi vạn con Yên Vân thú. Đương nhiên quân đoàn của chúng ta không thể nào toàn là kỵ binh, Yên Vân thú không phải ngựa chiến máu lai bình thường, không cần một người cưỡi hai con, vậy là mỗi quân có thể phân phối hai mươi vạn con, ba phần tư làm dự trữ, trong chiến tranh lâu dài có thể bảo đảm nhu cầu cho một đại doanh bốn vạn người.
Tô Kính cau mày, nuôi Yên Vân thú tốn nhiều thức ăn, còn cần có thể phân phối hai mươi vạn.
Vô Ưu công chúa bổ sung một câu:
- Tiền có thể giải quyết vấn đề thì không là vấn đề.
- Không, tiền là vấn đề lớn nhất. Vô Ưu nói xem tiền là cái gì?
Vô Ưu công chúa ngây ra, cái này giống như hỏi nàng một cộng một tại sao bằng hai, nghe rất ngu nhưng câu hỏi làm khó nhà toán học.
- Tiền là đồng giá trao đổi vật, thật ra chỉ là chất bôi giới. Về bản chất chúng ta cần khuếch đại bỏ vài tài nguyên, binh sĩ, trang bị, tọa kỵ, hậu cần cấp dưỡng. Mấy thứ này đều có thể đổi ích lợi nhiều hơn trên chiến trường. Yên Vân thú đúng là tọa kỵ rất tốt, dù có con nào mạnh hơn chưa chắc thích hợp chiến trường hơn nó. Vấn đề là chúng ta có thể lấy về cái gì từ chiến trường.
- Nhưng chiến hạm bay mắc hơn, khi bảo trì...
- Chúng ta có thể bán chiến hạm, chắc chắn có người trả giá cao để mua. Bởi vì bọn họ không cam lòng, tại sao chúng ta có được nhiều vũ khí tốt vậy? Lấy được chiến công cao hơn bọn họ nhiều thế? Ta chỉ cần dùng chiến hạm bay đánh thắng vài trận đẹp là sẽ có một đống người mặt dày mày dạn tìm đến, yêu cầu mua thứ này. Yên Vân thú có thể bán ko?
Vô Ưu công chúa lắc đầu, nàng đã hiểu Tô Kính nghĩ gì.
Từ điểm này tính ra Yên Vân thú là vật phẩm tiêu hao, chiến hạm bay là thương phẩm.
- Chẳng phải ngươi từng nói thứ này không bán sao?
Tô Kính cười khổ nói:
- Chúng ta có thể mại phiên bản cắt giảm, tính năng hơi kém hơn chúng ta, đưa bản vẽ gốc của ta ra thì quá đắt, nếu làm vậy mọi người chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi mua đồ của ta.
- Nhưng chúng ta hành động với quy mô một đại doanh bốn vạn người, mỗi đại doanh gồm tám doanh, mỗi năm có năm kỳ, một kỳ một ngàn người. Quân đội của ta phân công kỹ càng, trong xa binh doanh xếp vào một kỵ binh tiểu kỳ là được. Bên bộ binh doanh thuần bộ binh có thể ngồi xe chạy, nhưng đến lúc chiến đấu phải xuống xe kết trận. Khi cần tấn công địch thì điều động tám đến mười sáu tiểu kỳ là có hai, ba ngàn kỵ binh đủ đuổi theo kẻ địch chạy tan tác.
Vô Ưu công chúa gật đầu, giờ nàng đã chấp nhận ý nghĩ của Tô Kính.
Vô Ưu công chúa chỉ hỏi một câu:
- Vậy một đại doanh cần bao nhiêu kỵ binh?
Tô Kính bất đắc dĩ nói:
- Đây là vấn đề toán học, ưm, tám ngàn đủ rồi.
- Có thuần bộ binh mà?
Tô Kính nói:
- Sẽ có quân dự bị, ngoài ra thân binh chúng ta là xa kỵ binh, không cần bộ binh.
Vô Ưu công chúa nói:
- Thật ra Yên Vân thú có thể chạy dọc lên tường thành.
- Không cần, Long Xa của ta cũng làm được, ta sẽ không để Long Xa làm vậy, tổn thất rất lớn. Cách tốt nhất là ta dùng chiến hạm bay từ trên cao đánh trên đầu tường, bộ binh ở dưới đất phá cửa thành là được.
- Phá hư cửa thành?
Vô Ưu công chúa cau mày giây sau hiểu ra:
- Đúng rồi, chúng ta có gậy rung, việc phá cửa vào rất đơn giản.
Tô Kính gật đầu, đồng ý nói:
- Ừm, có thể chế tạo gậy rung loại lớn thì cửa gì cũng sẽ bị phá.
- Thật không?
- Đương nhiên, quanh gậy rung lắp ma châu hình tròn xoay vòng quanh, dù cửa của đối phương là cửa thép cũng sẽ bị mài thủng.
- Ngươi thật là thiên tài a, làm sao nghĩ ra được?
Tô Kính thầm nghĩ đâu phải ta nghĩ ra, là Hoàng Quân nghĩ ra, không đúng, lạc đề.
Tô Kính hắng giọng:
- Được rồi, Vô Ưu, hôm nay ta đã gặp nhiều người, hay là ba chúng ta kêu hết người muốn cầu kiến lại rồi đuổi đi hết?
- Cũng tốt, có bao nhiêu người?
Tô Kính bình tĩnh nói:
- Cỡ mấy ngàn người, cần một quảng trường.
Tô Mộ hỏi:
- Có ích lợi gì?
- Ba chúng ta đứng chung thì thực lực càng thêm hùng hậu, đối với người muốn đầu vào chúng ta thì đây là cơ hội triển lãm tốt nhất. Ba cường quân liên hợp, đầu vào đội nào đều như nhau, đãi ngộ không khác biệt. Vậy thì tốc độ chiêu mộ người của chúng ta sẽ nâng cao gấp mười lần.
Tô Kính biết binh quý tinh chứ không nhiều, nhưng bên công chúa chiêu mộ đủ binh sĩ rồi, của hắn và Tô Mộ chưa gom đủ một quân. Mọi người đến vì mặt mũi của Vô Ưu công chúa, cho rằng hoàng gia tuyệt đối sẽ không bạc đãi binh sĩ. Tô Kính và Tô Mộ không thể đại biểu Tô gia nên hiệu ứng quảng cáo kém.
Người biết hắn có Long Xa còn bị giới hạn trong gia tộc lớn, Tô Kính không có Hollywood, chiếu quảng cáo trên ti vi. Giờ mượn tên công chúa nhanh chóng gom đủ người, trên chiến trường thấy ai không hợp cách thì lọc hết, huống chi hắn có thủ đoạn huấn luyện.
Ba người bàn xong mở tiền điện phủ phò mã. Ngoài tiền điện có quảng trường nhỏ đủ chứa vạn người. Tô Kính phái người đi đưa tin, tầm giữa trưa thì đám người muốn cầu kiến đã tới.
Đa số người cầu kiến Tô Kính vì muốn hắn đề cử họ cho công chúa.
Có số ít đến từ gia tộc vì cầu bản vẽ của Tô Kính, những chuyện này giải quyết ba ngày ba đêm cũng không xong. Nhưng không sao, luyện khí sĩ không ăn không uống, nói ba ngày ba đêm trên quảng trường cũng không tệ.&
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT