Thiếu niên thấy mất mặt, nhưng không ai dám phàn nàn Vô Ưu công chúa. Nữ nhi được phụ hoàng yêu thương nhất, miễn Vô Ưu công chúa không muốn phá hoại Đông Tần đế quốc thì nàng làm gì phụ hoàng cũng mặc kệ.
Một hoàng tử khuôn mặt như nữ ngồi bàn đối diện đứng dậy:
- Buồn cười, một con thứ...
Chưa nói hết câu ngón tay Vô Ưu công chúa chỉ một cái, một luồng lửa bay ra bắn tung giữa không trung thành lưới lửa lớn chụp xuống.
Hoàng tử giật nảy mình lấy một lồng chụp kim loại to ra, ầm vang bao mình vào trong. Vô Ưu công chúa bắn ra lửa đập trúng lồng chụp kim loại tự dập tắt.
Như biết trước đối phương sẽ làm vậy, ngón tay Vô Ưu công chúa kẹp mộc phù bóp nát, một phù văn màu vàng to ấn trên lồng kim loại phong ấn của đối phương.
Tạm thời không thể thu lại lồng kim loại, hoàng tử bị nhốt ở bên trong không thể phát ra tiếng cầu cứu.
Vô Ưu công chúa nói với lồng kim loại, giọng nói xuyên thấu vào thành tiếng sấm oanh kích:
- Con thứ? Ngươi đang nói các huynh đệ đang ngồi đây sao?
Hoàng tử kia bị chấn xỉu. Cường giả Kim Đan lớn tuổi nhất đứng dậy khỏi chỗ ngồi, định nói gì nhưng nhìn đôi mắt Vô Ưu công chúa lạnh băng như tuyết.
Cường giả Kim Đan đổi cách nói khác, cố kéo đồng tình:
- Công chúa làm vậy với huynh đệ nhà mình là không đúng.
Lòng Vô Ưu công chúa dâng lên chán ghét:
- Ô, Huyện Chủ đại nhân đang dạy ta sao?
Hoàng tử này là người muốn cầu hôn Tô Mộ, gã đã có thê tử, bản thân là cường giả Kim Đan không thể sinh dục nữa, muốn nạp Tô Mộ làm thiếp thất đơn thuần là ham muốn mỹ sắc.
Võ Uy Quận Vương hắng giọng quát:
- Gia Lăng Huyện Chủ, làm gì vậy? Hôm nay là ngày tốt của ta!
Hoàng tử hai lần bi người gọi là Huyện Chủ, trong lòng không chỉ tức giận còn thầm lấy làm lạ. Vì một con nhóc xuất thân con của thiếp thất mà Quận Vương và công chúa làm khó gã là sao?
Tô Kính nghiêng đầu, từ xa hỏi Vô Ưu công chúa
- Có chuyện gì?
Vô Ưu công chúa tức giận thuận miệng nói:
- Lão già này nhìn trúng muội muội của ngươi, bản thân đã có chính thất.
Tô Kính biến sắc mặt, chợt cười phá lên.
Gia Lăng Huyện Chủ trợn to mắt quát:
- Ngươi cười cái gì?
Gia Lăng Huyện Chủ mặc dù là Huyện Chủ nhưng cũng là cường giả Kim Đan, gã có tôn nghiêm của mình.
Tô Kính cười sặc sụa chỉ vào Gia Lăng Huyện Chủ:
- Ta cười cái gì? Ha ha ha ha! Ngươi thật là... Thật là... Không biết xấu hổ!
Tô Kính vừa dứt lời, sau đầu Gia Lăng Huyện Chủ bắn ra kiếm quang bay lên cao trăm trượng.
Tô Kính kinh ngạc nói:
- Cường giả Kim Đan?
Gia Lăng Huyện Chủ dựng đứng đôi chân mày làm bộ dạng muốn đánh nhau:
- Đúng vậy!
Võ Uy Quận Vương thấy việc đã như vậy thì mắt lạnh bàng quan, chờ xem gan góc của Tô Kính thế nào.
Tô Kính nói xong cười như điên:
- Ta nói nho nhã chút, Huyện Chủ đại nhân nếu đi Hầu phủ cầu hôn phụ thân của ta nếu không đánh ngươi đến tiêu tiểu ra quần thì coi như hôm nay ngươi đã ra sạch rồi!
Tô Mộ chậm rãi dựa vào lan can, khóe môi cong lên.
Lòng Gia Lăng Huyện Chủ rực cháy lửa giận, gã không nhịn được nữa, kiếm quang trên đỉnh đầu bay xuống chĩa vào sọ não Tô Kính.
Tô Kính lạnh băng nhìn kiếm quang, không tránh né. Võ Uy Quận Vương thở dài vỗ tay, trên sân thượng chợt vang tiếng nổ điếc tai, một tiếng sấm từ đâu bắn tới như chui ra từ giữa hư không đánh rớt phi kiếm của Gia Lăng Huyện Chủ xuống đất.
Võ Uy Quận Vương hơi khó chịu nói:
- Tô Kính, cần gì như vậy?
Tô Kính thản nhiên nói:
- Tô Mộ là muội muội của ta, chẳng lẽ muội muội của ta có thể mặc cho người vũ nhục?
Võ Uy Quận Vương không còn lời nào để nói, Vô Ưu công chúa đang nhìn gã chằm chằm.
Gia Lăng Huyện Chủ bị đánh rớt phi kiếm cũng tỉnh táo lại, hận Tô Kính thấu xương. Tô Kính nói năng bỗ bã trước mặt mọi người, nhục nhã gã, nhưng Gia Lăng Huyện Chủ không thể lấy lại mặt mũi.
Gia Lăng Huyện Chủ không ngốc, một kiếm vừa rồi nếu Tô Kính ngăn cản thì gã chỉ làm hỏng trang bị trên người hắn, cho hắn trần truồng lăn ra khỏi vương phủ. Nhưng Tô Kính không nhúc nhích chút nào, Võ Uy Quận Vương sợ Tô Kính xảy ra chuyện trong địa bàn của mình nên giải vây giúp hắn.
Nếu Gia Lăng Huyện Chủ thật sự giết Tô Kính thì Tiêu Dao Hầu tuyệt đối không tha cho gã. Gia Lăng Huyện Chủ tưởng tượng thủ đoạn của Tiêu Dao Hầu thì thầm rùng mình, thân phận hoàng tử có thể cho gã giữ được mạng sống dưới tay Tiêu Dao Hầu không?
Tô Kính nhìn thẳng Gia Lăng Huyện Chủ:
- Bệ hạ thương công chúa như thế nào thì phụ thân đối xử với ngũ muội của ta như vậy. Gia Lăng Huyện Chủ, nếu ngươi có gan thì tới đây chơi với huynh muội chúng ta!
Võ Uy Quận Vương cau mày, có gì đó kỳ kỳ.
Tuy Gia Lăng Huyện Chủ háo sắc nhưng không đến mức cầu hôn tại đây, Tiêu Dao Hầu dễ chọc sao? Cường giả Kim Đan lục trọng, sau lưng có hai gia tộc lớn chống lưng, dù là hoàng tử cũng đừng đi chọt vào tổ ong vò vẽ này.
Tô Kính chửi tiếp:
- Nói ngươi vô sỉ vì ngay từ đầu ngươi dùng thân phận đè ép huynh muội ta, không đè ép được thì muốn dùng cảnh giới Kim Đan bức ép chúng ta uốn gối. Gia Lăng Huyện Chủ, ngươi còn muốn mặt mũi không?
Vô Ưu công chúa đứng dậy kéo Tô Mộ đi:
- Thôi thôi ngươi đừng nói nữa, ta không muốn uống bữa rượu hôm nay nữa. Tô Mộ, theo ta về.
Võ Uy Quận Vương hung tợn lườm Gia Lăng Huyện Chủ, thuận tay kéo Tô Kính.
Tô Mộ bị Vô Ưu công chúa kéo đi thì vội lấy cái hòm nhỏ ra ném cho Võ Uy Quận Vương:
- Đây là quà, hơi nghèo chút, ài, không nên thế này...
- Được rồi, ngươi đi đi.
Võ Uy Quận Vương vỗ vai Tô Kính:
- Ta phái người đưa ngươi về.
- Đa tạ vương gia.
Tô Kính chắp tay bốn phía, đi theo Tô Mộ, Vô Ưu công chúa xuống lầu. Đám hoàng tử hai mặt nhìn nhau, huynh muội Tô gia dữ dằn thật.
Võ Uy Quận Vương đứng yên tại chỗ nhìn quanh, các huynh đệ tỷ muội biểu tình khác nhau, trong lòng gã có nhiều lời nghẹn lại. Xem ra gã cũng giống Vô Ưu bị người ta ghen ghét, không thì hôm nay đã chẳng xảy ra những việc này.
Thoạt trông là nhằm vào Tiêu Dao Hầu nhưng thật ra là khiến Võ Uy Quận Vương mất mặt.
Nếu Tô Kính không đối đáp như vậy, nếu hắn nhịn nhục thì Võ Uy Quận Vương không còn mặt mũi nào, rất có thể khiến Vô Ưu mất hứng thú với Tô Kính. Dù kết cục gì, hôm nay Hầu phủ và gã cùng mất mặt. Kết quả Tô Kính làm mọi người hóa đá, nói tục với hoàng tử, ngay mặt khiêu khích cường giả Kim Đan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT